Edit: susublue
Nhìn Dung Lạc càng lúc càng tới gần, Mộc Yên đang nhếch môi đột nhiên hơi hạ xuống.
Cả người cô đều là máu của Mộc Cẩm, cô ta đã bị bảo an bế ra ngoài, Lâm Uyển sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.
"Anh nhìn thấy gì rồi?" Cô nhìn anh chằm chằm, khóe môi nở nụ cười chế giễu, "Cảm thấy thế nào?"
Dung Lạc híp mắt lại, anh bước đến bên người cô rồi dùng sức bế cô lên.
Thấy cảnh tượng như vậy, Tạ Phong đứng ở lầu hai nở nụ cười chua sót, anh hiểu được ý của Mộc Yên, người luôn ác độc như cô mà cũng sợ người đàn ông của mình nhìn thấy bộ mặt này, diexxndaffnllequysdoon nguyên nhân rất đơn giản, vì cô để ý anh. Anh đang nghĩ nếu lúc này người đi đến chỗ cô là anh thì cô sẽ dùng cách thức uy hiếp bạo lực như trước để với anh. Dung Lạc vừa xuất hiện thì Tạ Phong liền cảm thấy mình thật sự không có cơ hội, bởi vì ngay cả người máu lạnh như cô mà cũng học được cách để ý cảm nhận của đối phương, khi đôi mắt đen nhánh như mưa bụi của cô nhìn thấy Dung Lạc, trong khoảnh khắc đó không hề có chút thô bạo. Cô thật sự thích Dung Lạc.
Ngoài khách sạn Rhino, chiếc Lamborghini màu trắng chìm trong bóng đêm.
Mộc Yên bị Dung Lạc ôm, khi đóng cửa xe, anh đã đặt cô ngồi ngay ngắn trên ghế, một nụ hôn mang theo hương vị bá đạo lại cố chấp đặt xuống môi cô. Một lần lại một lần, hôn rất mạnh mẽ, cô còn chưa kịp thở thì đã bị anh hôn tiếp tục.
"Lạc Lạc!" Cô giãy dụa ngăn cản anh, không biết tại sao anh lại đột nhiên hôn điên như vậy.
Cắn đứt mấy nút áo của cô, Dung Lạc vươn tay chống hai bên người cô, "Cục cưng, rốt cuộc em sợ cái gì?" Trong đôi mắt đen nhánh, sâu thẳm của anh đều là bóng dáng của Mộc Yên.
Cô nhìn vào ánh mắt anh, cô thấy được sự yếu ớt và nỗi bất an của mình.
Mọi chuyện xảy ra đêm nay khiến cô quá khác thường, cô thậm chí còn không khống chế được bản thân mình. Sau khi giương cung bạt kiếm với Lý Hân thì nội tâm của cô luôn có một loại cảm xúc kì lạ, dù có phát tiết thế nào thì cảm giác không an toàn vẫn cứ làm cho bản tính bạo lực và máu điên cuồng trong người cô dâng trào lên, vì thế cô đã trút hết lên người Mộc Cẩm.
Anh dẫn dắt cô nhảy điệu Waltz vĩnh hằng, dưới ngọn đèn cô chưa bao giờ thấy anh đẹp đến mức khiến cô không mở mắt ra được như hôm nay. Điệu nhảy vĩnh hằng này làm cho cô càng thấy rõ ràng cuộc sống của anh luôn xoay quanh ánh đèn mà người luôn tuyệt vọng đi trong bóng đêm như cô sao có thể có được anh chứ?
Hoắc Thất có sức ảnh hưởng quá lớn đối với cô, tuy rằng Mộc Yên luôn đè nén nhưng sâu trong trái tim cô thì lại rất sợ hãi. Quyết liệt với nhà họ Mộc, phản bội tổ chức, quay lưng làm kẻ địch với sư phụ, ngoại trừ anh, cô thật sự không có gì cả.
"Lạc Lạc, anh là của một mình em." Cô quật cường, bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm.
Trong mắt cô đầy vẻ mê hoặc người, Dung Lạc nhìn cô nghiêm túc nói, "Anh là của một mình cục cưng. Mãi mãi là của một mình em."
Sự tức giận trên mặt Mộc Yên tiêu hết hơn một nửa, đột nhiên trừng mắt mở miệng lạnh lùng nói, "Lạc Lạc, người không giữ lời hứa thì em sẽ giết anh!" Con dao lạnh như băng lóe sáng, không biết từ khi nào đã đặt ở giữa hai người.
"Được." Anh mỉm cười cực kỳ dung túng, Dung Lạc tiếp tục tới gần cô, không hề để ý tới con dao đó. Nghiêng người về phía trước, hôn lên đôi môi lạnh lẽo của cô. Rồi sau đó anh nhướng mày yêu chiều nói, "Kỹ thuật dùng dao không tệ." Giống như là đang tán dương mọi thứ cô làm với Mộc Cẩm ở khách sạn Rhino đêm nay.
