Vừa đi vừa nói chuyện, ra khỏi Ôn Cung.
Ôn Thái tử ngồi trong xe ngựa, Ôn Thế Chiêu cùng Tuần Ân cưỡi ngựa đi theo, trên đường đi hành cung này Ôn Thế Chiêu khẩn trương nhíu mi tâm, trong lòng vô thanh thở dài, dáng vẻ có chút không yên.
Hoàng tử mười tám tuổi sẽ được phong vương, xuất cung tự lập phủ đệ.
Lời nói khi nãy của Vương huynh không phải là không có lý, sang năm nàng tròn mười tám tuổi, sau khi được phụ vương phong vương, nhất định sẽ hạ chỉ tứ hôn.
Đến lúc đó, phải nên làm gì đây?
Khoảng nửa canh giờ sau đã tới hành cung.
Hành cung là nơi chiêu đãi lai sứ quan trọng của các quốc gia, cách Ôn Cung không xa lắm, khắp nơi có thể thấy được lầu đình các, xà nhà điêu long họa phượng, có vẻ vô cùng tráng lệ.
Ôn Thế Chiêu chưa từng tới đây bao giờ, lòng hiếu kỳ dâng lên, quan sát khắp nơi, ở hành lang phút chốc thoáng qua một thân ảnh hồng sắc, trong lúc Ôn Thế Chiêu ngây người, thân ảnh đã nhanh chóng biến mất.
Là nàng!
Nữ tử trên lưng ngựa màu nâu đỏ!
Ôn Thế Chiêu hô hấp không khỏi gấp gáp, thần xui quỷ khiến bước nhanh hướng về phía hành lang, ánh mắt tìm tòi thân ảnh hồng sắc.
Không nghe thấy Tứ hoàng đệ lên tiếng, Ôn Thái tử kinh ngạc quay lại, bên cạnh đã trống không, ngẩng đầu liền thấy Tứ hoàng đệ đi về phía khác, cuống quít gọi lại nàng: "Thế Chiêu, ngươi muốn đi đâu?"
"Vương huynh, đệ đi một chút sẽ trở lại!"
Ôn Thế Chiêu vội vội vàng vàng đáp một tiếng, bước chân không ngừng lại, càng chạy càng nhanh.
Qua hành lang, phía cuối là một hoa viên rộng lớn, nhưng đằng trước không còn đường đi, đằng sau thì mới vừa bước qua, Ôn Thế Chiêu tìm xung quanh, tìm từng nơi trong vườn cũng không thấy thân ảnh hồng sắc kia đâu.
Chẳng lẽ thực sự vô duyên?
Hay là nhìn lầm?
Ôn Thế Chiêu vừa đi vừa nghĩ, cuối cùng vẫn là dừng việc tìm kiếm, bất đắc dĩ nhẹ than một tiếng, dưới cây hoa đào trong hoa viên đứng khoanh tay, lẳng lặng mà nhìn cả vườn lá xanh, nửa ngày mới buông mắt xuống, khuôn mặt nhàn nhạt sự thất lạc.
Bỗng nhiên, từ trong góc tối của hoa viên truyền đến tiếng kêu khẽ của nữ tử, cùng với đó là tiếng binh khí đụng nhau, phát ra tiếng vang leng keng choang choang.
Ôn Thế Chiêu đôi mắt sáng ngời, vén chân áo bào, nhanh chóng chạy tới nơi phát ra âm thanh.
Quái, nàng lúc nãy rõ ràng đã đem toàn bộ hoa viên tìm qua một lượt, cũng không biết ở góc tối này có động thiên khác, còn có một cánh cửa nhỏ không đáng chú ý.
Ôn Thế Chiêu đi qua cánh cửa, ngẩng đầu nhìn tới, hóa ra đó là một sân luyện võ.
Sân luyện võ tụ tập đông đảo hộ vệ, nhìn trang phục hẳn là của binh sĩ Tiêu Quốc,
Mấy tên hộ vệ đang giao đấu với nhau, những hộ vệ khác thỉnh thoảng hô một tiếng "Hảo".
