Editor: Miri
- ----------------
"Nhan Tuế Nguyện," Trình Tàng Chi bị y uyển chuyển hạ lệnh trục khách, rốt cuộc giảm đi ý cười, khuôn mặt đẹp đẽ phóng túng giờ mang vài phần thê lương, "Tại sao vậy? Tại sao ngươi thích làm một kẻ biện hộ cho luật pháp, quy tắc? Quyển Đại Ninh Luật Sơ kia rốt cuộc đã giáo huấn, hạ mê dược gì cho ngươi?"
"Cái gì mà pháp không luận tình! Cái gì vương pháp vô tình! Cái gì pháp không dung tình! Ngươi không thể nhìn ta một cái sao?"
Giọng nói buồn bực lúc trầm lúc bổng, khuôn mặt giận dữ như thế của Trình Tàng Chi, Nhan Tuế Nguyện chưa bao giờ nhìn thấy qua.
Nhưng y cũng không vì đối phương giận mắng mà nổi giận. Một Trình Tàng Chi yếu đuối, một Trình Tàng Chi phẫn nộ, đều chân thật hơn Trình Tàng Chi mà y đã nhìn thấy trong ba năm qua.
Nhan Tuế Nguyện không hiểu sao lại thở dài, "Trình Tàng Chi, trên đời này, có một số việc một khi đã phá lệ, thì sẽ không thể vãn hồi."
Cho nên, y không thể. Y lại chậm rãi nói tiếp: "Ta không muốn mình đi vào nông nỗi nước đổ khó hốt, cũng không muốn mình sa vào không thể chuộc lại."
Y nói như vậy, Trình Tàng Chi cũng không thể nói gì hơn, chỉ cảm thấy trong lòng như có thép lỏng đổ lên, bị bỏng đến phế phủ. Lời có thể đè nặng vào lòng nhất trên đời không phải cự tuyệt, mà là "không thể".
Mọi nơi yên tĩnh, trong điện có hương lượn lờ, thanh phong kéo minh nguyệt. Phía chân trời nổi lên thái dương, mây đỏ chuyển giao giữa ngày và đêm.
"Trình đại nhân, nếu không muốn đi, bản quan đi trước một bước."
Nhan Tuế Nguyện từ trên án thư đứng dậy, trăng đã rơi xuống Tây Sơn, đổi thành một vòng tuần hoàn mới giao lại cho mặt trời. Bóng người cao dài vẫn đứng yên, nâng cánh tay vuốt vạt áo, trong động tác thoang thoảng mùi hương Chấn Linh còn đọng lại.
Ống tay áo phủ rơi xuống, Nhan Tuế Nguyện đã bị người kéo lấy tay áo rộng, ôm từ phía sau.
Trình Tàng Chi lót cằm trên đầu vai y, chóp mũi ngửi một chút hương Chấn Linh, hơi thở mỏng manh ở bên tai Nhan Tuế Nguyện thì thầm: "Nhan thượng thư, ta buồn ngủ."
Nhan Tuế Nguyện theo tiếng ngoái đầu nhìn lại, thấy người trên vai đã nghiêng đầu nhắm mắt. Khuôn mặt cực kỳ an tĩnh, như một hồ nước lặng sóng.
Chỉ có thở dài cùng bất đắc dĩ.
"Ngủ, cũng tốt."
Đồng hồ cát chảy xuống, những năm tháng niên hoa bất tận. Hai thân ảnh chồng lên nhau, đứng lặng ở trong điện, Phật hương bám đầy người.
Đá cẩm thạch như gương trên mặt đất lấp lánh phản chiếu, bóng người dần dần kéo dài ra, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động truyền vào.
Một hàng cung nữ bưng đồ vật đi đến, đột ngột đứng khựng lại ở trước ngạch cửa.
Mắt hạnh trợn tròn, đầy mặt kinh ngạc hoảng sợ, bọn họ chưa kịp la vài tiếng đã thấy Hình Bộ thượng thư đại nhân tính thẳng như dây đàn, thiết diện vô tư của triều ta, dựng thẳng ngón trỏ ngọc cốt của mình để ở giữa môi, kêu bọn họ im lặng.
