Một bát mì vằn thắn thêm ít hành, món đồ ăn dân gian đơn giản.
Tiêu Thiều Quân ung dung thong thả gắp một miếng mì vằn thắn, học theo dáng vẻ của Ôn Thế Chiêu, cắn xuống, vị thuận trơn bóng, nước thịt tràn đầy toàn bộ khoang miệng, thật là thơm ngon.
"Thiều Quân, ăn ngon không?" Ôn Thế Chiêu dùng ánh mắt mong đợi nhìn nàng.
Tiêu Thiều Quân gật đầu: "Ân, ăn ngon."
Được đáp lại đúng ý, Ôn Thế Chiêu khẽ cười nói: "Ăn ngon vậy ngươi ăn nhiều một chút."
Trước mặt Tiêu Thiều Quân, Ôn Thế Chiêu không để ý tới phong thái hoàng tử, cũng không để ý tới hình tượng gì.
So với Tiêu Thiều Quân nhai kỹ nuốt chậm, cử chỉ văn nhã, Ôn Thế Chiêu thấy như nào thoải mái thì làm như vậy, thân phận hoàng tử cao quý của nàng thật sự đã đáp qua một bên, ăn mì vằn thắn không cẩn thận bị bỏng miệng, đầu lưỡi đưa ra dùng tay quạt quạt, uống nhanh mấy ngụm nước trà.
Tiêu Thiều Quân nhìn thấy, lại cảm thấy không có cái gì, hành vi chân thực thoát ra, y nên hào hiệp tự nhiên như vậy.
Ôn Thế Chiêu nuốt miếng mì vằn thắn cuối cùng, hài lòng sờ lên cái bụng nhô cao, thấy Tiêu Thiều Quân cũng đã nhanh ăn xong, Ôn Thế Chiêu đứng lên, gọi lão bản, trả tiền hai bát mì vằn thắn.
Sau khi trả tiền xong, Tiêu Thiều Quân đang dùng khăn lau khóe miệng, bát trống không, Ôn Thế Chiêu cảm thấy hài lòng, trên mặt cũng biểu hiện vui vẻ, nhẹ giọng hỏi nàng: "Thiều Quân, ăn no chưa?"
"Ân, no rồi."
"Giờ tiếp tục đi dạo, sau đó chúng ta trở về."
"Được."
Tiêu Thiều Quân đáp một tiếng.
Hai người ra khỏi sạp hàng, lại trở về giữa đường, buổi trưa trời nóng rực lên, trên đường phố người đã ít hơn một chút, cuối cùng cũng không phải chen nữa.
Ôn Thế Chiêu đi bên cạnh Tiêu Thiều Quân, kiếm mấy chủ đề tán ngẫu, lúc nào cũng là nàng mở miệng hỏi, Tiêu Thiều Quân mới lên tiếng đáp, nếu như nàng không mở miệng, Tiêu Thiều Quân chỉ nhìn khung cảnh xung quanh một chút, lặng lẽ không nói chuyện.
Có thể do các nàng còn chưa quen thuộc lắm, cũng có thể vì nam nữ khác biệt.
Nói chung cũng có thể hiểu được.
Hôm qua ở luyện võ đài tỷ thí võ công, lĩnh giáo được bản lĩnh của Tiêu Thiều Quân, Ôn Thế Chiêu có chút ngạc nhiên, lên tiếng hỏi nàng: "Tiêu Công chúa sao cũng học võ công vậy?"
Tiêu Thiều Quân đáp: "Ngày xưa thân thể yếu, học để cường thân kiện thể thôi."
"Hiện tại đã tốt hơn chưa?"
"Tốt lắm rồi."
Cứ trầm mặc như vậy cũng không ổn lắm, Ôn Thế Chiêu lại kiếm ít đề tài, hỏi nàng từng đọc sách gì, có tài nghệ gì, ví dụ như cầm kỳ thi họa, nữ công gia chánh, Tiêu Thiều Quân đáp rất khiêm tốn, chỉ nói hiểu biết một, hai.
Đi được khoảng chừng một chén trà.
Hai người đi dạo đến tảng đá xanh lát bên cầu đá, trên cầu bóng người thành đôi, dưới cầu là dòng sông nước chảy rộng đến ba trượng, nơi nơi đều thấy thuyền ô bồng, trên thuyền là một đám du khách, bọn họ ngâm thơ đối đáp, cũng có người uống rượu mua vui.
Tiêu Thiều Quân trán đầy mồ hôi, Ôn Thế Chiêu thấy vậy, chỉ chỉ quán trà bên cầu đá.