Nhưng không nhìn thấy nàng.
Ôn Thế Chiêu trong lòng có chút mất mát, đang muốn nhấc chân rời đi, ánh mắt trong lúc lơ đãng liếc về một nơi hồng sắc ẩn giấu trong chúng hộ vệ, nàng ngẩn ngơ, thẳng tắp nhìn thân ảnh hồng sắc kia, bước nhanh tới.
Bỗng nhiên, thân ảnh hồng sắc lại biến mất.
Ôn Thế Chiêu tập trung nhìn, chỉ thấy trước mắt một thân ảnh hồng sắc nhanh chóng lướt qua, hồng y nữ tử bay người lên, vững vàng đứng trên luyện võ đài.
Ôn Thế Chiêu bước chân hơi ngưng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn dung nhan thanh nhã kia, nửa ngày qua đi, khóe môi chậm rãi cong lên, nàng không cam lòng nhìn từ xa, lặng yên không tiếng động đến dưới luyện võ đài.
Hộ vệ bên cạnh phát hiện Ôn Thế Chiêu, thấy y ăn mặc hoa lệ, cũng không nói lời nào mà chỉ yên lặng nhìn lên trên đài, khuôn mặt nhàn nhạt ý cười, cho rằng là khách quý của nước khác nên cũng không hỏi cái gì.
Trên luyện võ đài, hồng y nữ tử sắc mặt nghiêm nghị, trong tay cầm một hàn quang trường kiếm, đối diện với nàng chính là một nam tử thân hình cường tráng, nam tử này dùng một ngân thương tử chuôi làm vũ khí, hai người đứng mỗi người một phương, cứ vậy nhìn nhau, hồng y nữ tử liền có vẻ nhỏ bé hơn hẳn.
"Công chúa, mời!"
Nam tử hét lớn một tiếng, ngân thương vung lên, cực nhanh đâm về phía hồng y nữ tử.
Hồng y nữ tử không chút hoang mang, nghiêng mình tránh thoát ngân thương, bỗng nhiên tung người một cái, lại cùng nam tử giao đấu, tốc độ nhanh chóng, thế như chẻ tre, binh khí va chạm vào nhau, "Leng keng choang choang" không ngừng, trường kiếm trên tay hồng y nữ tử vung ra huyễn ảnh.
Hảo công phu!
Ôn Thế Chiêu thoáng khiếp sợ.
Nam tử bị trường kiếm của hồng y nữ tử từng bước ép sát đến bên đài, phía sau bọn hộ vệ phát ra tiếng cười vang, nam tử không cam lòng yếu thế, ngân thương vung lên, tung người nhảy lên, lớn tiếng quát: "Công chúa, xem thương!"
Ôn Thế Chiêu dưới đài lại bị một tiếng "Công chúa" của nam tử này khiến cho cả kinh một chút, lúc nãy nam nhân kia gọi nàng là cái gì, Công chúa?
Chuyến đi hòa thân lần này chỉ có hai vị công chúa, một vị là Tiêu Trưởng Công chúa, một vị là Tiêu Lục Công chúa, vậy nàng là một trong hai vị công chúa đó?
Ôn Thế Chiêu quay đầu lại, vỗ nhẹ vai hộ vệ bên cạnh, nở ra nụ cười ôn hoà, thấp giọng hỏi: "Lão huynh, cô nương trên đài kia võ công thật lợi hại, thật sự có thể nói là mày liễu không thua đấng mày râu, ở Ôn Quốc ta chưa từng nghe nói có nữ tử võ nghệ siêu phàm như vậy, nàng rốt cuộc là người phương nào?"
Hộ vệ kia thấy Ôn Thế Chiêu khen Công chúa, trên mặt không khỏi mang theo sự kiêu ngạo, hộ vệ ngẩng đầu ưỡn ngực, ngạo nghễ nói: "Lão đệ, cái này ngươi không biết đâu, võ công của Tiêu Công chúa chúng ta tại Tiêu Quốc cũng là khó mà có đối thủ, một thanh trường kiếm xuất thần nhập hóa!"