Một hàng cung nữ lập tức ngậm miệng, sau đó lại hứng thú bừng bừng đi ngó người phía sau Thượng Thư đại nhân. Nhìn thấy thân hình tuấn tú, lưng thẳng như tùng, hẳn là một nam tử. Tay áo bó màu đen ôm qua eo Thượng Thư đại nhân, cổ tay ngang cổ tay.
Nhưng không thấy rõ mặt, bởi vì người nọ vùi đầu vào cổ Thượng Thư đại nhân.
Trong khoảng thời gian ngắn, hai bên khó xử tiến thối không được. Các cung nữ nhộn nhạo liếc về hướng Nhan Tuế Nguyện, ý muốn hỏi các nàng phải làm thế nào.
Nhan Tuế Nguyện vẫn ung dung như thường, như thể phía sau không có ai ôm mình, chỉ vào đồ vật dùng để rửa mặt trong tay các nàng, lại chỉ chỉ trong điện, kêu các nàng đặt đồ lên án thư là được.
Các cung nữ dựa theo phân phó mà làm, sau khi rời khỏi cửa điện, vừa ngẩng đầu đã thấy nội thị thường Dương công công, lập tức muốn lên tiếng hành lễ, lại bị Dương Phụng Tiên ngăn lại.
Dương Phụng Tiên xa xa nhìn Nhan Tuế Nguyện và người phía sau y, lộ ra nụ cười không rõ, sau đó dứt khoát xoay người. Kỳ thật gã cũng không muốn thấy cảnh này, nếu như vậy, Trình Tàng Chi sẽ không thể dễ dàng trở thành đá kê chân cho bọn họ.
Bước nhanh dọc theo hành lang đá xanh biếc, Dương Phụng Tiên gặp một cái bóng đen.
"Sao ngươi lại tới đây? An tiết độ sứ kêu ngươi tới?", Dương Phụng Tiên hỏi.
Bóng đen lại chế nhạo: "Sao, đại thái giám đứng đầu đại nội nhìn thấy tình nhân ở bên nhau, ngứa mắt?"
Dương Phụng Tiên cười ha hả, "Hai tên đoạn tụ, vậy mà lại làm ngươi cảm thấy ghen ghét sao?"
Bóng đen nói: "Dương công, không đúng, ta hẳn là phải kêu ngươi Thập Tam lang."
Cơ hồ là trong nháy mắt, Dương Phụng Tiên như một con rối chỉnh lại da mặt, bị phá vỡ lớp ngụy trang. Nhưng mà lại chỉ chớp mắt, hắn lại là nội thị đại nội có tấm lòng son trung thành.
"Hà Tam, đã lâu không gặp, không ngờ giờ ngươi có thêm mắt lửa ngươi vàng*." Dương Phụng Tiên dùng khuôn mặt hòa ái, ôn ôn hòa hòa mà nói: "Chỉ tiếc, Đại Ninh này chỉ có nội thị thường Dương Phụng Tiên.", không có Thập Tam lang.
*Mắt lửa ngươi vàng (hỏa nhãn kim tinh): mắt của Tôn Ngộ Không có thể phân rõ chính tà.
Hà Tam vẫn mặc y phục che lại khuôn mặt, hai mắt không động, không để ai dễ dàng nắm lấy cảm xúc. Hắn cười sặc sụa khiến lồng ngực phập phồng, "Không hổ là Thập Tam lang, ngay cả bản thân còn có thể giết chết!"
Dương Phụng Tiên vẫn tươi cười thoải mái, "Hà Tam, nên nói chính sự.", bóng đen kia không hề nói gì, vậy nên gã nói tiếp, "Hà Tam cũng thấy rồi, Nhan thượng thư đây là đã quyết tâm muốn bảo hộ Trình Tàng Chi, chỉ sợ kế hoạch phải thay đổi."
Bóng đen kia cảm thấy buồn cười, "Đừng nói là Dương công thật sự ký thác kỳ vọng triều đại thay đổi ở bên Tây Xuyên đấy."
