Thính phong

Chương 9: Phẫn nộ
Nụ hôn đó vô cùng mãnh liệt và đầy tính cưỡng đoạt, nuốt trọn lấy giọng nói của cô, hơi thở của cô một cách mạnh mẽ. Trong lúc hốt hoảng, cô lo lắng lùi về phía sau, nhưng anh lại áp đến gần hơn, cho đến khi cơ thể cô lún sâu vào chiếc ghế salon, không còn đường trốn nữa.
Sự ham muốn như biển đêm dần dần thức dậy, nổi lên những cơn sóng cồn cào.
Bàn tay lành lạnh phóng túng vuốt ve làn da mỏng manh của cô, những vết chai thô cứng lướt qua làn da mượt mà để rồi đốt cháy lên từng đốm lửa, cháy tới mức khiến cô run rẩy không ngừng.
Một cơn sóng tình lạ lẫm ập đến với sức mạnh dường như muốn nhấn chìm tất cả con người cô, hai tay bám chặt lấy lớp vỏ ghế salon bên dưới thân mình, nước mắt Lãnh Hoan không hiểu vì sao cứ thế tuôn ra không cách nào ngăn được.
Thính Phong nhìn ánh mắt đầy vẻ bất lực của Lãnh Hoan nhưng không hề vì thế mà nhượng bộ. Trong khoảnh khắc những chiếc khuy áo yếu ớt của cô bung ra tứ phía, đôi môi và cả răng anh đã áp chặt vào động mạch trên cổ cô, cắn vào đó khẽ khàng. Cảm giác đau đớn và thích thú quấn quyện lại với nhau khiến cô giống hệt như một hiến vật đang đợi để tế thần, hoảng sợ và đầy lo lắng. Đôi môi nóng bỏng đó cứ dần dần lướt xuống, bùng cháy trên gò ngực mềm mại của cô, khiến cô đột nhiên thở gấp, sắc hồng trên da làm nở bừng những đóa hoa diễm lệ.
Đúng vào khoảnh khắc cơ thể ngạo mạn của anh đè lên trên, cô không chịu nổi, bật khóc thành tiếng: “Thính Phong…”.
Lần đầu tiên cô gọi tên anh, nhưng nghe sao mong manh và bất lực.
Đôi mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt nhòe nhoẹt nước của cô, trên trán Thính Phong cũng rịn ra một lớp mồ hôi mỏng.
Anh vẫn luôn chờ đợi giây phút này, khi cô không biết phải làm thế nào với anh, khi cô đã hoàn toàn mê đắm vì anh, choáng ngợp vì anh, nhưng ham muốn đó trong buổi tối hôm nay còn trở nên mãnh liệt hơn bao giờ hết. Anh biết cô đang cầu xin anh, cô vẫn còn thấy sợ hãi về cái điều sắp sửa xảy ra, nhưng tất cả những thứ đó không thể ngăn quyết tâm cưỡng đoạt của anh, nhất là từ khi mới bắt đầu, anh đã không có ý định sẽ nương tay.
Ánh mắt nhìn cô đột nhiên trở nên cứng rắn, anh khóa chặt đôi môi cô, dấn sâu vào cơ thể mềm mại của cô một cách đầy tàn nhẫn.
Nước mắt Lãnh Hoan trào ra vì choáng váng, cô đau tới nỗi phải oằn người lên, toàn thân căng cứng, những ngón tay bấm sâu vào ghế salon.
Anh vẫn nhất quyết không chịu buông tha, giữ chặt lấy hai cánh tay cô, hết lần này đến lần khác dấn sâu vào. Cô giống hệt một con thuyền nhỏ đang đứng ngay đầu ngọn sóng, hết lần này đến lần khác bị ném lên không trung, sau đó lại bị ngọn sóng dữ dội cuốn lấy một cách vô tình, trôi dạt giữa biển cả mênh mông rồi cuối cùng bị lật nhào, bị nhấn chìm.
Khao khát cháy bỏng của cơ thể khiến cô không sao chịu nổi, chúng cứ dần dần tích tụ rồi cùng với những động tác mạnh bạo của anh, hóa thành niềm vui sướng, run rẩy như những bông pháo hoa tuyệt đẹp cuối cùng cũng nở bừng trong cô. Anh hoàn toàn không để ý đến những điều đó, tiếp tục hủy hoại cơ thể nhạy cảm của cô một cách tàn nhẫn, cho tới khi cô khóc lên thành tiếng và tiếp nhận sự điên cuồng tới cực điểm của anh.
