Thiên hạ phân tam quốc, Ôn Quốc nhỉnh hơn một chút, Tề Quốc kém hơn, Tiêu Quốc là yếu nhất.
Mà Ôn Quốc mạnh nhất lại bị Tả Tướng quân tự ý chủ trương khiến lòng người bàng hoàng, Tả Tướng quân dẫn mười vạn đại quân tiến công Tề Quốc, lại khiến mười vạn đại quân bị Tề quân vây nhốt, một khi toàn quân bị diệt, chuyện này đối với Ôn Quốc mà nói như tai ương ngập đầu, tình thế vô cùng nghiêm trọng, thế cuộc căng thẳng không cần nói cũng biết.
Ôn Thái tử vội vã rời, để lại tàn cục cần thu xếp.
Đêm hỉ sự đang yên lành bị đảo loạn.
Ôn Thế Chiêu nhìn chúng tân khách đang hai mặt nhìn nhau, đáy lòng thở dài, nàng lo lắng nhất chính là Thái tử phi của Vương huynh, tối nay sợ là phải cô thủ phòng trống, cũng không biết Thái tử phi biết được tin tức Vương huynh xuất chinh liệu có nổi trận lôi đình hay không, hoặc là thương tâm khổ sở.
Ôn Thế Chiêu đè xuống tâm tình, bảo Tuần Ân ứng phó tân khách bên trong điện.
Náo loạn xảy ra tối nay, các tân khách cũng thức thời, dồn dập hướng Ôn Thế Chiêu xin cáo lui.
Sau khi tiễn tân khách, Ôn Thế Chiêu lúc này mới nhớ tới Trưởng tỷ, vội vàng quay đầu tìm xung quanh, bên trong điện không thấy bóng dáng Trưởng tỷ.
Ôn Thế Chiêu kinh ngạc, mới vừa rồi còn ở bên người nàng, sao chớp mắt đã không thấy người, nàng nhìn Tuần Ân đang thu dọn đống đổ nát trên đất, hỏi: "Tuần Ân, ngươi có thấy Trưởng Công chúa đâu không?"
Ôn Thế Chiêu lại quay đầu hỏi các gia nhân: "Các ngươi thì sao, có nhìn thấy Trưởng Công chúa không?"
Tôi tớ lắc đầu, bọn họ không có để ý tới.
Tuần Ân đi tới, đáp: "Tứ hoàng tử, thuộc hạ nhìn thấy Trưởng Công chúa vừa ra khỏi điện rồi."
Ôn Thế Chiêu gật gù.
Lúc nãy làm ầm ĩ như vậy, sợ là có chút mệt mỏi, Trưởng tỷ có lẽ đã về phủ Trưởng Công chúa.
————
Bóng đêm càng sâu, đại hỉ ở phủ Thái tử sau một hồi kinh biến đếm không hết tiếng bước chân vội vã rời đi, cuối cùng cũng khôi phục lại yên lặng.
Lúc này.
Trăng tròn xa nơi chân trời bị mây đen kéo tới chậm rãi che đậy, không còn ánh trăng sáng, bóng đêm đậm mặc, thâm trầm.
Cho dù trong phủ Thái tử có chúc đăng soi sáng cũng khiến người đi đường không nhìn rõ lắm.
Trong màn đêm đen kịt mơ hồ hiện ra một mị ảnh, cùng đêm tối hòa làm một thể, bao phủ một tầng bi tịch cùng thê lương, nàng khi thì đi, khi thì dừng lại, lảo đảo, bước chân xiên vẹo lại trầm trọng.
Men say xông lên đầu, Ôn Ngọc Kỳ dựa theo nơi sáng nhất mà đi.
Sắc mặt nàng ửng hồng, tay nắm ly rượu, thân thể lung lay, cũng không biết đi được bao lâu, bước chân đình trệ ở nơi có ánh sáng nhất, nhìn xung quanh một chút, không thấy người nào ở đây liền nằm luôn ở bậc thềm ngoài điện.
Rượu từ cằm nhỏ xuống từ từ ướt vạt áo.
Ôn Ngọc Kỳ ý thức say mê mấy phần, nàng ngửa đầu kinh ngạc nhìn nơi xa xăm, hai mắt vô thần, mơ hồ nghe được có âm thanh trò chuyện từ phương xa truyền đến, càng ngày càng gần.
Có lẽ là cung nữ canh giữ ở điện này.
Ôn Ngọc Kỳ chớp chớp đôi mắt mệt mỏi, nâng thân thể đi về phía sau.
Đêm nay.
Nàng không muốn bị bất kì ai trông thấy bộ dạng người không ra người ma không ra ma này.
Mở cửa điện ra, mùi hương sơn chi nhàn nhạt tỏa ra, quanh quẩn tại chóp mũi.