Ôn Thế Chiêu nhíu mày, người Tiêu Quốc này bản lĩnh tự tâng bốc đúng là rất lớn, không hỏi được điều mình muốn, nàng liền nhẫn lại, thấp giọng hỏi: "Công chúa lợi hại như vậy, là Tiêu Trưởng Công chúa sao?"
Hộ vệ vừa nhìn lên luyện võ đài, một bên thuận miệng đáp: "Không phải, đây là Tiêu Lục Công chúa.
"
"Nàng chính là Tiêu Thiều Quân, Tiêu Lục Công chúa sao?"
"Đúng vậy, rất đẹp phải không!"
Ôn Thế Chiêu cười nhạt không nói, người Tiêu Quốc này cũng thật giỏi phóng đại, tuy rằng cô nương kia xác thực rất xinh đẹp, võ công cũng không tầm thường, dám cùng thuộc hạ luận võ, lại còn không thua nửa phần, đúng là một kỳ nữ tử.
Đang lúc nói chuyện, chúng hộ vệ đột nhiên loạn lên, thoáng chốc nhiều tiếng ầm ĩ kinh ngạc thốt lên: "A! Mau tránh ra, mọi người cẩn thận!"
Ôn Thế Chiêu tâm có dự cảm không tốt, vội vàng ngẩng đầu, một cây hồng anh ngân thương từ trên trời rơi xuống, mang theo một luồng gió ác liệt thẳng tắp lao tới.
Nhất sát này, Ôn Thế Chiêu theo bản năng nhìn lên luyện võ đài, dung nhan thanh nhã kia thoáng qua một tia kinh hoảng.
Hồng anh ngân thương tốc độ cực nhanh, mọi người đều cho rằng vị bạch diện công tử này gặp phải vận đen, ai ngờ chỉ một cái nghiêng người, bạch diện công tử đã tránh thoát khỏi hồng anh ngân thương, lại giữ được hồng anh ngân thương trong tay để ngừa thương tổn những hộ vệ phía sau.
Tình huống thoáng qua nhanh như chóp.
Tiêu Thiều Quân tay cầm trường kiếm, nhíu mi tâm nhìn Ôn Thế Chiêu dưới đài.
Lúc nãy chuôi ngân thương này bị nàng sử dụng kiếm đánh bay, hộ vệ không giữ chặt được, trong nháy mắt chấn động thoát ra.
Sức mạnh của ngân thương, hơn nữa còn có nàng xuất ra sức mạnh, dù có là nàng cũng chỉ miễn cưỡng tránh thoát đã xem như mạng lớn, người này lại hời hợt bắt được.
Tiêu Thiều Quân thu hồi trường kiếm, đang muốn xuống đài nói tạ ơn, lại nhìn kỹ người này, đây không phải là người ở ngoài cửa thành cứ nhìn chằm chằm nàng sao, thật uổng cho bộ dáng trời sinh đẹp đẽ.
Ôn Thế Chiêu đương nhiên không biết suy nghĩ lúc này của Tiêu Thiều Quân, phía sau hộ vệ phản ứng lại, dồn dập hướng Ôn Thế Chiêu nói đa tạ, nàng chỉ cười đối với họ gật gật đầu.
Cảm nhận được một ánh mắt lạnh nhạt quét tới quét lui trên người, nàng ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đang quan sát của Tiêu Thiều Quân.
Người trên đài kia cực nhanh thu hồi ánh mắt.
Ôn Thế Chiêu nhẹ nhàng nở nụ cười, phi thân lên, hạ xuống bên cạnh Tiêu Thiều Quân, chỉ nghe "rầm" một tiếng, hồng anh ngân thương thẳng tắp dựng đứng dưới chân, nàng buông tay, hướng Tiêu Thiều Quân chắp tay hành lễ.