“Em là ai?”, trong khoảnh khắc ngọn sóng tình vẫn chưa lắng dịu, cô nghe thấy tiếng anh hỏi bên tai, giọng nói trầm thấp đó dường như đã lẩn quất trong sâu thẳm trái tim cô từ muôn kiếp trước.
“Thính Phong…”, cô thầm khóc một cách yếu đuối, ý thức dần dần trở nên mơ hồ.
***
Khi mở mắt ra, cơ thể cô vẫn đau khủng khiếp, toàn thân giống như một cái giá đang rụng rời.
Trước mắt cô là một khuôn mặt lạnh lùng, dù đang ngủ say nhưng những đường nét trên mặt anh vẫn không hề dịu đi chút nào. Lúc này nhớ lại, cô nhận ra những lúc anh cười đùa cực kỳ hiếm hoi, rất nhiều khi dù đang cười nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lẽo vô cùng.
“Có sợ không?”
Trong đầu lại hiện lên câu anh hỏi đêm qua.
Thực ra đôi lần cô cũng nghĩ, mới ba mươi hai tuổi mà đã nắm trong tay một sòng bạc với quy mô như vậy, nếu không phải là con nhà tài phiệt thì nhân thân chắc hẳn cũng không đơn giản. Thế nhưng trong giây phút biết được quá khứ của anh, cô vẫn cảm thấy ngạc nhiên, ngạc nhiên vì một con người luôn cao ngạo và xuất sắc như vậy lại có một cuộc đời khó mà tưởng tượng. Giây phút ấy, một nỗi đau không sao kiềm chế được đã vây lấy trái tim cô.
Lãnh Hoan không kiềm chế nổi ý muốn đưa tay ra khẽ vuốt lên lông mày của anh. Đôi mắt nâu sậm thẳm sâu nhìn không thấy đáy đó đã luôn thấy được sự bấn loạn trong lòng cô một cách dễ dàng. Những sợi lông mày cứng và dày khẽ đâm vào tay cô, cọ vào làm đau rát má cô mỗi lúc hai người quấn lấy nhau… Ánh mắt dần hướng theo động tác của bàn tay lướt xuống đến đôi môi khắc nghiệt, mặt cô lại bất giác nóng lên.
Dù vậy, cô vẫn không kiềm chế được, cẩn thận ghé sát mặt tới đó. Đúng lúc sắp đạt được mục tiêu, một bàn tay đầy sức mạnh bất ngờ quàng ra phía sau gáy giữ chặt lấy đầu cô rồi ấn xuống, khiến môi cô chạm vào môi anh.

“Đóng phim Công chúa ngủ trong rừng nhưng lại sai đối tượng nên phải bị trừng phạt”, anh cười, vẻ tinh nghịch đầy trong mắt.
“…”
“Sao không nói gì?”, anh nhướng mày, nhìn cô khi đó vẫn chìm trong im lặng.
“Cảm ơn anh”, cô khẽ nói.
“Hử?”
“Cảm ơn anh đã muốn có em”.
Anh hơi sững lại nhìn cô, nụ cười nhạt dần trong mắt, thay vào đó là một sự thương hại chợt lóe lên.
“Thính Phong?”, cô hơi bối rối.
Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt anh lại tràn ánh sáng và niềm vui, khiến cô còn tưởng mới rồi mình đã nhìn lầm. Anh đột nhiên ôm chặt lấy cô, cánh tay siết mạnh đến nỗi cô không sao thở được.
“Còn đau không?”, Thính Phong hỏi, dụi dụi cằm vào mái tóc cô, giọng hơi khàn đi.
Lãnh Hoan xấu hổ, vùi khuôn mặt nóng bừng của mình vào ngực anh, nói vẻ ấm ức: “Bây giờ mới hỏi thì quá muộn rồi”.
Anh cười ngất, ngực rung lên từng chặp.
Thấy vậy, cô càng bối rối hơn: “Không nói chuyện với anh nữa, để em đi làm đồ ăn sáng”.