"Thiều Quân, chúng ta nghỉ chân một chút."
"Được." Tiêu Thiều Quân đáp một tiếng, cùng Ôn Thế Chiêu đồng thời vào chỗ ngồi.
Lão bản quán trà rất nhanh tiến lên, ân cần hỏi: "Hai vị khách quan, uống trà sao?"
Không lường trước, ánh mắt lão bản liếc về phía cô nương, nhất thời càng nhìn càng sửng sốt.
Tiêu Thiều Quân nhíu mày.
Người trong cuộc vẫn chưa làm gì người đứng xem đã tức giận, Ôn Thế Chiêu sắc mặt trầm xuống, đôi mắt ác liệt, vỗ bàn một cái, khiến lão bản quán trà giật mình sợ hãi, vội vàng cúi người, mặt đổi sang vẻ nịnh nọt: "Công tử có dặn dò gì?"
"Ngươi nhìn nàng chằm chằm như vậy làm gì, còn muốn mở tiệm không, mang hai chén trà đến đây!"
"Được được, công tử chờ một chút."
Lão bản quán trà vâng vâng dạ dạ.
Trà lạnh được bưng lên, lão bản không dám nhìn chằm chằm Tiêu Thiều Quân nữa, xoay người trốn qua một bên, rất e ngại đôi mắt hung sát của vị công tử này.
Ôn Thế Chiêu nhấp mấy ngụm trà lạnh, sắc mặt không vui lúc này mới khôi phục lại.
Tiêu Thiều Quân phát hiện vẻ mặt biến hóa của nàng, chỉ cảm thấy buồn cười, nâng chung trà lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đối đãi thử tiêu, mở miệng trấn an nàng: "Con mắt của người ta, xem thì cứ xem đi, ta còn chưa ý kiến gì, ngươi sao đã sinh khí rồi?"
Ôn Thế Chiêu hừ một tiếng, tránh nặng tìm nhẹ đáp: "Ta không có tức giận, ta chính là không ưa kẻ có thái độ vô lễ như vậy."
Tiêu Thiều Quân cười nhạt: "Ngày đó ở ngoài cửa thành, Tứ hoàng tử cũng như vậy, không tính là vô lễ sao?"
"A...!Cái này."
Ôn Thế Chiêu nhất thời khó xử.
Nếu mà phủ nhận, nàng liền không có lý do gì mà tức giận, còn nếu như thừa nhận, việc ngày đó nàng chính là có thái độ vô lễ, phủ nhận hay thừa nhận đều không thể chọn được.
Ôn Thế Chiêu bị hỏi đến nghẹn họng, gò má từ từ ửng đỏ, người thường ngày mồm miệng lanh lợi nay trước Tiêu Công chúa lại phải nhăn nhó tới nửa ngày cũng không trả lời được, không còn cách nào khác ngoài việc uống một ngụm trà, lấy đó che đi sự lúng túng.
Không thấy nàng lên tiếng, Tiêu Thiều Quân nhàn nhã nói: "Cứ bị người khác nhìn ta liền tức giận, vậy chẳng phải ta sẽ bị tức chết rồi?"
"Được rồi được rồi, Tiêu Công chúa, chúng ta không nói chuyện này nữa, nói không lại ngươi a."
Ôn Thế Chiêu đặt chén trà xuống, vội vàng giải thích: "Nhưng mà chỉ duy chuyện này, Tiêu Công chúa tuyệt đối không nên hiểu lầm Thế Chiêu, Thế Chiêu tuyệt không vô lễ với người."
"Hữu lễ hay vô lễ, trong lòng tự hiểu rõ." Tiêu Công chúa cười nhẹ, như nước như ca, phong phong vận vận.
Có lẽ do đang ở dưới ánh mặt trời nóng rực, nhiệt khí bốc lên khiến nước da như ngọc của Tiêu Thiều Quân lộ ra một chút phấn hồng, khuôn mặt trong trắng hiện lên ý cười nhàn nhạt.
Một giây này cũng đủ khiến Ôn Thế Chiêu chấn động.
Chỉ cảm thấy thế gian sao lại có nữ tử khiến người ta chỉ liếc qua đã thần hồn điên đảo như vậy.
Bởi vì có dung mạo tuyệt sắc, lại thêm thân phận Công chúa, Tiêu Thiều Quân từ nhỏ đã được nhiều người chú ý, ánh mắt hướng về phía nàng, khi trưởng thành hơn, những đôi mắt kia dù ít hay nhiều cũng khiến cho nàng cảm thấy có ý đồ.
