Edit: susublue
Cả Nhà họ Dung được trang hoàng bằng gam màu nhạt, Dung Lạc tựa vào trên ghế sô pha, tùy ý duỗi hai chân thon dài thẳng tắp ra, ngón tay cầm văn kiện thon dài mà sạch sẽ, khuôn mặt yên tĩnh tinh tế tỏa khí lạnh giống như Hàn ngọc, môi mỏng nhếch lên mang theo sự lạnh nhạt xa cách.
Nghe thấy tiếng gõ cửa, anh cũng không ngẩng đầu mà tiếp tục nhìn văn kiện trong tay.
"Vào đi." Vài tiếng nói lạnh nhạt vang lên nhưng lại lộ sự nghiêm khắc và uy nghiêm.
"Thiếu gia, chúng tôi đã tra được công ty đối thủ tranh giành khu phố cổ thương mại ở thành phố A với Dung thị là "Thánh huy", dien*dafn;llequysdo0nn bọn họ ra giá với Lương Đình Hạo cao hơn giá của chúng ta gấp năm lần."
"Hào phóng như vậy sao?" Lật xem tài liệu mà Cố Minh đưa qua, Dung Lạc cười khẽ.
"Xem ra lần này Dung Tề thiếu gia hạ quyết tâm đấu với ngài."
"Là của chúng ta thì không ai cướp được." Mắt hơi chuyên chú, Dung Lạc tiếp tục nói, "Tìm người điều tra về Hoắc Thất tiểu thư kia đi."
"Thiếu gia, ngài sợ Hoắc Thất tiểu thư sẽ gây bất lợi cho thiếu phu nhân?"
"Cho tới bây giờ Nhà họ Dung chưa từng giữ người không rõ lai lịch ở lại." Anh cảm thấy cô ta không đơn giản, "Cậu ra ngoài đi."
"Dạ."
Cầm lấy tờ báo trên bàn, Dung Lạc còn chưa mở ra thì đã nghe thấy tiếng đập cửa.
"Còn có chuyện gì?" Đầu anh vẫn không ngẩng lên, anh nghĩ là Cố Minh quay lại.
"Lạc Lạc." Cầm lấy tờ báo trong tay anh, Mộc Yên ngồi xuống bên cạnh anh, "Tạm thời Tiểu Thất sẽ ở lại đây vài ngày."
Ôm cô ngồi lên đùi, Dung Lạc sờ sờ mái tóc dài của cô rồi đáp lại, "Được."
Trong đầu thoáng qua hình ảnh đôi mắt sáng và mái tóc dài của Hoắc Thất, Mộc Yên ôm cổ Dung Lạc nghiêm túc nhìn anh, "Còn chuyện của cô ấy có chút phức tạp, em sẽ không giấu diếm anh, sau này sẽ từ từ nói cho anh biết."
"Được." Dung Lạc nhẹ vỗ về mái tóc dài của Mộc Yên rồi hỏi, "Cục cưng muốn đên tòa soạn báo sao?"
"Đúng vậy." Mộc Yên gật đầu, vừa muốn nhảy xuống khỏi đùi anh thì đã bị anh giữ chặt lấy thắt lưng, "Cục cưng, cứ đến tòa soạn báo như vậy sao?"
"Làm sao vậy?" Mộc Yên cúi đầu đánh giá mình một chút, không có cảm thấy có chỗ nào bất ổn.
Dung Lạc ôm cô đứng dậy, đặt cô ngồi lên bàn làm việc, rồi tự mở ngăn kéo ra cầm lấy một cái nơ màu lam được thêu viền tơ tằm màu trắng.
"Lạc Lạc?" Mộc Yên không hiểu sao anh lại để cô quay lưng về phía anh.
Ngón tay thon dài sạch sẽ nhẹ nhàng vén mái tóc dài đen nhánh của cô lên, rồi dùng chiếc nơ màu lam buộc lại.