“Được rồi”, Thính Phong buông cô ra, thả cho đi.
Trong gian bếp có đầy đủ thiết bị, Lãnh Hoan dùng những thực phẩm tối qua mua được nấu món cháo trứng thịt bò. Tesco không như mấy siêu thị của người Hoa, chỉ có loại gạo hạt dài, không có cách nào ninh nhừ được thành món cháo truyền thống của Trung Quốc, nhưng hương vị thì cũng tạm được. Đặt hai bát cháo vào trong chiếc khay, cô bê lên phòng ngủ.
Khi cánh cửa mở ra, hình như anh đang gọi điện cho ai đó, có tiếng cười vẳng lại chỗ cô.
“Liễu đại tiểu thư cuối cùng cũng chịu đến đây rồi, đi chuyến bay mấy giờ để anh ra đón”.
Kèm theo giọng nói dễ chịu đó là tiếng cười sảng khoái của anh. Bước chân Lãnh Hoan đột nhiên khựng lại, cô chưa bao giờ nghe thấy anh cười một cách cởi mở và thoải mái như thế này.
“Đợi khi em đến rồi gặp nhé, anh thực sự rất nhớ những ngày đầu gặp em hồi còn đại học ấy. Anh rất nhớ em, Nhược Y”. Giọng nói êm ái và dịu dàng tiếp tục vang lên, trái tim cô theo đó trở nên lạnh giá.
Vừa mới cùng cô quấn quýt suốt một đêm ở trên giường, vậy mà bây giờ anh đã có thể nói chuyện nhớ nhung với một người con gái khác. Giọng nói dịu dàng đến thế, nụ cười hồn nhiên đến thế, chỉ mấy câu ngắn ngủi thôi, đã có đầy đủ họ tên, thời gian, địa điểm, khiến cô thậm chí không còn cơ hội tự lừa dối mình rằng đó chỉ là em gái của anh.
“Anh rất nhớ em, Nhược Y”.
Hai bàn tay siết lấy mép chiếc khay, siết chặt tới mức những đầu ngón tay đều trở nên trắng bệch, từ trước đến nay anh chưa từng nói nhớ cô.
Đột nhiên cô cảm thấy mình có mặt ở đây thật giống như một con ngốc.
“Làm xong rồi à?”, anh vứt điện thoại xuống giường, vừa mặc áo vừa nhìn cô mỉm cười.

“Uhm”, cô đặt chiếc khay lên tủ đầu giường, giọng nói trở nên cứng ngắc, “Em vừa nhớ ra ở trường vẫn còn mấy việc, em đi trước đây”.
Cô muốn tìm một nơi nào đó để ngồi bình tĩnh lại, giờ đây cô cơ bản không thể nào đối mặt được với anh.
Thính Phong nhìn cô, ánh mắt dần dần lạnh lẽo, rõ ràng anh không tin lý do yếu ớt cô vừa mới đưa ra: “Hôm nay là thứ Bảy, người Anh tự nhiên lại chăm chỉ như thế từ bao giờ vậy?”.
Cô cứng họng, mãi sau mới lặng lẽ nói: “Đêm qua em rất hạnh phúc, thực sự cảm ơn anh… Thôi cứ vậy đi”.
Cô lấy hết dũng khí để nhìn vào mắt anh, miễn cưỡng ép mình nở một nụ cười.
“Như vậy là có ý gì?”, anh cười nhạt, “Em chỉ cần nói cảm ơn đã phối hợp tốt, hoan nghênh lần sau lại đến là được rồi”.
Giọng giễu cợt của anh bỗng nhiên khiến cô hai mắt đỏ hoe: “Em không có ý đó. Em thực sự rất thích anh, nhưng em không muốn việc này gây ra bất cứ gánh nặng nào cho anh”.
Người đàn ông này hoàn toàn không giống như những người đàn ông cùng lứa tuổi với cô, đối với cô thế giới của anh quá phức tạp, cô muốn mình lùi lại một bước để không bị rơi xuống sâu hơn, ngã đau hơn.