Nghe ý châm chọc trong đó, cảm xúc Dương Phụng Tiên cũng không dao động, chỉ là hỏi: "Ngoại trừ An Hành Súc, ngươi còn có người càng thích hợp, càng dễ khống chế hơn sao?"
"Tại sao phải khống chế?", bóng đen không thèm quan tâm, sơn hà rách nát này có rách thành từng mảnh, hắn cũng không thèm để ý, "Ta chỉ muốn khiến thiên hạ này không còn họ Lý, mặc kệ sau này họ gì!"
Dương Phụng Tiên thở dài trong lòng, sống chung với kẻ điên luôn cần kiên nhẫn, "Đúng là phiên trấn hiện nay bị chia để trị, nhưng Tiết độ sứ mười đạo không có ai là thằng ngốc, nếu là người nổi loạn đầu tiên tất sẽ bị mọi người chỉ trích. Nếu không thể loại bỏ Trình Tàng Chi, thì chỉ có thể mượn thế lực của hắn, vậy thì không ai sẽ phản."
Suy cho cùng, Trình Tàng Chi vẫn là kiêng kị lớn nhất của các Tiết độ sứ. Nếu muốn An Hành Súc tạo phản, dù sao cũng phải lấy ra thành ý.
"Phản hay không phản, lời của An Hành Súc không tính.", màu mắt của bóng đen trở nên ảm đạm, "Chẳng lẽ Dương công đã quên Trình Hoài của Sơn Nam đạo và Thủ Cư vương rồi sao, chỉ cần mọi người nói hắn phản, hắn chính là mưu nghịch phản tặc."
"Hà Tam đã có chủ ý, hà tất mạo hiểm tới gặp ta?", Dương Phụng Tiên vô cùng khó hiểu.
Bóng đen nói: "Dương công, giao bản đồ đường sông ngầm của Tỏa Long Tĩnh cho ta, ta thay ngươi cứu người."
Dương Phụng Tiên cười lạnh, "Ta không có ai cần cứu."
Bóng đen lại nói: "Đồ Khâm thị."
"Ngươi!", ánh mắt Dương Phụng Tiên trở nên giận dữ, gần như muốn xâu xé hắn.
Bóng đen vẫn ung dung thích ý, "Ta còn cần một thân phận, dù sao chuyện đã lớn như vậy, Dương công không đi được, chắc cũng phải phái tâm phúc để hành sự đúng không?"
"Ngươi sẽ không sợ bị báo oán sao?", Dương Phụng Tiên phun ra một hơi tức giận.
Bóng đen nhẹ nhàng nói: "Ta không có nghiệt nợ, vì sao phải sợ."
Hành lang có gió quét qua, vạt áo đỏ và đen phất lên, màu sắc rực rỡ chảy ra đến mức lạnh lẽo thấm cốt.
Chúc tết đón xuân, nhưng đầu năm thứ tám của Đông Khải này lại là một năm mất mùa đầy mùi máu. Đại thần văn võ cả triều cũng không có không khí vui mừng của tân xuân, một cái ngày tết, mà gần nửa Thanh Kinh đều đang tổ chức đám tang. Lại Bộ thay máu, một đám gương mặt mới tinh đứng ở trên triều.
Tháng giêng khai triều, chỉ tập trung vào hai đại sự. Một là lễ tế thiên bị hoãn lại, một cái khác là Duyện Châu bị lũ lụt và lời đồn về Tỏa Long Tĩnh.
Lễ Bộ thượng thư Nhạc Chiếu đứng mũi chịu sào đề nghị, "Hoàng Thượng, vì thiên hạ chúng sinh, phải tức khắc đề ra kế hoạch tổ chức lễ tế thiên."
Công Bộ thượng thư Thường Minh cũng nói: "Hoàng Thượng, Tỏa Long Tĩnh xuất hiện dị tượng, tất nhiên là do trời xanh tức giận! Còn thỉnh Hoàng Thượng vì bá tánh còn sống, sớm cử hành lễ tế thiên. Nếu có thể kéo dài thời gian của lễ tế thiên là tốt nhất. Các quan viên cũng sẽ giống như Hoàng Thượng, ngày đêm tế bái hoàng thiên hậu thổ!"