"Cục cưng, sau này đi ra ngoài đều phải cột tóc lên biết không?" Dung Lạc nâng cằm Mộc Yên lên, nghiêm túc nhìn kỹ mình đã cột chắc tóc cho cô.
Mộc Yên cầm tay Dung Lạc, nhẹ nhàng cắn hai cái, nhìn anh mỉm cười, "Vì sao?"
"Bí mật." Dung Lạc cúi người xuống hôn cô, mềm nhẹ mà ấm áp. Mở mắt ra nhìn biểu cảm say mê của Mộc Yên, Dung Lạc hôn càng sâu hơn, vẻ ngoan ngoãn của cô rõ ràng rất giống với sự lạnh nhạt của anh, nhưng mái tóc dài xõa xuống dưới lại khiến cô toát lên vẻ quyến rũ không gì cản được, anh không muốn để cho người khác nhìn thấy sự nét quyến rũ của cô, cô là của anh. Nghĩ vậy nên lúc anh hôn lại càng mạnh mẽ hơn, không ngừng cắn môi Mộc Yên, giống như mãi mãi cũng không đủ.
Mộc Yên kìm lòng không nổi cũng ôm lấy cổ Dung Lạc bắt đầu đáp lại anh, thật ra cô luôn bài xích tiếp xúc thân thể, nhưng nếu đối tượng là Dung Lạc thì cô lại luôn tình nguyện thân cận với anh.
Cửa công ty truyền thông"Thịnh ngữ".
Lúc này ngàn vạn phóng viên đang tụ tập lại, khi chiếc Ferrari màu bạc dừng lại thì vô số phóng viên đồng loạt chạy lên, không ngừng bấm nút chụp hình "Tách tách", ánh đèn camera lóe sáng liên tục.
Một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước xuống xe rồi sau đó anh liền bị vây quanh, một người đàn ông khác đeo kính râm cũng bước theo xuống dưới.
"Tạ Phong, xin hỏi tiến độ quay bộ phim điện ảnh mới nhất của anh thế nào rồi?"
"Đối với bộ phim mới này anh có chờ mong gì từ phòng bán vé không?”
"Nghe nói cuối năm nay anh muốn ra CD mới, có thể giới thiệu nội dung một chút không?"
...
--- susublue ~ diendan ---
Vô số ánh đèn lóe sáng liên tục không dừng lại giây nào cả, ở giữa vòng vây của đám phóng viên, Tạ Phong không chút ngại ngùng bắn một nụ hôn gió về phía bọn họ, trong lúc mọi người bị chấn động vì phong thái của anh thì các fan điên cuồng chen lấn đám phóng viên chạy tới bên này, các cô gái nhỏ xô đẩy trong đám đông thét chói tai điên cuồng đẩy bảo vệ ra, trong tích tắc cửa công ty truyền thông "Thịnh ngữ" bị vây chặt như cối.
Mộc Yên đứng ở trong đại sảnh vắng người của "Thịnh ngữ", nhìn xuyên qua lớp cửa kính, hừ lạnh nói, "Yêu nghiệt!"
Thật ra lúc này cô rất bất đắc dĩ, cô và nhóm đồng nghiệp cùng bị sai tới đây phỏng vấn siêu sao điện ảnh Tạ Phong, còn nói là đề khảo hạch cho chứ trợ lý tổng thanh tra.
Trên thực tế cô không hề quan tâm mình có thể dành được chức trợ lý này hay không, hơn nữa bọn họ luôn miệng kể về Tạ Phong, còn cô thì ngoại trừ biết anh ta có tướng mạo "Yêu nghiệt" ra thì hoàn toàn không biết gì cả.
"Tạ Phong, rốt cuộc làm nghề gì?" Nghĩ như vậy nên Mộc Yên hỏi thẳn thừng.
Vài trợ lý nghe thấy câu hỏi của cô thì đều nhìn cô giống như người ngoài hành tinh, "A Yên, Tạ Phong mà cô cũng không biết?" Người ít khi nói chuyện như Kỷ Vân mà cũng nhịn không được mở miệng.