Ôn Ngọc Kỳ dừng một chút, nhảy vào bên trong, cực nhanh xoay người đóng cửa lại, nhìn thấy trong điện có một cặp cao hỉ chúc, đáy mắt hiện ra một chút mê man.
Nhưng men rượu làm cho hoa mắt chóng mặt, Ôn Ngọc Kỳ xoa xoa thái dương đau nhức, ý thức càng ngày càng kém, nàng chỉ muốn tìm một cái giường nghỉ ngơi.
Cũng không hề nghĩ rằng nơi này có người.
"Ai?"
Trong phòng truyền tới tiếng quát của nữ tử.
Ôn Ngọc Kỳ trong men say bị thức tỉnh mấy phần, bởi vì uống rượu, âm thanh trầm thấp mang theo chút khàn khàn: "Các hạ đừng sợ, tại hạ không phải tặc nhân, bởi vì trong tiệc rượu của Thái tử uống hơi nhiều, vừa vặn đi ngang qua đây muốn tá túc một đêm, cũng không biết có người, đã quấy nhiễu các hạ, xin đừng trách, tại hạ liền đi ngay."
Nói xong, Ôn Ngọc Kỳ xoay người rời đi.
Nữ tử giọng gấp gáp gọi: "Khoan đã!"
"Các hạ còn có việc gì?"
Nữ tử kia không lên tiếng, nhưng trong phòng truyền tới tiếng bước chân có chút gấp gáp.
Ôn Ngọc Kỳ đứng lặng không nhúc nhích, đáy mắt mê man, khi từng đợt hương thơm thanh đạm xông vào mũi thì mới dần thanh tỉnh lại, nàng đột nhiên nhận ra giọng nói nữ tử này nghe thật quen tai.
Không chờ nữ tử kia đi ra, Ôn Ngọc Kỳ thân thể loạng choạng, hốt hoảng đưa tay mở cửa, lại bị một bàn tay nhỏ giữ lấy.
Là hương thơm thanh đạm độc nhất của nữ tử kia, Ôn Ngọc Kỳ cả người cứng đờ, khóe môi run rẩy, ngơ ngác nửa ngày cũng không quay đầu nhìn nữ tử đứng bên cạnh.
Cổ tay bị bàn tay kia nắm rất chặt, từ trên cổ tay truyền tới cảm giác khiến nàng nhận ra bàn tay nữ tử kia đang khẽ run.
"Đúng là ngươi rồi."
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
Ôn Ngọc Kỳ đứng bất động.
"Hai năm không gặp, ngươi dù nhìn ta một chút cũng không muốn?"
Bên tai truyền đến tiếng cười lạnh của nữ tử, lạnh lẽo thấu xương, Ôn Ngọc Kỳ chỉ cảm thấy men say trong lòng bị loại bỏ sạch sành sanh, hơi ấm toàn thân đều bị rút đi, dưới ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Vận Thục như cực nhanh rơi vào hàn đàm vạn năm, da thịt một tấc một tấc đang bị lạnh đến run rẩy.
"Ngươi rốt cuộc là người phương nào?"
"Nói!"
Tiêu Vận Thục lạnh lùng hỏi lại.
Ôn Ngọc Kỳ thấp giọng nói: "Ta là ai không quan trọng, Thái tử phi, cũng đã khuya rồi, mời người mau nghỉ ngơi."
"Ngươi gọi ta là cái gì, Thái tử phi?"
"Tối nay...!Chính là ngày đại hỉ của Ôn Thái tử và Thái tử phi."
"Được lắm, đại hỉ." Tiêu Vận Thục cười lạnh, dùng sức kéo Ôn Ngọc Kỳ lại, Ôn Ngọc Kỳ cả kinh, ngẩng đầu nhìn lên, không đề phòng liền chạm phải đôi mặt lạnh lẽo, vội vàng muốn cúi đầu xuống.
Lại bị Tiêu Vận Thục nắm cằm, không cho phép nàng kinh hoảng trốn tránh, ánh mắt lành lạnh nhìn chằm chằm nàng: "Ngươi lại muốn không từ mà biệt sao?"
Ôn Ngọc Kỳ thân thể chấn động, ngước đầu, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tiêu Vận Thục.
Bốn mắt nhìn nhau, vì thời khắc này đã phải đợi biết bao nhiều ngày lẫn đêm, Tiêu Vận Thục nhìn nàng cười lạnh: "A Kỳ, hai năm qua, ta tìm không được nàng."
Nữ tử này vẫn đang tìm nàng sao, Ôn Ngọc Kỳ khóe môi ngày càng run rẩy, nhất thời không biết nói gì.