Một tiếng "Keng!" vang lên, con dao lạnh lẽo rơi xuống sàn xe, phát ra tiếng vang lớn giữa không gian yên tĩnh.
"Lạc Lạc." Cô ôm anh thật chặt, lần đầu tiên cô run rẩy yếu ớt giống như một đứa nhỏ, cuộn mình ở trong lòng anh."Lạc Lạc, em rất sợ." Đúng vậy, cô thật sự rất sợ. Cảm giác này cô đã đè nén xuống tận đáy lòng khi phát hiện mình có tình cảm với Dung Lạc, cho tới hôm nay đối mặt với Lý Hân, nhớ lại chuyện của Hoắc Thất thì nó mới phun trào lên.
Cô sợ, sợ anh sẽ giống như người tiểu Thất thích, cuối cùng cũng sẽ ruồng bỏ cô, sợ có một ngày anh bị tổ chức đả thương rồi mà rời bỏ cô, sợ lúc anh và sư phụ quyết đấu mình sẽ không giúp được anh, chỉ có thể nhìn anh bị thương.
Lạc Lạc, làm sao bây giờ, có vẻ em không thể nào rời khỏi anh được?
"Ngoan, cục cưng của anh, chúng ta sẽ mãi mãi ở cùng nhau." Dung Lạc đã sớm nhìn ra sự bất an và sợ hãi của cô, anh đau lòng vì cô phải tự đè nén như vậy, cho nên anh lựa chọn chủ động hỏi để Mộc Yên có thể giải tỏa tâm trạng.
Đặt một nụ hôn ấm áp lên cái trán trơn bóng của cô, mọi thứ cô lo lắng anh đều hiểu được. Bọn họ đều giống nhau, sao anh có thể không hiểu được nỗi tuyệt vọng của cô chứ?
Ôm Mộc Yên thật chặt, ngẫu nhiên hôn lên mặt cô, từng động tác đều mang theo ý trấn an.
Một lát sau, cô cũng khống chế được cảm xúc, Dung Lạc ôm Mộc Yên nằm ở trong xe, ngón tay thon dài vén tóc cô lên, trong không gian kín mít như vậy mọi thứ đều trở nên cực kỳ ấm áp.
"Cục cưng, bề ngoài thì Nhà họ Dung rất gọn gàng nhưng thật ra lại rất phức tạp, mọi đứa bé xuất thân trong căn nhà này đều được dạy dỗ thật xuất sắc từ nhỏ để sau này kế thừa Nhà họ Dung, dienxxdafnllequysdoon vì thế bọn họ đã mất đi rất nhiều thứ, tình thân của gia đình đối bọn họ mà nói là một thứ quá xa xỉ. Tất cả đều vì lợi ích mà tiếp cận nhau, khi nhỏ thì làm bạn, sau khi lớn lên thì là đối tượng kết hôn, cái dây xích lạnh lẽo đó đã xiết chặt mọi sự ấm áp lại. Bị bắt cóc, bị uy hiếp, bị đe dọa, cứ diễn ra không ngừng, đơn giản là vì được sinh ra trong Nhà họ Dung. Khi đó, anh từng đối diện với một cuộc sống tuyệt vọng, không muốn nói chuyện với người nào cả thậm chí còn chán nản bỏ bê mọi việc, nhưng đến khi gặp được em, em không cần bất cứ ích lợi gì mà chỉ đơn giản muốn làm cho anh vui vẻ, em là người đầu tiên. Em là người mang đến động lực sống cho anh thì sao lại sợ anh rời bỏ em chứ?" Anh ôm chặt cô, hôn cô một cách nóng bỏng mãnh liệt. Cô là toàn bộ của anh, cô là ánh sáng của anh cho nên cô vốn không cần lo lắng anh sẽ rời khỏi cô, bởi vì một khi bỏ cô thì anh sẽ chết.
"Cục cưng." Anh đau thương gọi cô, cúi người xuống để lại một dấu ấn thật sâu trên cổ cô, sự nóng bỏng thiêu đốt trái tim cô, xua tan mọi sự cảm giác lạnh lẽo và bất an.
Cho tới nay, trong ván cờ tình yêu này người lo lắng, bất an nhất phải là anh mới đúng. Anh cẩn thận đi tới từng bước một, không dám quá thân cận với cô, lại lo lắng cách xa quá thì cô sẽ bị thương. Anh biết, nỗi lo của cô đã khắc sâu tận đáy lòng không thể biến mất trong một đêm. Cho nên anh rất kiên nhẫn chờ cô chủ động cho anh xem vết thương lòng của mình, cũng may cô không làm anh thất vọng, nói ra mọi suy nghĩ của mình.
Bọn họ đều là người quen sống cô độc, nên sự khát vọng ấm áp và tin tưởng cũng nhiều hơn người bình thường. Anh rất hiểu nỗi lo của cô, cũng giống như rất hiểu nỗi lo của chính mình, cho nên, anh muốn cố hết sức để cho cô cảm giác an toàn.