Quan viên nghe hai vị thượng thư lên tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt nãy giờ mới có dao động. Đầu năm chỉ có hai việc gây xao động nhân tâm, một việc là không thể giấu giếm chuyện ở Tỏa Long Tĩnh nữa, hồng thủy làm ngập nửa thành trì. Thứ hai là Hình Bộ thượng thư ở trong cung hầu hạ hoàng đế thực hiện trai giới, gặp lén một nam tử vô danh.
Vừa đến điện Hàm Nguyên, tất cả quan viên đã lén lút liếc nhìn Trình Tàng Chi và Nhan Tuế Nguyện. Dù sao Trình đại nhân cũng đã theo đuổi Nhan thượng thư suốt ba năm, nếu tới năm thứ tư lại lòi ra một người đối tốt với Nhan thượng thư hơn, vậy Trình đại nhân thật sự là thê thảm.
Chuyện Tỏa Long Tĩnh, mọi người đều hiểu rõ trong lòng mà không nói ra, cho nên các quan viên tò mò hơn khi thấy Nhan thượng thư bước ra khỏi hàng, cứ như lập tức sẽ có thể biết nam tử vô danh kia là ai.
Nhưng mà Nhan thượng thư lúc nào cũng làm chuyện nghịch ý với chúng quan thần, vừa lên tiếng đã làm chúng thần thất vọng.
"Thần thỉnh được tới Duyện Châu cứu tế."
"......"
Quần thần vô cùng thất vọng, nhưng vẫn cùng nhau cầu xin: "Chúng thần thỉnh Hoàng Thượng thành toàn lòng tốt của Nhan thượng thư!"
Hiện tại có ai không biết Duyện Châu chính là cái hố lửa, Nhan Tuế Nguyện muốn đi, vậy để y đi đi!
Trình Tàng Chi vẫn mặc thú bào đỏ tía như trước nay, nghiêng người đứng ra, "Thần, thỉnh được cùng Nhan thượng thư đi Duyện Châu."
"......"
Mọi người không khỏi trộm liếc Trình Tàng Chi, trong lòng không khỏi tò mò vị Tiết độ sứ nắm quân quyền này, rốt cuộc là thật sự đoạn tụ, hay là không biết Nhan thượng thư gặp lén một nam nhân khác, tiếp tục theo đuổi Nhan thượng thư.
"Chuẩn tấu!"
Lý Thâm gần đây không có bao nhiêu sức lực, ở triều hội chỉ nói hai chữ này xong đã tan triều.
Thường Minh đề nghị quan viên có chức vị thấp hơn tam phẩm phải quỳ ở tế đàn, tam phẩm trở lên sẽ dâng hương quỳ xã tắc ở trong trai cung, bái thần phật.
Chính điện trai cung chừa khoảng trống, người ở đó quỳ lạy. Hai bên sườn buông màn trúc, ngồi ở án thư sao chép kinh văn.
Trình Tàng Chi cùng Nhan Tuế Nguyện ngồi xuống đối diện nhau, ở giữa là một mành trúc dày, mơ hồ có thể thấy được bóng người.
Nhan Tuế Nguyện bên này, Hữu An bẩm: "Nhan phó tướng đã mang theo dù đi Duyện Châu, cũng dựa theo đại nhân phân phó đi xuống đường ngầm xem xét. Chỉ là vẫn chưa tìm được người."
"Không sao."
Trình Tàng Chi bên này, Triệu Quyết đang nói: "Công tử, người của chúng ta đã được điều đến Duyện Châu, chỉ đợi thời cơ."
"Đã biết."
Từng người nghe xong chính sự, Trình Tàng Chi liền đứng dậy, rời đi vị trí của mình, giẫm lên đệm hương bồ đi về hướng Nhan Tuế Nguyện bên kia.
Vén rèm lên, Trình Tàng Chi thấy Nhan Tuế Nguyện rũ lông mi, yên tĩnh nhập tâm. Hắn xốc vạt áo ngồi ở bên cạnh Nhan Tuế Nguyện, "Nhan thượng thư, chép cái gì thế?"
"Trình đại nhân biết rõ còn cố hỏi.", Nhan Tuế Nguyện chấm vào mực, vẫn như cũ chép lại kinh Vãng Sanh.