Nhưng đôi mắt trong trẻo này lại sáng láng có thần, ánh mắt nhu hòa, đáy mắt không nhiễm một tia tạp niệm, sạch sẽ sáng tỏ, thật muốn từ trong đó nhìn ra chút ý tứ gì, nhưng chỉ có một mảnh nhu tình khiến người ta hãm sâu, nhìn nhiều lại muốn đắm chìm vào đến nỗi không thoát ra được.
Tiêu Thiều Quân hạ mắt, thanh âm nhàn nhạt từ yết hầu sâu xa vang lên: "Tứ hoàng tử, nếu còn nhìn nữa, ngươi lại vô lễ với ta rồi."
Hồn bay đi bị chấn động trở về, Ôn Thế Chiêu đỏ mặt, vội vàng cúi đầu.
Thoáng chút ngẩng đầu lên, dùng dư quang nhìn Tiêu Thiều Quân, Tiêu Thiều Quân trên mặt bình tĩnh, nhưng hai tai dần dần đỏ lên, vành tai tinh xảo cũng phủ lên một lớp phấn hồng nhàn nhạt.
Thật là thú vị.
Ôn Thế Chiêu cong cong khóe môi, không có nhòm ngó nữa, quang minh chính đại nhìn thẳng vào Tiêu Thiều Quân, cười đến đầy mặt gió xuân.
Phát hiện ánh mắt sáng quắc của Ôn Thế Chiêu, Tiêu Thiều Quân nhíu mày, nhưng cũng không cảm thấy chán ghét ánh mắt kia, nàng không khống chế được tâm tình đang nhảy lên đến tận cổ, sinh ra chút xấu hổ, trầm mặc nửa ngày, bên tai chỉ nghe Ôn Thế Chiêu khẽ nói.
"Hữu lễ hay vô lễ, trong lòng tự hiểu rõ."
Nhìn như vô lễ, kì thực lại rất chu đáo.
Tiêu Thiều Quân không đáp.
Ôn Thế Chiêu khóe môi ý cười dần đậm lên, không tiếp tục nhìn chằm chằm Tiêu Thiều Quân, quay đầu nhìn về phố phường náo nhiệt, trong lúc đó cả hai ngầm hiểu không nói chuyện gì.
Ngày hội còn chưa kết thúc, giữa phố bách tính nhiều dần lên, âm thanh tiểu thương thét to cũng dần dần lớn, các thư sinh thi nhân vẫn tiếp tục ngâm thơ làm phú trên thuyền ô bồng, tiểu hài nhi vui đùa gần tảng đá xanh bên cầu đá.
Mà ở quán trà bên cạnh cầu đá, "Công tử" nho nhã cùng nữ tử có dung nhan thanh cao đang ngồi yên tĩnh, từng chút tình cảm khác lạ lặng lẽ hiện ra trong tim hai người.
Ngồi khoảng chừng một chén trà, Ôn Thế Chiêu gõ gõ bàn, mở miệng nói: "Thiều Quân, ra ngoài cũng đã lâu, không còn sớm nữa, ta đưa ngươi hồi cung trước."
"Đa tạ Tứ hoàng tử."
Tiêu Thiều Quân gật đầu, cười nhạt đáp.
"Thiều Quân, đừng gọi Tứ hoàng tử nữa, như vậy xa lạ lắm, gọi ta là Thế Chiêu đi, như vậy sẽ thân cận một chút."
Tiêu Thiều Quân cười nhạt, không đáp.
"Được rồi, theo ý ngươi."
Ôn Thế Chiêu nổi lên tính tình tiểu hài tử, đối với Tiêu Thiều Quân làm cái mặt quỷ.
Cái mặt quỷ này quả thật buồn cười, Tiêu Thiều Quân nhìn thấy tâm trạng không khỏi vui vẻ, hành động này đối với nàng có chút bất đắc dĩ.
Hai người đứng dậy, Ôn Thế Chiêu phủi phủi áo bào, đang muốn đi tới bên cạnh Tiêu Thiều Quân.
Đột nhiên, trong thanh âm huyên náo, không biết từ đâu truyền đến tiếng "choang choang" cực nhẹ, tựa như đao kiếm, lại như dây cung kéo căng, bởi vì võ công thâm hậu, Ôn Thế Chiêu có hơi phát hiện.