"Cục cưng, anh yêu em!" Anh cúi người xuống nhẹ cắn xương quai xanh của cô, ánh mắt cưng chiều gần như hòa tan toàn bộ cơ thể cô.
"Lạc Lạc."
"Anh ở đây."
"Lạc Lạc."
" Anh ở đây "
"Lạc Lạc "
...
Ánh mắt bắt đầu mê loạn, hai tay cô đột ngột ôm cổ anh, gọi anh liên tục.
"Ngoan, anh ở đây."
“A..." Cắn lên xương quai xanh cô một cái, làm cho Mộc Yên nhịn không được rên một tiếng.
Dung Lạc nhẹ nhàng liếm vết cắn ở xương quai xanh rồi lại cúi người hôn lên môi cô, cô nếm được mùi máu tươi trong miệng anh, hòa lẫn với mùi hương của anh. Mùi vị mặn chát này làm cho cả người cô bình tĩnh lại, cô hiểu được thật ra bản thân cô chỉ đang tìm kiếm cảm xúc yên ổn mà thôi, sự ấm áp trong nụ hôn của Dung Lạc làm cho sự tàn bạo trong máu cô được kiềm nén lại. Cô đã trúng độc của anh, chỉ có anh mới là thuốc giải của cô, cứu cô thoát khỏi khổ sở.
---- susublue ~ diendan ----
Sáng hôm sau.
Bệnh viện Hoài Tây Lộ.
"Con gái của tôi không có vấn đề, các người không thể nhốt nó ở trong này được, tôi có thể cam đoan tinh thần của nó không sao, tôi muốn gặp nó." Hứa Nhã Như căm tức nhìn người đàn ông đối diện.
“Hứa phu nhân, vì sự an toàn của bà thì bà không nên gặp Mộc Cẩm tiểu thư sẽ tốt hơn." Cảnh sát đưa mấy biểu đồ kiểm tra của Mộc Cẩm cho Hứa Nhã Như xem."Kết quả kiểm tra cho thấy, Mộc Cẩm tiểu thư quả thật có ý muốn tự sát, bà không thể tùy tiện tiếp cận cô ấy, nếu không sẽ có thể bị cô ấy tấn công."
Hứa Nhã Như cau mày, tiếp tục kiên trì nói, "Tôi muốn gặp con bé!"
Anh bất đắc dĩ đành phải đồng ý, "Được rồi, vậy bà theo tôi."
Mộc Cẩm mặc áo bệnh nhân màu trắng, sắc mặt tái nhợt đáng sợ hơn quỷ, cơ thể thì đầy vết thương lớn nhỏ, tuy không nguy hiểm đến tính mạng nhưng vì đau mà cảm thấy khốn khổ hơn so với chết. Bởi vì miệng vết thương rất sâu cho nên không thích hợp băng bó. Tất cả hoàn toàn đập vào mắt Hứa Nhã Như làm cho bà ta giật nảy mình.
"Tiểu Cẩm." Nhìn mắt Mộc Cẩm dại ra, Hứa Nhã Như nhẹ giọng gọi, nhịn không được mà run run.
"Mẹ!" Vừa thấy Hứa Nhã Như, Mộc Cẩm ngã xuống khỏi giường, nhào vào người Hứa Nhã Như, "Mẹ, chúng ta không phải đối thủ của tiện nhân đó, cô ta rất đáng sợ, rất đáng sợ!" Nói đến người này, Mộc Cẩm lại bắt đầu không ngừng run rẩy, "Cô ta muốn giết con, muốn giết con!" Ôm chặt Hứa Nhã Như, Mộc Cẩm hoảng sợ nói, "Tiện nhân kia thật sự muốn giết con, mẹ, me phải cứu con, cứu con!"
Hứa Nhã Như ôm Mộc Cẩm đang sợ hãi xo rúm lại vào ngực, tức giận nói, "Tiểu Cẩm, con nhìn mẹ này!" Ép Mộc Cẩm nhìn thẳng vào mình.
"Tiểu Cẩm, nói cho mẹ biết con là ai?" Hứa Nhã Như gầm lên.
Nhưng, nhưng, mẹ, tiện nhân Mộc Yên muốn giết con!" Mộc Cẩm lại bắt đầu run rẩy, co rúm lại, "Cô ta muốn giết con, muốn giết con!" Cả người cô như điên cuồng nhắc đi nhắc lại một câu.
Một tiếng "Bốp!" vang lên, Hứa Nhã Như giơ tay tát cô một cái. Làm cho Mộc Cẩm tỉnh táo lại.
"Tiểu Cẩm, nhìn mẹ, nói cho mẹ biết con là ai?" Hứa Nhã Như hét lên.
Mộc Cẩm bình tĩnh đáp lại, "Con, con là Mộc Cẩm."
"Tiểu Cẩm, con nhìn xem bây giờ bộ dáng của con giống cái gì? Con làm mẹ thật sự quá thất vọng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...