Thính Phong bị câu nói của cô làm cho tức giận đùng đùng, đôi mắt sâu hút nhìn cô đầy hung bạo. Vốn tưởng rằng cô đã toàn tâm toàn ý tin tưởng mình, không ngờ cô lại rút lui nhanh như vậy, lại còn muốn rũ sạch trơn tất cả với anh. Là do anh tự đánh giá mình quá cao, hay đã đánh giá cô quá thấp? Cũng được thôi, cô đã cố chấp như vậy, anh sẽ cùng chơi trò này với cô, anh không tin trái tim của cô lại có thể lẩn trốn mãi mãi.
“Cô cho rằng sẽ gây ra gánh nặng cho tôi hay sao?”, anh đột nhiên lên tiếng, giọng nói lạnh lẽo vô cùng, “Nếu thứ tôi muốn là tình một đêm, thì cô thậm chí còn không phải là loại người mà tôi thích! Dù sao tôi cũng cảm ơn cô đã vô cùng rộng rãi, để cho tôi thoải mái với lần đầu tiên của mình như thế”.
Câu nói của anh như một mũi dao sắc nhọn và lạnh lùng cứa từng nhát khiến toàn thân cô chi chít vết thương.
Lãnh Hoan cắn chặt môi một cách không thương tiếc mới ngăn được nước mắt mình rơi xuống trước mặt anh.
“Lũ đàn bà ngu xuẩn”, anh buông một câu rồi đứng dậy kéo tay cô lôi ra phòng khách. Lãnh Hoan đành bối rối đi theo bước chân gấp gáp và dứt khoát của anh.
Mở cảnh cửa, Thính Phong vứt cho cô chiếc túi rồi đẩy thẳng ra ngoài, “Giờ thì cô có thể đi đến trường rồi, nếu như lần sau cô thấy khó ngủ vì chăn đơn gối lạnh thì có thể đến tìm tôi. Vì những biểu hiện của đêm hôm qua nên có thể tôi sẽ cân nhắc”.
Một tiếng sầm vang lên, cánh cửa đóng sập lại trước mặt Lãnh Hoan một cách vô tình, toàn thân cô cũng vì thế mà run lên từng chặp.
Trước mắt bỗng trở thành một bức màn mờ mịt, cô thậm chí còn không thể nhìn rõ cánh cửa ngay sát mặt mình.
Khi nước mắt bắt đầu rơi xuống, cô quay người đi đến thang máy như một bức tượng gỗ.
Chương 10: Ký ức
Mưa rơi suốt một đêm vẫn chưa tạnh, vẫn cứ không ngừng tí tách, cuốn theo những chiếc lá ngô đồng rơi lả tả, trải trên phố một tấm thảm màu vàng sậm.
Khi đó Lãnh Hoan mới nhớ ra mình đã để quên ô ở bến xe bus tối hôm qua, nên đành đội mưa đi bộ. Gần đó không có bến xe bus nào, chờ mãi cũng không thấy bóng dáng của những chiếc taxi màu đen to lớn. Thở dài một tiếng, Lãnh Hoan bấm điện thoại gọi xe.
Biết mình còn phải đợi lâu, Lãnh Hoan thò tay trái vào túi theo thói quen, mới nhớ ra mình đã để quên hộp thuốc lá trên bàn trà nhà anh, đành cay đắng rút tay ra, cảm giác trống rỗng lại đến trong lòng.
Mưa mỗi lúc một lớn hơn, thấm ướt tóc. Lãnh Hoan ngồi xổm xuống ven đường, nhìn về khoảng không mênh mang trước mắt, bỗng nhiên thấy mệt mỏi vô cùng.
Đã tự nói với mình rằng đừng có buồn bã, đừng có đau thương, đừng có nhớ nhung, đừng có ám ảnh, cuộc sống này giống như một giấc mộng, sao không vui vẻ đi? Nếu không có ai yêu thương mình, thì phải học cách tự yêu thương bản thân. Hai mươi tư năm qua, những thứ tồi tệ nhất trong đời người cô cũng đã đều trải qua và đứng vững, cớ gì lại dễ dàng bị tổn thương vì một chuyện như thế này?

Tầm nhìn mỗi lúc một trở nên mờ mịt, cô đưa tay lên vuốt màn nước đang nhòe trên mặt.
Tiếng còi vang lên bên tai, cô mở cánh cửa xe, nhắm mắt ngồi tựa lưng vào ghế sau, đọc địa chỉ cho lái xe bằng một giọng không còn sức lực.