"Vậy ngươi thì sao." Trình Tàng Chi cong một chân, duỗi thẳng một chân, điều chỉnh thành dáng ngồi thoải mái, một đầu nghiêng qua tựa vào vai Nhan Tuế Nguyện, mặt chôn vào cổ y, ngửi được mùi hương khác với hương Chấn Linh từ bên ngoài, nói, "Ta lại buồn ngủ."
Bởi vì bị hắn đè nặng cánh tay phải, kinh văn ngay ngắn bị mực làm cho dơ. Nhan Tuế Nguyện không nói gì nhìn kinh văn bị vấy bẩn, một tiếng thở dài, mới nói: "Trình đại nhân, ngươi tỉnh lại chút,", trọng lượng trên đầu vai bỗng nhiên nặng hơn, y bất đắc dĩ nói: "Chừa tay phải bản quan ra."
Trình Tàng Chi âm thầm nhíu mày, cho rằng Nhan Tuế Nguyện đang muốn hất văng hắn ra, lại cảm giác được có tay áo rộng phất qua sau lưng, lập tức bị một bàn tay ấn vào nằm dưới ngực Nhan Tuế Nguyện, bên tai truyền đến lời nói: "Nằm yên, không được lộ mặt. Nếu không, ta ném ngươi ra."
Sóng triều chảy xiết cuồn cuộn trong tâm. Trình Tàng Chi xoay người nằm ở trên đùi Nhan Tuế Nguyện, nhìn lên, thấy Nhan Tuế Nguyện lại đề bút lần nữa. Từ hướng này, chỉ có thể thấy cằm như ngọc khắc của y.
Nhan Tuế Nguyện đột nhiên cảm giác ngực mình bị ai đó áp vào, còn chưa rũ mi nhìn, đã nghe người nằm phía dưới rầu rĩ bảo: "Tại sao ngươi mặt không đỏ tim không nhảy? Tim của ta nhảy lên trời luôn rồi."
Nghe vậy, Nhan Tuế Nguyện liền không hề đi nhìn dưới ngực, cũng chưa kéo cái tay của hắn xuống, tùy ý để hắn chui vào lồng ngực mình, cũng không đáp một lời nào của Trình Tàng Chi.
Thấy y thờ ơ như vậy, Trình Tàng Chi hậm hực thu tay về, nằm ngửa lên lẩm bẩm một tiếng: "Này không hợp lý, ta ở trong lồng ngực ngươi, vậy mà ngươi còn có thể không loạn tâm."
Nhan Tuế Nguyện khẽ cười một tiếng, không hề nói câu nào.
Mấy ngày nay đại thần thay phiên nhau vào trai cung tế bái, mới canh ba đã phải vào trong cung, Trình Tàng Chi cũng thế, cho nên rất nhanh đã đi vào giấc ngủ.
Có lẽ là cảm thấy Trình Tàng Chi thật sự đã ngủ, Nhan Tuế Nguyện mới thở ra một hơi, định lực hơn mười năm suýt nữa bị hủy trong thoáng chốc.
Lại nhìn phía trên án thư, tờ giấy Tuyên Thành dài bốn thước rộng sáu khai kia đầy nghịt nét mực đậm dày, chữ chằng chịt thành rừng, nhưng lại không phải kinh văn, chỉ toàn là ba chữ "Trình Tàng Chi". Bút lạc hoa khai, du vân kinh long, như có chiếc đinh đóng vào thân cây, loan phượng bay đậu, nét chữ cứng cáp đen nhánh.
Kinh Phật, không thể chép nữa rồi.
Nhan Tuế Nguyện im lặng mà lắc đầu, đơn giản lại mở ra một tờ giấy khác, cứ viết tên hắn thêm một tờ nữa, chắc là có thể tĩnh tâm.
- ------------
Lời Editor:
*Bốn thước sáu khai là 34 x 45 cm =)))))))
Tui thích mấy lúc thụ chiều công mà nó nhẹ nhàng giấu giếm thế này. Chẹp, tôi chỉ là một con u mê văn phong kín đáo...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...