"Anh!" Trên cầu thang gỗ vang lên tiếng gọi làm hai người hồi thần, Dung Trạch bước nhanh vào, lơ đãng nhìn thấy bông sát trùng trong thùng rác, có chút kinh ngạc nhìn Mộc Yên “ Bị thương nghiêm trọng như vậy, không phải chỉ bị trầy chân thôi sao?"
Mộc Yên hiểu Dung Trạch có ý lo lắng, có chút cảm kích nhìn hắn cười khẽ, "Không có gì, chỉ bị trầy da mà thôi."
"Vậy là tốt rồi." Vẻ mặt Dung Trạch cũng thoải mái hơn, chế nhạo cười,” Trước hôn lễ tân nương không thể bị thương nha!"
"Tôi sẽ cẩn thận." Mộc Yên lôi kéo tay Dung Lạc, cười khẽ nháy mắt mấy cái.
"Đúng rồi!" Dung Trạch vỗ ót mình một chút, như là nhớ ra cái gì, tầm mắt nhìn về phía hai người."Anh, Mộc gia vừa mới gọi điện báo, nói tối này muốn chị dâu nhỏ và anh cùng ghé qua ăn tối."
Mộc Yên nhíu mi, cô đương nhiên biết bữa tối nay không bình thường. Sở Hoán và Mộc Cẩm đều đã trở lại, trong lúc đó bọn họ sẽ không thể tránh khỏi xung đột, nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Dung Lạc, cô không muốn hắn vô duyên vô cớ tiếp tay làm việc xấu. Huống chi hắn đã ở cùng cô cả ngày, nên để hắn nghỉ ngơi.
Vừa định lên tiếng ngăn cản lại nghe thấy âm thanh quen thuộc, "Nói Chu Hàn chuẩn bị xe."
"Được rồi! Em đi tìm Chu Hàn. Anh và chị dâu chuẩn bị một chút đi."
“ Được."
Tiểu Mộc Yên vẫn không nói gì, cô biết nếu lúc này lên tiếng ngăn cản hiển nhiên không thích hợp. Chỉ là, tối nay cô nên đối mặt với Dung Lạc thế nào đây? Nghĩ đến đây, Mộc Yên có chút lo lắng, giương mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, lại phát hiện Dung Lạc cũng đang nhìn mình.
Nhìn vẻ mặt cô muốn nói lại thôi, hắn cũng ngồi xuống, hai người vẫn nắm tay chưa tách ra."Làm sao vậy?" Hắn hỏi cô, bởi vì khoảng cách rất gần, Mộc Yên tựa hồ có thể ngửi được mùi trà xanh trên người hắn.
"Bận rộn một ngày, anh nên nghỉ ngơi đi." Nắm lấy cánh tay hắn, cô vươn người qua.
Ghé mắt nhìn thoáng qua cô đang tựa đầu vào vai mình, hắn thản nhiên đáp lại: "Không sao." Chỉ là cảm thấy ngón tay Mộc Yên kéo cánh tay hắn chậm rãi buông ra một ít.
Đột nhiên, Mộc Yên giật mình, liền thẳng tắp ngã nhào vào trong ngực Dung Lạc. Đem hai tay ôm thắt lưng Dung Lạc, lẳng lặng tựa vào ngực hắn. Mộc Yên ngẩng đầu, không có gì bất ngờ nhìn thấy vẻ mặt nghi hoặc của hắn.
"Hư!"
Ngón trỏ tinh tế điểm nhẹ lên gương mặt hơi lạnh của Dung Lạc, tiểu Mộc Yên đón nhận tầm mắt của hắn, đôi mắt đen láy mê người của cô."Đừng nói, để tôi ôm anh một lát. Một lát thôi."
Vùi đầu vào trước ngực Dung Lạc, cô chậm rãi nhắm hai mắt, hít mùi trà xanh nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, tâm tình buồn phiền của cô chậm rãi bình tĩnh lại.
"Đông, đông, đông..."
Là tiếng gõ cửa, "Thiếu gia tới giờ ngài uống thuốc rồi." Nguời làm đứng ở ngoài cửa bưng khay thuốc.
"Vào đi."
Mộc Yên lập tức buông Dung Lạc ra, muốn đứng dậy rời đi, cũng không ngờ Dung Lạc lại đem cô giữ chặt trong ngực, không thể rời đi.
Người làm nhìn thấy thiếu gia luôn lạnh lùng nhà mình lại ôm một cô gái trong lòng, hiển nhiên hơi chấn kinh một chút, bất quá ngay lập tức liền khôi phục lại thái độ bình thường. Bởi vì người làm nữ ở Dung gia đều trải qua đợt chọn lựa nghiêm khắc, dù có tò mò, nhưng cũng không thể quên bổn phận của mình, chuyện của chủ không phải vấn đề các cô có thể nghị luận.