Tiêu Thiều Quân nhìn thấy Ôn Ngọc Kỳ hai mắt đỏ chót, viền mắt tràn ra thanh lệ, ánh mắt không đành lòng, buông lỏng bàn tay đang nắm chặt cổ tay nàng, đáy mắt u lạnh lặng yên rút đi, gợn lên một mảnh ôn nhu đậm tình.
Nhưng đôi mắt kia quá mức thâm tình, Ôn Ngọc Kỳ nhìn vào sợ rằng khó có thể kiềm chế, vội quay đầu không nhìn nàng.
Chỉ là âm thầm rơi lệ.
Tiêu Vận Thục viền mắt cũng chậm rãi ửng hồng, nhớ nhung tích góp hai năm qua giờ đây dâng trào, hai tay nàng nắm chặt, cuối cùng nhịn không được đưa tay ôm Ôn Ngọc Kỳ vào lòng.
"A Kỳ, ta rất nhớ nàng."
Nghe được câu này, Ôn Ngọc Kỳ ngẩng đầu lên, không cho nước mắt lại tiếp tục rơi xuống, nhưng hơi thở quen thuộc của nữ tử này khiến nàng say đắm, thân thể mềm mại cuốn lấy, khoảng trống trong lòng nhiều năm như được thỏa mãn, trái tim áy náy rung động.
Thân thể cứng ngắc cuối cùng thả lỏng, Ôn Ngọc Kỳ ôm lấy vòng eo của nàng, cùng ôm nhau.
Nữ nhân này vốn là thuộc về nàng.
Nhưng từ nay về sau, xác xác thực thực, sẽ không còn thuộc về nàng...
Nếu năm tháng có thể ngừng lại, xin hãy ngừng vào đúng lúc này, để nội tâm của nàng mang theo hổ thẹn và tội ác, lại lưu luyến một hồi, nữ nhân này mang cho nàng hơi ấm, một chút thôi cũng tốt.
Được đáp lại, Tiêu Vận Thục đem mặt chôn ở sau gáy Ôn Ngọc Kỳ, mùi hương thanh đạm quen thuộc của người này kèm theo hương rượu càng khiến lòng người say mê.
"A Kỳ." Tiêu Vận Thục xiết lại cánh tay, đem Ôn Ngọc Kỳ ôm lấy, nói nhỏ: "Ta vẫn luôn cho rằng nàng không từ mà biệt chứng tỏ nàng đối với ta cũng có tình ý."
Ôn Ngọc Kỳ mím chặt khóe môi, ôm lấy nàng, cũng không nói gì.
Vào lúc này có nói gì cũng vô dụng.
Thân phận các nàng khác biệt, từ lâu thành hồng câu, cũng lại không bước qua được.
Mãi đến khi giọt nước mắt rơi trên cổ, ướt vạt áo của nàng, Ôn Ngọc Kỳ lúc này mới chợt hiểu.
Nàng ấy khóc.
Kiêu ngạo như nàng ấy, đêm tân hôn lại bị trượng phu rời bỏ mà xuất chinh, một mình trông phòng.
Mà nàng, cũng phải bỏ nàng ấy mà đi.
Ôn Ngọc Kỳ không có đẩy Tiêu Vận Thục ra, chỉ là nhẹ nhàng nói: "Ta muốn đi."
Trầm mặc nửa ngày, thanh âm trả lời của nàng bình tĩnh lạ kỳ: "Khi về rồi sao?"
Nàng nói: "Làm như chưa từng thấy."
Lại là một trận trầm mặc.
Ôn Ngọc Kỳ một ngày lại một ngày, hai năm củng cố trận tuyến, nàng cho rằng có thể kháng lại bất kì áp lực nào, nhưng Tiêu Vận Thục chỉ ở bên tai nàng nhẹ nhàng nói một tiếng "Tốt", trận tuyến liền tan rã!
Nàng chỉ muốn chạy khỏi nơi này!
"Ta muốn đi." Ôn Ngọc Kỳ nhịn xuống bi thống trong lòng, lên tiếng nhắc nhở nàng.
Tiêu Vận Thục nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, nhưng đôi tay ở bên hông Ôn Ngọc Kỳ vẫn chưa buông một chút nào, tựa hồ còn xiết lại, vẫn như cũ ôm chặt lấy nàng.
Mặc dù uống rượu khiến ý thức mơ hồ, lý trí Ôn Ngọc Kỳ vẫn tỉnh táo, trong lòng biết không thể ở lâu, liền giơ tay chặn lại hai vai Tiêu Vận Thục, đang muốn đem nàng đẩy ra, nhưng trước mắt cực nhanh xẹt qua, bờ môi lành lạnh mềm mại hôn lên trên môi của nàng.
Ôn Ngọc Kỳ sửng sốt, đầu lưỡi mềm mại linh xảo nhanh chóng cạy ra hàm răng nàng, trơn bóng trượt vào miệng, như đảo loạn nhất trì xuân thủy.