Bên trong xe ấm áp vô cùng, Lãnh Hoan nghe tiếng những giọt mưa gõ vào cửa kính, lại nhớ đến cảnh tượng hôm qua ngồi trên xe của anh, trong lòng bỗng thấy chua xót. Một chút vui, một chút bâng khuâng, nhưng chỉ sau một đêm, cảnh vật vẫn đó mà người đã không còn.
Suốt dọc đường, Lãnh Hoan chìm vào giấc ngủ.
“Bao nhiêu tiền?”, khi chiếc xe dừng lại, cô mới mở mắt ra, hỏi.
“Không cần tiền, mời ăn sáng là được rồi”, một bàn tay thò ra khỏi lưng ghế lái, chỉ sang cửa hàng Costa bên ngoài cửa xe.
Lãnh Hoan ngẩn người, phát hiện ra xe còn chưa về đến nhà mình mà đang dừng trên một con phố thương mại, còn người tài xế thì quay hẳn lại nhìn cô cười ha ha, trong đôi mắt dài rất đẹp đó lóe lên những tia nhìn ranh mãnh.
“Jonathan!”, Lãnh Hoan kinh ngạc gọi tên anh ta.
“TT(1) bị người ta nhìn nhầm thành taxi, mình còn có thể chịu đựng được, nhưng một người đẹp trai như vậy ngồi ngay trước mặt mà cậu hoàn toàn không phát hiện ra, đúng là một chuyện khiến mình quá đau lòng”.
(1). TT: Nhân vật trong truyện đang nói tới chiếc xe của mình, đó là siêu xe TT, một sản phẩm của hãng xe danh tiếng Audi của Đức.
Lãnh Hoan bật cười vì câu nói đùa của anh: “Nếu tội của mình đã lớn như vậy, thì chắc chắn phải mời cậu ăn sáng rồi”.
***
Trong danh sách các thương hiệu cà phê dài dằng dặc, Espressco vẫn đứng hàng đầu, đậm đặc, mạnh mẽ, sâu sắc, cô đột nhiên nhớ đến một người rất thích cái thứ chất lỏng đắng nghét này.
“Gọi đi”, một bàn tay xòe rộng năm ngón khua khua trước mặt Lãnh Hoan.
Lãnh Hoan hơi bối rối, vội vàng nói với người phục vụ: “Caramel Machiato, cảm ơn”.
“Dạ vâng, vậy là hai ly”, người phục vụ xác nhận lại, Lãnh Hoan ngạc nhiên nhìn người con trai đang ngồi đối diện mình, “Cậu cũng gọi thứ đó à?”.
Jonathan cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “I am a sweet guy”(2).
(2). Dịch: Tôi là một chàng trai ngọt ngào.
Lãnh Hoan ngẩn ra rồi cũng bật cười.
“Tên tiếng Anh của mình là Jonathan Lee, tên Trung Quốc là Lý Kiều, gọi là Kiều cũng được”, anh đột nhiên giới thiệu, vừa nói vừa nhìn nụ cười vương trên môi Lãnh Hoan.
“Được rồi, Kiều”, Lãnh Hoan gật đầu.
Đồ ăn được mang lên, cô cởi bỏ áo khoác bên ngoài.
Lý Kiều nhìn cô gái nhỏ nhắn ngồi trước mặt mình. Cô mặc một chiếc áo sơ mi kiểu nam trông có vẻ hơi quá khổ với vóc người, tay áo xắn một cách lỏng lẻo đến tận khuỷu. Có vẻ như hoàn toàn không để ý đến điều đó, cô tập trung vào xắn từng miếng lớn chiếc bánh pho mát để trước mặt mình.
“Một ngày cuối tuần tuyệt với, cậu cũng đi ‘419’ đấy à?”, Lý Kiều cười, nhìn Lãnh Hoan đầy ẩn ý.
“Gì cơ?”, Lãnh Hoan ngẩng đầu lên.
“For one night”(3).
(3). Dịch: Tình một đêm.
Lãnh Hoan sững lại, nghĩ tới chữ “cũng” của anh, bất giác cười nhạt, sau đó gật gật đầu.

“Nhưng mà xem chừng cậu có vẻ không may, nước mắt như mưa, lẽ nào chia tay không mấy vui vẻ?”