"Tại hạ Ôn Thế Chiêu, hôm nay được chứng kiến phong thái của Tiêu Công chúa thật sự là phúc ba đời, Thế Chiêu thường lấy võ kết giao bằng hữu, thấy Tiêu Công chúa võ nghệ cao cường, nếu như người không chê, chi bằng luận bàn một phen, thế nào?"
Cặp mắt kia trắng đen rõ ràng, trong suốt thấy đáy, không nhiễm một tia tạp chất nào, Tiêu Thiều Quân cũng không thấy được gì, trầm mặc một hồi, trường kiếm vung lên.
"Được, liền luận bàn một phen.
"
"Tiêu Công chúa, nên cẩn thận.
"
"Đến đi!"
Trong chớp mắt trường kiếm phá không mà đến, Ôn Thế Chiêu nắm hồng anh ngân thương, ngăn cản trường kiếm bổ xuống, binh khí va chạm lẫn nhau, phát ra tiếng vang chói tai, trường kiếm phút chốc thay đổi phương hướng, chỉ thấy một vệt sáng lấp lóa, trường kiếm đâm thẳng về phía mặt Ôn Thế Chiêu.
Một luồng kình phong ác liệt lao đến, Ôn Thế Chiêu sắc mặt ngưng trọng, phản ứng nhanh chóng nghiêng đầu tránh thoát trường kiếm, đồng thời tay phải nhanh chóng duỗi ra mạnh mẽ nắm chặt cánh tay Tiêu Thiều Quân, cười nói: "Tiêu Công chúa, lúc nãy nếu như ngươi đâm về phía bụng ta thì ta đã thua rồi.
"
Lòng bàn tay phải khẽ nhúc nhích, Ôn Thế Chiêu lúc này buông tay, theo bản năng cúi người xuống, hàn quang trường kiếm lướt qua đỉnh đầu khiến vài sợi tóc đen dài bị cắt đứt, trường kiếm hướng xuống phía dưới.
Ôn Thế Chiêu lùi lại vài bước, Tiêu Thiều Quân sắc mặt ngưng trọng, bay người đuổi theo.
Chỉ nghe tiếng ông ông, trường kiếm vung ra vô số huyễn ảnh, nhiễu loạn tầm mắt, Ôn Thế Chiêu nhất thời không rõ thực hư, không dám tùy ý lộn xộn, chỉ sai một bước sợ rằng liền bỏ mạng dưới kiếm Tiêu Công chúa.
Ôn Thế Chiêu chuyển động con mắt, ở trước mặt mọi người ném đi ngân thương, nhấc tay kêu lên: "Tiêu Công chúa, không đánh nữa, ta chịu thua.
"
Dưới đài hộ vệ cười vang một trận.
Nghe được Ôn Thế Chiêu nói, Tiêu Thiều Quân thu hồi trường kiếm, mặt mày lạnh lùng: "Ngươi vì sao lại chịu thua!"
"Đánh không lại liền chịu thua a, Tiêu Công chúa, chiêu này của ngươi thực sự quá lợi hại, không có kẽ hở, bất luận ta làm thế nào ngươi cũng đều có thể đâm trúng ta.
"
Tiêu Thiều Quân trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc, võ công của Ôn Thế Chiêu tuyệt đối không kém nàng, vào lúc này tự nhiên chịu thua thì thật kì quái, lại nghe được lời nói này của này, nhíu nhíu mày, hẳn là do chính mình thật sự không có kẽ hở.
Lúc này Tuần Ân vội vàng chạy đến, hắn đang đứng dưới luyện võ đài, nhìn qua Tiêu Thiều Quân, lại hơi liếc nhìn về phía Ôn Thế Chiêu, nheo mắt nở nụ cười.
"Tiêu Công chúa.
"
Nghe được tiếng kêu to, Ôn Thế Chiêu cùng Tiêu Thiều Quân đồng thời xoay người.