Mộc Yên lạnh lùng lắc đầu. Ngoại trừ từng gặp anh ta vài lần thì cô thật sự không biết anh ta là ai, nhìn đám đồng nghiệp thật sự giật mình thì cô thật không biết nói gì, "Vì sao tôi phải biết anh ta?" Giọng điệu còn rất nghiêm túc nữa.
Từ Nhược Vũ vốn là một cô bé có diện mạo ngọt ngào, nghe thấy Mộc Yên nói những lời này thì liền cau mày trông già đi không biết bao nhiêu tuổi, những người còn lại cũng tỏ vẻ bị cô đả thương.
Triệu Hằng vốn đã không có hảo cảm với cô, trong lòng nhịn không được oán thầm: Không biết người phỏng vấn mà còn muốn moi thông tin từ anh ta, đúng là buồn cười!
Từ Nhược Vũ là fan trung thành của Tạ Phong, vừa nghe thấy Mộc Yên không biết Tạ Phong thì vội vàng ngồi xuống bên cạnh cô phổ cập kiến thức cho cô, Mộc Yên bất đắc dĩ nhíu mi lại nhưng điều này không hề giảm bớt sự hăng hái của Từ Nhược Vũ.
"Tạ Phong là ngôi sao mới nổi của màn ảnh Hoa ngữ, hơn nữa tuyệt đối là thần tượng có thực lực. Nghe nói anh ấy vốn ở nước ngoài mới về nước, sau khi ký hợp đồng với "Thịnh ngữ", quay một cái quảng cáo liền nổi tiếng sau một đêm. Sau đó Tạ Phong lấy xuất hiện dưới hình ảnh ngôi sao thần tượng, quay mấy bộ phim điện ảnh rồi trong lúc không ngờ mà may mắn nổi tiếng thành thần tượng, sau đó anh hợp tác với vài đạo diễn diễn mấy bộ phim không tính là điện ảnh, để cho tất cả mọi người thấy được thực lực thật sự của anh. Cứ như vậy anh từ một cậu thiếu niên trẻ tuổi thích ngôi sao thần tượng trở thành một siêu sao có thực lực, hơn nữa anh không ngừng thử những vai diễn mới mẻ, làm người mẫu, ra album, những công việc cực kỳ khó này đều được anh thực hiện hết. Cho tới bây giờ anh đã trở thành một nghệ sĩ xứng với danh hiệu ảnh đế, dù là người trong độ tuổi nào cũng đều rất thích anh. Chúng tôi đều là fan của anh ấy!" Từ Nhước Vũ nói một tràng, kích động hưng phấn đến mức đỏ cả mặt. Mộc Yên lại nghe thấy mệt mỏi, cô luôn lạnh lùng thì sao có thể chú ý đến mấy ngôi sao như Tạ Phong.
"Mời mọi người nhường đường, nhường đường một chút!" Đám nhà báo của tòa soạn bị tiếng la dồn dập của người công ty "Thịnh ngữ" gây chú ý, vội vàng đứng dậy bước qua bên đó.
Lần phỏng vấn này là một đề khảo hạch, tòa soạn báo Triêu Dương đã giúp bọn họ liên hệ với người đại diện của Tạ Phong, còn cụ thể mỗi người bọn họ có thể hỏi được gì từ miệng Tạ Phong thì phải xem anh có phối hợp hay không, tất cả đều phải dựa vào bản lĩnh.
Cuối cùng cũng thấy Tạ Phong đi vào công ty, đám phóng viên đều bị chặn ở bên ngoài.
Ngoài Mộc Yên thì tấy cả đám phóng viên tòa soạn Triêu Dương đều đông loạt tiến lên bắt chuyện với người đại diện của Tạ Phong.