Chậm rãi đến gần Dung Lạc, muốn đem khay thuốc và ly nước đưa cho Dung Lạc, lại bị bàn tay nhỏ bé tinh tế trắng noãn cầm lấy. Kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thấy Mộc Yên nhu hòa cười.
"Đây chính là vị hôn thê của thiếu gia." Cô đoán, nhìn cô gái trước mắt tươi cười ấm áp, liền cảm thấy sẽ rất tốt nếu ở chung với thiếu gia.
Chỉ là, Đại thiếu gia lại đồng ý đám cưới gia tộc, chuyện này mặc dù đã sớm biết, nhưng vẫn cảm thấy thật khó tiếp thu. Dù sao Đại thiếu gia luôn rất đáng thương, đối với phu nhân và lão gia đều lạnh như băng, thậm chí chán ghét đụng vào bất cứ kẻ nào. Nhưng hôm nay, cô gái này ngồi ở trong lòng thiếu gia, lại không làm thiếu gia khó chịu.
Nhìn viên con nhộng màu trắng xanh, Dung Lạc cầm lấy bỏ vào miệng, Mộc Yên săn sóc đem ly nước đưa cho hắn, rồi nhìn Dung Lạc, đến khi hắn uống thuốc xong.
Nhìn người làm cung kính lui ra, Mộc Yên trong đầu suy nghĩ về cái viên con nhộng.
"Đi thôi." Cúi đầu nhìn thoáng qua đồng hồ, hắn trầm giọng nói.
"Được." Nàng mỉm cười gật đầu, đứng dậy, vòng eo mảnh khảnh liền được một cánh tay cánh tay có lực đỡ đứng lên, "Cám ơn." Mộc Yên nhìn hắn giúp đỡ mình ôn nhu cười.
Dung Lạc không có nhìn cô, chỉ trầm mặc đỡ cô đi ra ngoài.
"Chị dâu nhỏ, đi chậm thôi, nên cẩn thận a." Ngoài vườn trà, Dung Trạch nhìn Mộc Yên dựa vào anh trai của mình mà đi, liền nhịn không được dặn dò một câu.
"Không cần lo lắng, tôi sẽ chú ý." Chu Hàn mở cửa xe, để cho Dung Lạc đỡ Mộc Yên ngồi xuống “ Anh Dung Trạc, hẹn gặp lại." Nhìn qua cửa kính xe cô nhìn Dung Trạch nói tạm biệt.
Dung Trạch vẫy tay về phía bọn họ cười cười.
"Đi thôi." Tiếng nói lạnh lùng phân phó.
"Dạ” Chu Hàn khởi động xe, chiếc Bentley màu đen chậm rãi chạy dưới bóng Hoàng Hôn.
Tốc độ xe vừa phải, kỹ thuật lái xe của Chu Hàn rất tốt, bên trong xe rất vững vàng.
Một đường không ai nói gì, bên trong xe cực kỳ im lặng.
Bởi vì vườn trà Dung gia ở ngoại ô thành phố, cách Mộc gia đình cũng khá xa, Mộc Yên liền nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ.
Gió đêm tháng ba hơi lạnh, cửa kính xe cũng không hoàn toàn đẩy lên. Vài sợi tóc đen bị gió thổi bay, tiểu Mộc Yên nhìn cảnh vật ngoài của sổ trôi qua cực nhanh liền trở nên ủ rũ.
Mí mắt càng ngày càng trầm, tầm mắt dần dần trở nên mơ hồ, chỉ chốc lát, cô tựa vào ghế mà ngủ.
Dung Lạc ngồi ở bên cạnh thấy vậy, đem cửa kính xe đóng lại hoàn toàn. Rồi sau đó vòng tay qua ôm cô gái đang ngủ ngon vào lòng, động tác như vậy cũng không làm Mộc Yên thức giấc, cô thuận theo, tựa vào trong lòng hắn, hô hấp vững vàng đều đều.
Bỗng nhiên, xe đột nhiên đổi hướng, Mộc Yên nằm trong ngực Dung Lạc gắt gao ngã vào trên người hắn. Bởi vì lay động mà Mộc Yên giãy dụa muốn tỉnh lại, nhưng lại để ý vòng ôm của hắn, có lẽ cảm thấy dựa vào trong ngực hắn rất thoải mái, cô ở trong ngực Dung Lạc thay đổi tư thế sau đó tiếp tục ngủ.
Dung Lạc nhìn người trong lòng, mắt nhẹ khép, che đi cảm xúc phức tạp. Hai gò má trắng nõn hiện lên một tia ửng đỏ, cô nhu thuận dựa vào trong ngực hắn giống một đứa nhỏ trầm tĩnh ngủ.
Sau một lúc lâu trong xe vang lên một tiếng thở dài bất đắc dĩ, "Rõ ràng còn là một đứa nhỏ a!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...