“Không chỉ thế, bị đuổi thẳng khỏi cửa”, cô tiếp lời, tay vẫn bận rộn với chiếc bánh trên bàn.
“Cái gã khốn đó thật là vô lại, cho hắn chết quách đi”, anh chửi thề, vẻ khinh miệt đầy trên mặt.
Lãnh Hoan bật cười, cười đến nỗi chảy nước mắt, sau đó ho liên tục.
“Ăn vội như thế làm gì, nếu thấy ngon thì lần sau lại đến đây ăn”, anh khẽ trách, lấy khăn giấy đưa cho cô lau nước mắt.
Lãnh Hoan cười nhạt: “Chắc không có lần sau đâu”.
Lý Kiều nhướng mày lên: “Cuộc đời dài vậy, cái duy nhất ta có là thời gian”.
“Nhưng đối với mình mà nói…”, giọng Lãnh Hoan bình thản, “đối với mình mà nói thì không như vậy”.
“Có biết AMA không? Tên đầy đủ là Atypical myocardium atrophy, một chứng bệnh suy thoái cơ tim không điển hình, từ đầu thế kỷ XX đến giờ trên toàn thế giới mới chỉ có chưa tới ba trăm người mắc phải, một trong số đó chính là mình. Hiện nay người mắc bệnh này sống lâu nhất là đến ba mươi lăm tuổi”.
Năm 2003, dịch SARS hoành hành ở Trung Quốc, khiến ai ai cũng vô cùng hoảng sợ. Vẫn nhớ rõ mồn một ngày hôm đó, trong một giờ học giữa tháng Năm, cô đột nhiên ngất trong lớp, khiến các bạn học hoảng hồn. Bố cô vội vàng đặt vé máy bay bay đến, hôm nhận được kết quả xét nghiệm, ông tưởng cô vẫn đang ngủ say, nhưng thực ra cô đã nghe thấy bác sĩ nói đến cái tên bệnh lạ hoắc lạ huơ ấy, cũng là một dạng “Phi điển hình”(4), cũng là một dạng vô phương cứu chữa, chỉ khác ở chỗ thời gian sống dài hơn mà thôi.
(4). Bệnh SARS trong tiếng Trung là “Phi điển hình”.
Lúc đó, cô đã nằm như một bức tượng đá trên giường bệnh, toàn thân đông cứng không thể nào động đậy. Tất cả hoài bão và mơ ước trong phút chốc tiêu tan thành mây khói, thay vào đó là một hiện thực nghiệt ngã, lạnh lùng. Cô trở nên cáu kỉnh, nóng nảy, căm hận thế giới không công bằng này đã tước đoạt đi mọi điều tốt đẹp. Thuốc hút rất ít, nhưng lại đi mua bật lửa Orb Lighter, bỏ học để đi làm visa du lịch, sẵn sàng bay đến Manchester chỉ để nghe một buổi biểu diễn của Oasis, dùng bút Montblanc Hommage à Wolfgang Amadeus Mozart(5) để chép bài, giày dép đã rất nhiều rồi, nhưng vẫn cố mua bằng được một đôi Manolo Blahnik(6)… Nếu không phá phách như vậy, cô không biết phải làm thế nào để giấu đi nỗi sợ hãi luôn trào dâng trong lòng. Cô nhắm mắt bịt tai, không đến gặp, cũng không muốn nghĩ đến ánh mắt người cha ngày càng đau đớn khi phải thấy con mình chìm đắm trong tuyệt vọng, càng không buồn tìm hiểu xem người cha dù hàng chục năm giữ trọng trách nhưng vẫn luôn trong sạch của mình làm thế nào để gánh vác được những khoản chi tiêu cực kỳ xa xỉ đó.
(5). Montblanc Hommage à Wolfgang Amadeus Mozart: Một loại bút ký cao cấp của Đức.
(6). Manolo Blahnik: Sản phẩm giầy của nhà thiết kế nổi tiếng người Tây Ban Nha, Manolo Blahnik.