Đánh giá đám người đến đây, khi Tạ Phong nhìn thấy cô nhóc đứng cuối cùng thì đôi mắt xinh đẹp đào hoa, khiêu gợi nheo lại, "Đàm Kiệt, bọn họ tới đây làm gì?" Ánh mắt anh tập trung trên người Mộc Yên, đôi mắt lạnh như băng kia khiến Tạ Phong nở nụ cười mê người.
"Anh Tạ Phong, bọn họ phóng viên bên tòa soạn Triêu Dương, tới để phỏng vấn." Đàm Kiệt kiên trì nói, anh vẫn biết Tạ Phong không muốn tiếp nhận phỏng vấn, nhưng lần này là vì nể mặt tổng thanh tra của tòa soạn Triêu Dương "Lâm Vũ Thần ", dù sao anh ta cũng là nhà đầu tư lớn nhất cho bộ phim điện ảnh sắp tới của Tạ Phong, chút mặt mũi này vẫn phải cho, bởi vì gần đây không thông báo nên anh cũng đã quên chuyện này, không ngờ người bên tòa soạn lại không gọi điện trước mà đã cho người đến đây nên mới tạo thành tình huống như bây giờ, anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị Tạ Phong từ chối.
"Vậy sao?" Giọng nói khiêu gợi đầy hàm ý.
"Dạ." Đàm Kiệt có chút lúng túng, "Anh Tạ Phong, tuy rằng không thực hiện sẽ tốt hơn với anh nhưng hy vọng anh không từ chối, bởi vì nó liên quan đến..."
Đàm Kiệt còn chưa nói xong đã bị Tạ Phong ngắt ngang, rồi thấy anh chậm rãi nói, "Vậy mời bọn họ lên phòng nghỉ lầu hai đi!" Nói xong Đàm Kiệt còn thấy Tạ Phong nở nụ cười. Thu lại biểu cảm kinh ngạc, dienxdafnlleequysdoon Đàm Kiệt dặn dò trợ lý của mình dẫn người của tòa soạn báo lên lầu hai còn mình thì đi cùng Tạ Phong đến phòng họp công ty.
Mới vừa đi đến cửa phòng họp, Tạ Phong đột nhiên dừng bước nói với Đàm Kiệt, "Hôm nay tôi sẽ không đi, có chuyện gì anh nói lại với tôi."
"Anh Tạ Phong, chuyện này không được." Tạ Phong luôn bất cần, Đàm Kiệt đã sớm quen, nhưng lần này ra đĩa nhạc mới anh vẫn luôn chăm chỉ để phát hành poster ra thị trường, nếu Tạ Phong không tham gia hội nghị lần này lỡ như giữa đường lại thay đổi thì sao.
"Làm theo lời tôi nói đi, không sao đâu."
“Vậy được rồi." Nghe giọng điệu Tạ Phong kiên trì, Đàm Kiệt đành phải đồng ý.
Xoay người đi, Đàm Kiệt nhìn Tạ Phong đi xa, không biết anh đến bãi đỗ xe làm cái gì?
Bởi vì không có ánh sáng mặt trời nên bãi đỗ xe có chút tối, nơi này là bãi xe riêng cho nghệ sĩ của "Thịnh Ngữ", những chiếc có giá trị xa xỉ, có thể thấy được "Thịnh Ngữ" làm cây đại thụ cho bọn họ phát triển rất tốt.
Người đàn ông dựa vào trước chiếc xe thể thao màu đỏ có dáng người cao ngất, hai chân thon dài thẳng tắp, áo sơmi màu lam, cổ áo mở rộng để lộ xương quai xanh khiêu gợi, trang sức bạc trên cổ lóe sáng.
Nhìn thấy bóng người Tạ Phong càng lúc càng gần thì anh cười khẽ, "Tiểu Yên, em muốn đi đâu?" Tạ Phong biết cô nhất định sẽ đi ra từ bãi đỗ xe, cho nên mới chọn đường ngắn nhất để đến gần cô. Nhưng mà anh không hiểu, vì sao nhìn thấy anh cô lại không chút do dự bỏ đi. Chẳng lẽ cô chán ghét anh như vậy sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...