Tiêu Thiều Quân nhướn mày nhìn người bên cạnh một chút, mà Ôn Thế Chiêu bên cạnh nàng cũng nhìn qua, bốn mắt nhìn nhau, Tiêu Thiều Quân cũng không nhìn nàng nữa, quay đầu hỏi: "Tuần thị vệ có việc gì?"
"Thuộc hạ là đến tìm Tứ hoàng tử.
"
"Tứ hoàng tử?" Tiêu Thiều Quân nhíu mày.
Tuần Ân nhìn về phía Ôn Thế Chiêu, cười nói: "Tứ hoàng tử, Thái tử điện hạ tìm ngài khắp nơi, ngài lại cùng Tiêu Công chúa ở nơi này làm gì?"
Nghe nói như thế, Tiêu Thiều Quân thoáng kinh hãi, thành viên hoàng thất tam quốc đều lấy tên quốc làm họ, vừa nghe Ôn Thế Chiêu tự báo họ tên thì nàng đã biết Ôn Thế Chiêu thân phận tuyệt đối không thấp, chỉ là không nghĩ tới, người bên cạnh này lại là Ôn Quốc Tứ hoàng tử.
Ôn Thế Chiêu quay mặt đi, nhìn Tiêu Thiều Quân đang đứng lặng bên người, mắt rủ xuống đáp: "Không có gì, đang cùng Tiêu Công chúa luận bàn võ nghệ thôi.
"
"Đã phân thắng bại?"
"Là Tiêu Công chúa thắng.
"
Tuần Ân ý tứ sâu xa nở nụ cười: "Chẳng lẽ Tứ hoàng tử đã quên, hoàng tử Ôn Quốc cùng người luận võ, nếu là thua nam tử thì phải kết bái làm huynh đệ, nếu là thua nữ tử, vậy là phải thú nàng làm vợ.
"
"Khụ khụ khụ —— "
Lời này thực sự quá đột nhiên, Ôn Thế Chiêu bỗng nhiên bị sặc một cái, ho khan không ngừng, gò má càng lúc càng nóng lên, không biết phải làm sao.
Ôn Thế Chiêu vội vàng nhìn qua Tiêu Thiều Quân, đã thấy nàng cắn môi dưới, diện tự náo nhiệt, thanh trường kiếm trong tay tự phát ra tiếng choang choang nhẹ nhàng, thấy sau gáy có chút lạnh, vội quay mặt sang, gấp giọng hỏi Tuần Ân: "Thật sự có chuyện này sao?"
"Nếu không tin, ngài có thể đi hỏi Thái tử điện hạ một chút.
"
"A.
" Ôn Thế Chiêu cả kinh kêu lên, "Cái kia, vậy phải làm sao bây giờ?"
Tiêu Thiều Quân âm thầm cắn răng, thấy dáng vẻ Ôn Thế Chiêu mặt mày ủ rũ, làm như cực kỳ không tình nguyện muốn cưới nàng, nàng chính là Công chúa một nước, từ khi nào lại bị người ghét bỏ như vậy, Công chúa ngạo khí dâng lên, trong lòng không tên nổi lên một tia oán giận.
"Tuần thị vệ, Tứ hoàng tử, các người từ từ nói chuyện, ta đi về trước.
"
Nói xong hai câu, Tiêu Thiều Quân cũng không chờ hai người này lên tiếng, mang theo trường kiếm căm giận rời đi.
Ôn Thế Chiêu nhìn thân ảnh hồng sắc đã đi xa, trừng mắt nhìn: "Lần này ra thua, cũng không có cưới nàng, Tiêu Công chúa đây là làm sao vậy?"
"Tứ hoàng tử, thật sự không cưới sao?"
"Ừm! Nàng liệu có nguyện ý gả không?"
Tuần Ân làm khó dễ: "Cái này a, ngài nên đi hỏi ý tứ của Tiêu Công chúa một chút.
"
Ôn Thế Chiêu cười không nói, cúi đầu phủi vạt áo một cái, trong con ngươi lóe lên ánh sáng.
Trận luận võ này là nàng thua, Tiêu Công chúa nếu như nguyện ý gả cho nàng!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...