Tiếng vang "choang choang" kia càng ngày càng rõ ràng, không phải nghe nhầm, Ôn Thế Chiêu sắc mặt phút chốc biến đổi, theo bản năng quay đầu, liền thấy một mũi tên mang theo nồng nặc sát khí hướng về phía các nàng, phá không lao tới!
"Cẩn thận!"
Ôn Thế Chiêu hét lớn, xuất ra khinh công, nhanh chóng ôm lấy vòng eo Tiêu Thiều Quân kéo đi, ngay khi bay khỏi đó, đầu mũi tên đã phóng tới, "Phập" một tiếng, mũi tên cắm sâu vào nơi Tiêu Thiều Quân vừa đứng.
Bất ngờ có mũi tên phóng đến, đoàn người giữa phố nhất thời đại loạn, dồn dập tránh né, mà ánh mắt Ôn Thế Chiêu tập trung cảnh giác nơi mũi tên phóng đi.
"Tiêu Công chúa, ngươi không sao chứ?" Nàng nghiêng đầu, ngữ khí sốt ruột hỏi.
"Ta không sao."
Tiêu Thiều Quân sợ hãi không thôi, trong nháy mắt phản ứng lại, thời khắc nguy hiểm, không kịp nhớ ra thân phận khác biệt gì, lúc này nắm tay Ôn Thế Chiêu, nôn nóng nói: "Nơi này rất nguy hiểm, đi mau!"
Đề phòng mũi tên thứ hai phóng tới, Ôn Thế Chiêu thỉnh thoảng cảnh giác quay lại nhìn, cũng không ngờ không chỉ có một người mai phục, người phía sau còn chưa có động thủ.
Sát thủ ẩn nấp trong đám người, cười lạnh một tiếng, cách đoàn người bắn ra mũi tên thứ hai.
Hai người khi kịp phản ứng đã không thể ứng phó nổi, đầu mũi tên đã bắn thẳng tới, không thể tránh thoát!
"Mau tránh ra!"
Ôn Thế Chiêu theo bản năng đột nhiên đẩy Tiêu Thiều Quân ra, che trước người nàng.
Tiêu Thiều Quân kinh hãi, thay đổi trong nháy mắt không kịp phản ứng gì, chỉ đưa tay ra bắt lấy mũi tên.
Mũi tên thỏa đáng nằm trong lòng bàn tay, Tiêu Thiều Quân đang muốn vui vẻ, nhưng một luồng nội kình mạnh mẽ rung động, đầu mũi tên "Vèo" từ lòng bàn tay phi ra, nàng chỉ cảm thấy chấn động đến mức hổ khẩu* tê dại, mũi tên sắc bén đâm vào thân thể sinh ra tiếng "Phốc".
*hổ khẩu: kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.
Đầu mũi tên đâm thẳng vào ngực Ôn Thế Chiêu!
Trong đám người rối loạn, Ôn Thái tử nhìn thấy Tứ hoàng đệ trúng tên, máu me đầm đìa, chỉ cảm thấy đầu óc choáng váng, kêu gào thảm thiết: "Thế Chiêu!"
Máu tươi từ từ tràn ra, đem thanh sam nhuộm dần thành một mảnh đỏ như máu, Ôn Thế Chiêu sắc mặt lập tức trắng bệch, trước mắt biến thành một màu đen, thân thể chống đỡ không nổi, muốn gục ngay xuống, nhưng lại rơi vào trong một lồng ngực mềm mại.
Nàng vừa mơ hồ nhìn thấy vẻ mặt vốn vân đạm phong khinh* của Tiêu Công chúa giờ khắc này biến thành thất kinh, vừa mơ hồ nghe được nàng bên tai không ngừng nói: "Không có chuyện gì, ta biết y thuật, ta biết y thuật."
*vân đạm phong khinh: thờ ơ, lạnh nhạt
Nghe thấy lời này, Ôn Thế Chiêu hai mắt đang nhắm ngay lập tức mở trừng, nàng gấp gáp thở hổn hển, vươn tay nắm chặt tay áo Tiêu Thiều Quân, khàn giọng nói: "Ngươi đến trị thương cho ta, miễn là ngươi thì được, đừng để bọn họ chạm vào ta, đừng để bọn họ chạm vào ta..."
Theo máu tươi chảy xuống, khí lực cả người cũng mất dần, Ôn Thế Chiêu mí mắt chậm kéo xuống, âm thanh càng ngày càng suy yếu: "Ngươi đến trị thương cho ta, nhất định phải là ngươi, đừng để bọn họ chạm vào ta, đừng để cho bọn họ biết ta là...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...