Nụ hôn quen thuộc khiến Ôn Ngọc Kỳ vừa mê muội lại vừa chống cự, hai tay nàng đẩy Tiêu Vận Thục, nhưng Tiêu Vận Thục ôm nàng chặt vào lòng, không cho nàng có động tác khác.
Ôn Ngọc Kỳ bị hôn đến ý tình mê loạn, từ từ mất đi ý thức chống cự, hai tay chống đỡ trên vai Tiêu Vận Thục, bất tri bất giác thu lại.
Trong miệng hỗn hợp hơi thở của nhau, đầu lưỡi quấn quanh, liều chết triền miên, hôn đến say mê.
Khi Tiêu Vận Thục buông Ôn Ngọc Kỳ ra, Ôn Ngọc Kỳ mị trừng mắt, ngửa đầu thở dốc một hồi.
"A Kỳ, nàng có nhớ ta không?"
"Thái tử phi!"
Ôn Ngọc Kỳ trong đầu nổi lên giận dữ, phất tay muốn đẩy Tiêu Vận Thục, cũng không biết nội y của Tiêu Vận Thục đã ở trong tay lúc nào, dùng sức đẩy nàng như vậy nội y kia lập tức bị kéo xuống.
Ôn Ngọc Kỳ trong tay cầm lấy nội y, sững sờ nhìn Tiêu Vận Thục.
Mà giờ khắc này đứng trước mặt là một ngọc thể mềm mại, da thịt nhẵn mịn, eo nhỏ nhắn uyển chuyển, như băng như tuyết, câu hồn nhiếp phách.
Ôn Ngọc Kỳ hô hấp không khỏi đình chệ rồi từ từ trở lên gấp gáp.
Tiêu Vận Thục nở nụ cười, hai tay ôm lấy cổ Ôn Ngọc Kỳ, thanh âm êm dịu, hơi thở như hoa lan: "A Kỳ, nàng vậy mà không thể chờ đợi được nữa sao?"
"Không phải..."
Tiêu Vận Thục đưa ngón trỏ ra chặn môi Ôn Ngọc Kỳ: "Không cần giải thích, ta biết."
Ngón trỏ thu lại, tay ngọc nhỏ dài dọc theo khóe mắt Ôn Ngọc Kỳ đi xuống, tinh tế nhẹ nhàng mơn trớn, gây ra một trận run rẩy.
Tay ngọc kia dao động, cuối cùng rơi xuống bên hông Ôn Ngọc Kỳ, mở ra y phục, cởi bỏ y phục của nàng, cách nội y mỏng manh thăm dò thân thể nóng bỏng của người kia, chậm rãi vuốt ve.
Tiêu Vận Thục cảm giác được thân thể Ôn Ngọc Kỳ đang cứng ngắc, khuynh thân lại, ở bên tai nàng nói nhỏ: "A Kỳ, ta biết, nàng rất muốn ta."
Lời này không thể nghi ngờ chính là đang khiêu khích nàng, Ôn Ngọc Kỳ hô hấp ngừng lại, tiện đà hỗn loạn, chỉ cảm thấy bụng dâng lên một luồng nhiệt lưu đáng thẹn, nàng đè lại cái tay nhỏ không an phận kia, trong đôi mắt cầu xin: "Chúng ta không thể."
"Nhưng đã quá trễ rồi."
Tiêu Vận Thục nhẹ nhàng nở nụ cười, hôn lên môi Ôn Ngọc Kỳ, nàng khẽ mở môi đỏ, chỉ dùng một câu nói triệt để đánh tan lý trí Ôn Ngọc Kỳ, nàng nói: "A Kỳ, ta đã sớm là người của nàng rồi."
Hai năm trước đã là người của nàng.
Trước mặt nữ nhân này, nàng vĩnh viễn không giữ được sự trầm ổn, nàng thân là Ôn Quốc Trưởng Công chúa, thân phận địa vị chí tôn.
Trong mắt người khác, nàng là người có lý trí, nội liễm.
Nhưng nữ nhân này lại có thể thoát y, trần truồng lộ thể, lại còn mặt không biến sắc, thản nhiên đứng trước mặt nàng.
Nội tâm chìm đắm hai năm liền bị nữ nhân này dăm ba câu liền trêu chọc rối tinh rối mù.
Nàng không biết làm như này sẽ mang đến hậu quả gì, sẽ mang đến tổn thương gì.
Nhưng có thể như này, dù cho có bắt nàng đi chết, cũng là cam tâm tình nguyện.
Chỉ trong phút chốc, nàng đè Tiêu Vận Thục lên giường, cái gì cũng không kịp nhớ, thân phận gì, luân lý gì, tất cả kiêng kỵ, tại nồng đậm tình lý, hết thảy tự mình tàm uế..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...