Cho đến một buổi sáng khi đang ở Đại Liên xa xôi ngàn dặm, cô nhìn thấy ảnh bố đăng trên báo, lập tức cảm thấy đất trời đảo lộn. Cái lạnh lẽo trên ngọn núi đầy tuyết như tràn vào trái tim đau đớn, lan khắp lục phủ ngũ tạng. Cô không còn nhớ mình đã xuống núi trong nỗi sợ hãi và hoảng loạn như thế nào, cũng không nhớ nổi mình đã bổ sấp bổ ngửa lên chuyến bay quay về nhà ra sao, chỉ biết vào đúng thời khắc đặt chân xuống mặt đất, thứ đón cô là một cái tát như trời giáng của mẹ.
Bố chỉ để lại cho cô đúng hai câu: “Đối với đất nước, bố có tội. Đối với con, bố không hề hối hận”.
Cô đã cầm mảnh giấy mong manh đó, tự nhốt mình trong phòng suốt một ngày một đêm, khóc rồi cười, cười rồi lại khóc, dù thế nào cũng không sao tin nổi người cha mạnh mẽ đó lại chọn cách tự sát.
Sau đó, cô bỏ trốn, trốn bằng cách đến một đất nước hoàn toàn xa lạ, cố gắng quên tất cả mọi chuyện trước đây, cố gắng sống một cuộc sống mới, cố gắng học hành, cố gắng làm việc, cố gắng để cười… dù rằng cuộc sống của cô không còn dài nữa, dù rằng những thứ cô có lúc này đây có thể đột nhiên biến mất bất cứ lúc nào.
Giấu kín vết thương trong lòng, những tưởng rằng nó đã lên da non, nhưng cho đến giờ cô lại phát hiện ra nó vốn chưa bao giờ lành lại. Trong cuộc đời có những vết dấu dù người ta đã cố gắng không nghĩ tới nhưng cũng chẳng thể nào quên được. Cho đến hôm nay, cô mới phát hiện ra rằng, Lãnh Hoan hai mươi tư tuổi thực ra không mạnh mẽ hơn Lãnh Hoan lúc hai mươi tuổi là bao, vẫn cứ khóc khi bị tổn thương, vẫn cứ trốn tránh mỗi khi gặp nỗi đau. Dù có vùng vẫy thế nào, gắng gượng bao nhiêu, cuối cùng cũng chỉ khơi lại vết thương cũ mà thôi.
Giọng nói bình thản, nhẹ nhàng và đơn giản hệt như đang nói đến chuyện thời tiết, duy chỉ có chiếc khăn giấy trên bàn đã bị cô vò lại thành một khối tự lúc nào, sau đó lại dỡ ra tới mức nát vụn thành từng mảnh.
Lý Kiều nhìn Lãnh Hoan, ánh mắt trở nên sâu thẳm: “Cố gắng để sống, cố gắng để cười, vậy tại sao không cố gắng để yêu?”.
“Cố gắng để yêu?”
Lãnh Hoan lẩm bẩm bốn chữ ấy, một nụ cười tự giễu bản thân hiện lên trên miệng.
Cô chỉ là một người không thể hứa hẹn với ai, cũng không có cách nào gánh vác được lời hứa hẹn của ai đó với mình.
Mặc dù tình yêu vốn vô cùng hấp dẫn người ta, song nó lại là một liều thuốc độc. Hễ mà dính vào, cô sẽ phải chịu một nỗi đau không sao tưởng tượng nổi, nếu như đã mặc định là sẽ mất, thì không có còn hơn. Nghĩ đến khuôn mặt khắc nghiệt nổi giận đùng đùng hồi sáng đó, cô bất giác cười đau khổ. Có lẽ anh tức giận vì sự rút lui của cô, hoặc không thoải mái vì bản thân mình lại bị một người phụ nữ làm cho bẽ bàng.
Đối với một người đàn ông lạnh lùng và cao ngạo như anh, chỉ quen nhìn thiên hạ bằng con mắt của kẻ bề trên, không để cho bất kỳ ai làm vướng bận bước chân của mình, làm sao cô có thể cho phép sự ích kỷ của bản thân tham lam hưởng thụ niềm vui sướng nhất thời ấy cơ chứ?
“Cậu chưa từng nghe người ta nói câu này à?”, Lý Kiều vẫn nhìn cô, nói từng từ chậm rãi, “Thứ mà người ta không thể nào tự nhổ đi được, ngoài răng ra thì chỉ có tình yêu”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận