Chương 46: Sau đám cưới
“Đứa bé dễ thương quá”, Lãnh Hoan nhìn đứa bé giống hệt một con búp bê xinh xắn trước mặt, không thể không đưa tay chạm vào nó đùa nghịch.
“Trông rất giống bố nó”, cô ngầm so sánh khuôn mặt nhỏ xíu mềm mại măng tơ đó, rồi quay lên mỉm cười với người phụ nữ đang đứng cạnh mình.
“Em có còn giận anh ấy không?”
Lãnh Hoan cảm thấy buồn cười, ngẩng lên nhìn bộ dạng có vẻ như vẫn còn băn khoăn chuyện cũ của Nhược Y, “Chẳng phải anh ấy cuối cùng cũng bị chị ép cho tới mức buộc phải nói hết sự thực hay sao? Xem chừng chỉ cần một mình chị thôi cũng đã đủ làm cho anh ấy đau đầu rồi”.
“Thế mới đáng đời anh ấy”, Nhược Y uống một ngụm nước trái cây trong cốc, nở nụ cười cực kỳ quyến rũ, “Mà còn em và mỹ nam Diệp Thính Phong, sao lại âm thầm làm đám cưới, chẳng thèm thông báo cho ai một tiếng thế”.
Lãnh Hoan mỉm cười bình thản.
Thính Phong cầu hôn, cô cũng nhận lời, chỉ có điều không đồng ý tổ chức hôn lễ rầm rộ. Cô chỉ nghĩ rằng nếu anh đã cố ý đòi giữ cô lại trong cuộc đời, vậy thì cô muốn ít ra là những dấu tích mà cô lưu lại nơi đó đừng quá sâu đậm.
“Thính Phong thấy khổ sở nhất khi bị chị gọi là mỹ nam đấy”, cô chuyển chủ đề, nghĩ đến bộ dạng nhăn trán cau mày của ai đó, không kìm nổi nụ cười.
“Nói thẳng ra, chồng cũ của chị cũng có thể được coi là tuyệt sắc trên thế gian này còn gì”, Liễu Nhược Y làm bộ dạng hồi tưởng lại, “Nhớ lại hồi đó đi bên cạnh anh ấy, quả thực có cả trăm ánh mắt đổ dồn vào. Chị khuyên em nếu rãnh rỗi thì chịu khó đến chỗ anh ấy nhiều một chút, tránh để cái đám đàn bà lang sói đó tưởng anh ấy còn đơn thân lại nhìn trộm suốt cả ngày”.
Lãnh Hoan bật cười, cúi xuống vuốt vuốt lên chiếc nhẫn cưới ở tay.
“Hóa ra là chiếc nhẫn này”, ánh mắt Nhược Y dừng lại ở ngón tay đeo nhẫn của Lãnh Hoan, sau đó cười với vẻ thông tỏ, “Thính Phong đã nói cho em biết anh ấy mua chiếc nhẫn này từ bao giờ chưa?”.
Lãnh Hoan không hiểu ý của Nhược Y, lắc đầu mù tịt.
“Trước khi chị và anh ấy đính hôn có đi chọn nhẫn cưới, khi đó có hai chiếc cảm thấy vừa ý, chị đã chọn mua một chiếc kim cương bạc, nhưng không hề biết anh ấy đã lặng lẽ quay lại mua chiếc có viên đá màu hồng, chính là chiếc này”, Nhược Y chỉ vào chiếc nhẫn Lãnh Hoan đeo trên tay, “Thảo nào hôm đó anh ấy cứ cầm chiếc nhẫn trên tay rồi đứng ngẩn người ra mãi, hồn vía bay đi tận đâu ấy”.
Lãnh Hoan đột nhiên chết sững, chiếc nhẫn kim cương trên tay dù lạnh ngắt nhưng cô lại cảm thấy như nó đang thiêu đốt mình. Hóa ra anh đã định tặng cô chiếc nhẫn này từ hồi đó rồi ư?
Hóa ra từ đầu chí cuối, sự giằng co, vật vã mà anh phải chịu đựng cũng không hề ít hơn cô chút nào.
“Gần đây sức khỏe của em thế nào?”, câu hỏi của Liễu Nhược Y kéo Lãnh Hoan quay trở lại với thực tại.
“Vẫn ổn”, Lãnh Hoan cười, “Ngoài việc chóng cảm thấy mệt ra thì không có vấn đề gì lớn cả”.
“Thực sự là không có cách gì hay sao?”, Nhược Y hỏi với bộ dạng cực kỳ thận trọng, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt, “Ví dụ như việc thay một quả tim khác chẳng hạn”.
“Về việc đó thì em cũng đã hỏi bác sĩ từ lâu rồi”, một vẻ ảm đạm thoảng qua trong mắt Lãnh Hoan, “Việc làm phẫu thuật ghép tim cho loại bệnh này, tính đến nay chưa có một ca nào thành công”.
“Thực ra cũng không có vấn đề gì”, cô khẽ cười, nhìn ra con đường tấp nập người xe bên ngoài cửa sổ, “Hiện giờ em quả thực cảm thấy vô cùng thỏa mãn, ngày nào đối với em cũng vô cùng hoàn hảo, cuộc sống của em rất vui vẻ”.
Hạnh phúc thực ra rất giản đơn, đó chỉ là việc mỗi sáng khi thức dậy, mở mắt ra lại được thấy ánh mắt chan chứa yêu thương của anh.
Nếu như mỗi phút, mỗi giây đều không để trôi qua một cách vô nghĩa, vậy thì kết thúc sớm hay muộn cũng đâu là gì.
***
Mặc áo phông Diesel, quần jeans Miss 60, chân đi đôi giày Converse màu trắng, Lãnh Hoan nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trên phiến đá cẩm thạch sáng bóng, không thể không thở dài một tiếng. Cô ăn mặc giống hệt sinh viên thế này, quả thực không phù hợp với những bộ đồng phục xung quanh một chút nào.
Sau khi chào tạm biệt Liễu Nhược Y, cô thẩn thơ đi dạo trên phố, đến khi ngẩng đầu lên đã thấy trước mặt là tòa nhà màu trắng đó. Lấy nhau được nửa năm, nhưng phần lớn thời gian cô đều ở nhà làm thiết kế, lo cơm nước, thỉnh thoảng mới ra phố đi dạo, còn chưa hề đặt chân đến nơi làm việc của Thính Phong.
Tự nhiên lại nhớ đến cách ví von “đám đàn bà lang sói” mà Nhược Y nhắc tới, cô không kìm chế được, cười ngất.
“Chào cô, tôi đến tìm Diệp Thính Phong”, Lãnh Hoan mỉm cười, đột nhiên cảm thấy việc gọi đầy đủ cả tên họ của anh ra hình như có chút ngượng mồm. Cô gái mặc bộ vest màu tím đứng trong quầy lễ tân nhìn Lãnh Hoan một lượt như đánh giá, dù nụ cười vẫn giữ nguyên trên mặt theo phong cách chuyên nghiệp, song giọng nói thì lại lạnh tanh: “Xin hỏi cô đã hẹn trước chưa?”.
“Chưa”, Lãnh Hoan trả lời với vẻ thất vọng.
“Vậy thì mời cô sang bên kia ngồi chờ một chút được không? Tôi cần phải xin ý kiến giám đốc”, nhân viên lễ tân chỉ vào chiếc ghế salon phía bên phải đại sảnh.
“Được”, Lãnh Hoan ngoan ngoãn đáp, tỏ thái độ hợp tác.
Ngồi trên ghế với bộ dạng uể oải, Lãnh Hoan ngước nhìn chiếc đồng hồ cực lớn dựng ở một bên, do dự không biết có nên về hay ở lại.
Lúc đó chuông điện thoại bất ngờ đổ dồn, cô cầm lên nhấn nút nghe: “A lô?”.
“Em đang làm gì thế?”, giọng nói trầm thấp nhưng nghe rất hay vang lên bên tai cô, “Đợi chút nào, để anh đoán nhé, đang xem đĩa đúng không?”.
“Không phải”.
“Chơi điên tử?”
“Không phải”.
“Đang vẽ thiết kế?”
“Không phải”.
“Đi dạo phố?”
“Không phải”.
“Nấu cơm?”
“No!”, giọng nói của cô bắt đầu tỏ ra thất vọng.
“Thôi được, anh bỏ cuộc”, một tiếng thở dài vang lên phía bên kia.
“Nếu đúng như lời anh nói, thì cuộc sống của em có vẻ thực sự buồn tẻ nhỉ”.
“Chúc mừng em, cuối cùng em cũng đã nhận ra điều đó”, anh cười làm bộ giễu cợt cô. Anh nói tiếp trong tiếng cười không thể kiềm chế nổi, “Thôi được rồi, cô vợ yêu quý của anh, rốt cuộc hiện giờ em đang làm gì nào? Chồng của em đang rất tò mò, và cũng rất nhớ em đây”.
“Hóa ra anh cũng biết dùng cách nói trong cổ văn cơ đấy”, Lãnh Hoan cố tình làm ra vẻ ngạc nhiên để chế nhạo Thính Phong, “Em đang ở khách sạn của anh”.
“Ở chỗ nào?”, Diệp Thính Phong còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
“Ở dưới đại sảnh”, Lãnh Hoan trả lời với vẻ oán trách, “Nhân viên lễ tân nói phải hẹn trước với anh mới được gặp, em đang chuẩn bị đi về đây”.
“Em dám không”, Thính Phong đe dọa, sau đó giọng điệu đột nhiên trở nên dịu dàng, “Chờ anh”.
Từ đằng xa đã nhìn thấy dáng hình cao lớn của anh, nhưng Lãnh Hoan cố ý quay đầu đi chỗ khác, làm bộ như không thấy.
Chừng mấy giây sau, Thính Phong đã đứng trước mặt cô, cúi người xuống dùng hai tay nâng má cô lên hỏi bằng giọng nhẹ nhàng: “Giận rồi à?”.
“Huhm”, cô hắng giọng một cái, làm ra vẻ không vui chút nào.
“Thông thường những người không có hẹn trước anh đều không gặp”, Thính Phong kiên nhẫn giải thích cho cô, “Anh cũng không biết đó là em, hơn nữa vì sao em không gọi điện thoại cho anh?”.
“Gọi điện thoại thành quen rồi, sau này không có ai gọi cho anh nữa lại thấy khó chịu thì phải làm sao?”, giọng nói của cô trở nên u ám.
“Vậy thì vì sao em không hỏi anh, bây giờ suốt ngày gọi điện thoại cho em, sau này gọi mà không có người nhận nữa thì biết phải làm sao?”, anh chau mày, tỏ vẻ không vui, đưa tay lên cốc một cái vào trán cô.
Ánh mắt Lãnh Hoan bỗng tối sầm lại, Thính Phong thở dài một tiếng, ôm cô vào lòng và nói: “Sau này em còn nói mà không suy nghĩ như vậy, anh sẽ giận thật đấy”.
“Biết rồi”, cô lúng búng trả lời.
“Hôm nay vì sao lại muốn đến đây?”, anh nhướng mày lên, nghịch những ngón tay mảnh mai của cô.
“Kiểm tra đồng thời giám sát môi trường làm việc của anh”, Lãnh Hoan trả lời thành thực, “Chị Nhược Y nói, ở công ty có rất nhiều kẻ háo sắc nhìn trộm chồng em”.
“Được thôi”, Thính Phong cũng làm ra bộ nghiêm túc trước thái độ đó của cô, “Xem ra anh phải hợp tác mới được nhỉ”.
Dắt tay Lãnh Hoan, Thính Phong đưa cô đi về hướng thang máy, nhân viên lễ tân đứng sau quầy thấy vậy vội đứng lên, nhìn giám đốc cười lúng túng: “Cô đây nói rằng…”.
“Gọi cô ấy là Diệp phu nhân”, Thính Phong cười thản nhiên, đồng thời nhắc nhở nhẹ nhàng, “Tôi hy vọng từ lần sau những chuyện tương tự như thế này không xảy ra nữa”.
“Thế nào?”, khi đã đứng trong thang máy, Thính Phong mỉm cười nhìn người phụ nữ bé nhỏ trước mắt mình, “Diệp phu nhân đã hài lòng chưa?”.
Lãnh Hoan ngước mắt lên nhìn anh, bộ dạng có vẻ như vẫn không thoải mái hơn là mấy.
“Sao thế?”, anh nhìn cô không hiểu.
“Em cảm thấy câu anh nhắc nhở lúc sau hơi có vấn đề”, cô nói, khóe môi hơi hé ra một nụ cười, “Những chuyện tương tự như thế này, rốt cuộc là ám chỉ em, hay sẽ lại xuất hiện một Diệp phu nhân khác nữa?”.
Anh ngẩn người, ngay sau đó thì trừng mắt lên nhìn cô, người phụ nữ này, quả thực đã được anh nuông chiều quá mức rồi.
Văn phòng làm việc của Thính Phong cũng giống như căn hộ của anh từng ở, cửa kính sát trần kéo thẳng xuống sàn, đứng đó có thể bao quát tất cả cuộc sống ngay bên dưới.
Lãnh Hoan đứng đó nhìn hết lượt phố lớn ngõ nhỏ của London, thở dài một tiếng, “Em vẫn thích phong cảnh ở Scotland hơn, khi nhìn vào đó cảm thấy trong lòng rất yên tĩnh”.
“Chờ khi nào anh rảnh rỗi sẽ đưa em quay lại đó chơi”, anh ôm gọn lấy cô từ phía sau. Đặt một nụ hôn lên má cô, song anh lại tham lam cả cái cảm giác mềm mại khi tiếp xúc với khóe môi cô, vậy là không thể kiềm chế nổi, tiến thêm một chút nữa và ghì siết lấy đôi môi.
Cơ thể cô khẽ run lên, ngay lập tức đón nhận sự mạnh bạo của anh, môi, lưỡi quấn quýt lấy nhau. Cô quay hẳn người lại, vòng tay ôm chặt lấy anh, cảm nhận từng góc cơ thể anh bằng đôi tay mình.
Một chiếc, rồi thêm một chiếc nữa, những ngón tay mảnh dẻ của cô nhẹ nhàng cởi từng chiếc cúc áo sơ mi của anh. Hơi thở trở nên gấp gáp, Thính Phong nhìn đôi môi căng mọng ngọt ngào đầy quyến rũ của cô áp sát vào vòm ngực mình, lúc thì gửi vào đó một nụ hôn run rẩy, lúc lại cắn cắn khẽ khàng, rồi từ từ dịch chuyển dần xuống dưới, thiêu đốt từng centimet cơ thể anh.
“Em yêu”, anh không sao kiềm chế nổi, khẽ kêu lên một tiếng, mồ hôi lấm tấm túa ra khắp trán.
“Em muốn có anh”, cô nhìn chồng, bật ra một lời mời gọi đầy mê hoặc, mi mắt chớp chớp giống hệt một con yêu tinh nhỏ quyến rũ vô cùng.
“Không được”, anh dùng chút lý trí cuối cùng để ngăn động tác đầy phóng túng của tay cô, “Bây giờ thì không được”.
Dù rằng anh đã sắp bùng nổ vì sự khiêu khích đầy chủ động của cô, song anh vẫn không thể làm tình với cô khi mà không hề có biện pháp phòng tránh nào.
“Xin lỗi em”, Thính Phong chỉnh lại quần áo, nhẹ nhàng ôm lấy cô.
“Hôm nay em đã gặp con trai của chị Nhược Y và Lý Tu Nhiên, tên thằng bé là Lý Y Nhiên, trông cực kỳ dễ thương”.
Thính Phong im lặng nghe cô tiếp tục rầm rì.
“Thính Phong”, giọng nói của cô đột nhiên nghẹn lại.
“Uhm?”
“Em muốn có một đứa con”, cô nắm chặt tay lại, nói ra mong muốn của mình.
“Không được”, Thính Phong lập tức gạt đi.
“Anh thử tưởng tượng mà xem, một đứa con thực sự thuộc về chúng mình, nó sẽ có đôi lông mày giống hệt anh, có lẽ khi cười lên sẽ trông giống em…”
“Em đừng có mơ!”, anh dứt khoát cắt lời cô, sau đó nâng cằm cô lên bắt cô phải nhìn thẳng vào khuôn mặt đầy kiên định của anh, “Sức khỏe của em hoàn toàn không phù hợp với việc mang thai và sinh nở, thế cho nên em đừng có bao giờ nhắc đến cái ý nghĩ ngu xuẩn đó với anh một lần nào nữa”.
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng gì hết”, ánh mắt anh trở nên u ám, những ngón tay siết chặt tới mức gần như làm đau cô, “Anh chỉ cần có em, bất kể người nào hay việc gì có thể nguy hiểm đến tính mạng của em, anh đều sẽ hủy hoại một cách không thương tiếc, trong đó đến cả cốt nhục của mình, anh cũng không ngoại lệ”.
Chương 47: Bất nhẫn
Cảm giác được bàn tay hơi lạnh lướt qua khuôn mặt, Lãnh Hoan nhướn mi, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy dịu dàng ngay trước mặt mình.
“Anh về rồi à?”, cô ôm lấy chăn, hỏi khẽ bằng giọng điệu uể oải.
“Uhm, sao gần đây em ngủ nhiều thế”, Thính Phong véo má cô với vẻ yêu chiều, “Còn chưa hết mùa thu, em đã ngủ đông rồi đấy à.”
Lãnh Hoan cười ngượng nghịu, lè lưỡi ra với Thính Phong.
“Em chưa ăn tối ư?”, anh nhìn cô với vẻ trách móc.
“Uhm”, cô thành thật trả lời, thực ra cô đã ngủ ngay sau bữa trưa đến tận giờ này.
“Trên đường về anh có đi qua một nhà hàng mới mở, mua một suất cơm hải sản, em có muốn nếm thử không?” Lãnh Hoan vừa định bỏ chăn đi ra, anh đã mang hộp cơm từ trên bàn ăn đến.
“Em tự ăn cũng được mà”, cô nhìn thấy anh cầm thìa lên định đút ình, vẻ áy náy lóe lên trong mắt. Song anh không hề để ý đến việc cô phản đối, vẫn đưa thìa cơm vào miệng cô một cách ngang ngược.
Dạ dày chợt cuộn lên, Lãnh Hoan không sao chịu nổi cảm giác buồn nôn đó, vội vàng tung chăn nhảy xuống khỏi giường, lao thẳng vào nhà vệ sinh.
Ngồi xổm trước bồn cầu, cô nôn thốc nôn tháo cho đến khi trong bụng không còn gì nữa mới thôi.
Cầm chiếc khăn giấy Thính Phong đưa cho, cô nhìn anh lúng túng mỉm cười: “Em đang khó chịu trong bụng thôi.”
“Từ trước đến nay anh chưa từng nghe em nói có vấn đề gì về dạ dày”, Thính Phong nhìn xoáy vào cô bằng ánh mắt tỏ vẻ không hiểu.
Lãnh Hoan ngẩn người, từ từ đứng dậy song không dám nhìn thẳng vào anh: “Em…”.
“Em có điều gì giấu anh phải không, em yêu?”, giọng nói của Thính Phong mềm mại khác thường, nhưng lại khiến cho cô cảm thấy dựng tóc gáy.
“Không có gì…”, cô ấp úng, đầu cúi thấp tới mức không thể thấp hơn.
“Vậy thì vì sao em lại không dám nhìn anh”, Thính Phong nâng cằm cô lên, sắc mặt dần trở nên u ám, “Bây giờ em tự nói ra, hay để anh đi tìm bác sĩ?”.
Cơn tuyệt vọng tỏa lan, mỗi lúc một lớn hơn trong lòng, Lãnh Hoan cắn môi tới mức trắng bệch ra. Khả năng quan sát của chồng cô đúng là cực kì đáng sợ, hễ có chuyện gì khiến anh cảm thấy nghi ngờ, thì đừng có nghĩ đến việc lấp liếm cho qua được.
“Anh đang đợi em trả lời đấy”, anh lạnh lùng nhìn thẳng vào cô.
“Thính Phong…”, sắc mặt Lãnh Hoan nhợt nhạt hơn bao giờ hết, “Em có thai rồi.”
“Em nói lại một lần nữa xem?”, ngọn lửa giận dữ bắt đầu nhảy múa trong đôi mắt sẫm nâu của Thính Phong, sáng rực lên một cách đáng sợ.
“Em thực sự rất muốn có một đứa con”.
“Em đã giở trò gì với bao cao su đúng không?”, sắc mặt Thính Phong u ám tới mức khủng khiếp. Qua vẻ mặt cô, anh lập tức có được câu trả lời cho phán đoán của mình. “Em dám làm thế hay sao”, anh không kiềm chế nổi. gầm gừ trong cổ họng, “’Mấy tháng rồi?”.
“Hơn hai tháng rồi”, Lãnh Hoan trả lời, toàn thân run rẩy.
“Bỏ nó đi”, anh tuyệt tình ra lệnh.
“Không!”, Lãnh Hoan ngẩng đầu lên nhìn anh, trong đôi mắt cô là sự khẩn cầu và trách móc, “Anh không thể nào tàn nhẫn như vậy được”.
“Anh tàn nhẫn ư?”, Thính Phong giận dữ nhìn chằm chằm vào Lãnh Hoan, hận không thể tự tay bóp chết người phụ nữ này.
“Anh đang tàn nhẫn với chính bản thân mình, và càng tàn nhẫn hơn đối với em”.
“Anh từng nói gì em đã quên rồi sao? Hay là em nhất định phải kiểm nghiệm sự kiên quyết của anh?”, Thính Phong nắm chặt tay rồi đấm thẳng vào tường, “Vứt cái tình mẹ bao la ấy của em đi”.
Anh đã từng cảnh cáo cô một cách rõ ràng, vậy mà cô vẫn dám làm như thế.
Toàn thân Lãnh Hoan cũng run lên trước từng động tác của anh, cô rất muốn lấy hết dũng khí ra để phản bác lại, song những giọt lệ đã không thể ngăn nổi mà dâng đầy trong mắt. Thực ra cô chỉ muốn để lại một vật kỉ niệm cho tình yêu của hai người bọn họ, nếu không thì cô không cam tâm tình nguyện rời khỏi thế gian này, để anh lại phải cô độc một mình.
Nhưng rồi anh có thể hiểu ong muốn đó của cô không?
Nhìn cô đứng đó nước mắt như mưa, trên khuôn mặt anh thoáng hiện lên vẻ đau đớn không giấu vào đâu được, thế chỗ cho vẻ lạnh lẽo như băng giá mới vừa hiện diện.
“Em yêu”, giọng Thính Phong khàn đi, “Em nghĩ gì anh đều hiểu. Nhưng em cũng biết rồi đấy, đối với anh chỉ có em là người quan trọng nhất. Nếu như vì đứa bé đó mà anh mất em, thì anh sẽ hận nó suốt cuộc đời”.
Cô nhìn anh qua làn nước mắt nhạt nhòa, không nói được một lời, chỉ biết lắc đầu trong bất lực.
“Chúng ta không cần có nó, ngoan nào”, anh nói một cách dứt khoát, song lại dịu dàng hôn cô.
***
Lần đầu tiên cảm thấy màu hồng cũng có thể khiến người ta kinh hoàng đến vậy.
Sơn tường, ghế ngồi, quần áo y tá đều cùng một màu hồng ấm áp, nhưng lúc này đối với Lãnh Hoan nó như một cơn ác mộng, khiến cô không thể nào thở nổi.
Mỗi phút, mỗi giây trái tim cô đều đập loạn lên như thúc giục bản thân chạy thoát khỏi nơi này, song bàn tay to lớn đó đã giữ chặt lấy tay cô, khiến cô không cách nào bỏ trốn nổi.
Diệp Thính Phong chau mày nhìn xuống, bàn tay cô lạnh tới ghê người, khiến trái tim anh cũng đông cứng lại.
“Thính Phong”, cô ngước mắt nhìn anh, vẫn thổn thức trong nỗi đau buồn, “Không làm có được không? Em đã hỏi qua tư vấn rồi, chỉ cần em bé nhỏ một chút là vẫn có khả năng sinh nở được”.
“Không được”, miệng anh buột ra một câu dứt khoát, dù rằng sự buồn bã trong mắt cô khiến anh không sao chịu nổi, nhưng anh vẫn gạt đi một cách thẳng thừng.
“Huan!”, tiếng y tá gọi khiến toàn thân Lãnh Hoan sốc mạnh, song Thính Phong đã đứng dậy, đỡ cô đi vào phòng phẫu thuật.
“Xin ông hãy ở lại bên ngoài”, nghe y tá nói, anh chậm rãi buông tay ra, không nhìn vào khuôn mặt đầy vẻ kinh hoàng của cô nữa.
Cánh cửa khẽ khàng khép lại, ngăn cách hai người ở hai thế giới khác nhau.
Dù vậy, anh vẫn nghe thấy tiếng khóc thổn thức của cô, nó khiến trái tim anh như bị ai vò lại. Anh buộc phải cố gắng bắt mình đứng nguyên tại chỗ.
Càng mong ước nhiều, lại càng dễ bị tổn thương.
Lúc ấy anh rất muốn biết rằng, có phải tất cả tình yêu trên nhân gian này đều khổ đau như vậy hay không? Biển người mênh mông, tìm được một người rồi yêu thương người ấy, cưới nhau, sống yên ổn, không một chút nuối tiếc, thực ra những thứ mà anh muốn cũng chỉ có bấy nhiêu thôi.
***
“Xin bà nằm xuống”, cô y tá nở nụ cười hết sức chuyên nghiệp, “Trước tiên chúng tôi sẽ tiêm thuốc gây mê vào tĩnh mạch, như vậy trong quá trình tiến hành thủ thuật bà sẽ không cảm thấy đau đớn chút nào”.
Lãnh Hoan nhìn chiếc kim tiêm cô y tá đang cầm trong tay, toàn thân lạnh ngắt, chỉ cảm thấy từng cơn choáng váng. Những tiếng va chạm giữa các dụng cụ bằng kim loại với khay đựng càng khiến cho nỗi sợ hãi trong lòng cô dâng lên đến cực điểm.
“Xin bà hãy bình tĩnh một chút”, một thứ gì đó rơi xuống đất phát ra âm thanh rõ nét, cô đã không còn nhìn rõ khuôn mặt người đứng phía trước mình, chỉ nghe thấy những tiếng an ủi và cả tiếng kêu vang lên ở bên tai.
Là ai đang khóc thế? Tiếng khóc mới sợ hãi và bất lực làm sao, giống hệt một đứa trẻ bị bỏ rơi đang đợi chờ người đến đón.
Ý thức dần trở nên mờ mịt, cô cảm giác như nhìn thấy khuôn mặt anh, vẫn cứ bình thản như mọi khi, một nụ cười cô tịch. Anh cứ đứng như vậy nhìn cô, không nói một lời, song lại khiến cho cô cảm thấy tim mình đau nhói.
Đêm hôm đó, anh ngồi lặng lẽ bên cạnh cô hút thuốc với một tư thế cực kì thanh cao, không vương chút bụi trần. Cô đã nhìn trộm anh bằng vẻ hiếu kỳ, chỉ một cái nhìn của anh sau đó đã khiến cho lòng cô dậy lên từng đợt sóng.
Thính Phong, “Thính” là nghe trong “Nghe thấy”, “Phong” là gió trong “Mưa gió”.
Rõ ràng chỉ là hai chữ đơn giản như vậy thôi, nhưng khi đọc lên thành tiếng, lại khiến cho cả trái tim cô như mê đắm.
Vì sao cô lại yêu anh nhỉ? Có lẽ vì sự cô đơn của hai người quá giống nhau, khi nhìn vào mắt anh, cô dường như thấy được hình ảnh của mình trong đó.
Nếu như cô đã từng đem đến sự ấm áp cho anh, vậy thì sau khi cô buộc phải ra đi, cô hi vọng anh sẽ không phải đắm chìm trong nỗi cô đơn như ngày ấy.
Chỉ có điều không còn được như vậy nữa rồi.
“Thính Phong!”, tiếng kêu kinh hoàng xen lẫn trong tiếng khóc, Lãnh Hoan mở mắt nhìn khuôn mặt thân quen đang ở ngay trước mặt mình.
“Anh ở đây rồi”, Thính Phong cầm tay cô đưa lên miệng hôn.
Lãnh Hoan cắn chặt môi, nhìn khắp một lượt xung quanh, nước mắt lại tiếp tục trào ra: “Kết thúc rồi phải không? Con em đã không còn nữa…”.
Thính Phong cười khổ sở: “Nó vẫn còn”.
Lãnh Hoan sững sờ, sau đó lập tức mở to mắt với vẻ không dám tin đó là sự thật: “Anh đang nói gì?”.
Anh đưa tay cô xuống, khẽ khàng đặt nó lên bụng cô: “Em có cảm thấy gì không? Con vẫn còn ở nguyên trong đó”.
Lãnh Hoan hoàn toàn có thể cảm nhận được, dù cái thai vẫn còn ít tháng, có sờ vào cũng không thể thấy bất kỳ phản ứng gì, song trong lòng cô lại ngập tràn cảm giác sung sướng, dần dần lan tỏa khắp toàn thân.
“Vì sao lại thế?”, cô ngước cặp mắt vẫn còn đẫm nước nhìn anh, kích động tới mức cơ thể khẽ run lên.
Vì sao anh lại thay đổi quyết định như vậy?
“Em yêu”, anh nâng khuôn mặt cô lên, nhìn xoáy sâu vào đó, “Em biết không, bất kỳ người nào cũng đều có điểm yếu, đều có những chỗ sợ bị đau nhất”.
Cô ngước mắt nhìn, ánh mắt anh sao mà bất lực, nhưng lại như đang thiêu đốt cô.
“Còn em, lại chính là nỗi đau của anh”.
Trong phòng thủ thuật cô đã khóc như mưa như gió, dù ở khoảng cách xa đến vậy, anh vẫn còn nghe thấy rõ mồn một, thế nên bảo anh làm sao nhẫn tâm được kia chứ? Nếu làm vậy, có lẽ từ giờ trở về sau cô sẽ không bao giờ thôi oán trách anh.
“Em tưởng rằng anh…”, cô vẫn còn nức nở, không nói được nên lời.
“Em tưởng rằng anh làm sao”, anh lặng lẽ cười, “Anh đâu phải là người lòng dạ sắt đá, lạnh lẽo vô tình như người nào đó vẫn nghĩ. Anh cũng là một người đàn ông bình thường, biết cô đơn, biết tổn thương, khi buồn bã thì cũng thấy đau, và cũng biết mềm lòng trước người mình yêu thương”.
Cô sững sờ nghe những lời anh nói, kinh ngạc trước việc lần đầu tiên anh giãi bày hết những điểm yếu của bản thân trước mặt mình. Chỉ có điều vì sao, vì sao anh lại nhìn cô với dáng vẻ bi thương nhường vậy? Giống hệt như một người đang đứng nhìn giấc mơ của mình trôi xa dần với vẻ cam chịu và mất mát.
Cô đưa tay ra, định xoa dịu nỗi buồn da diết đang hiện rõ trên đôi lông mày của anh, nhưng anh đã nắm lấy tay cô, mọi cảm xúc tiêu cực bất chợt tan biến hết, nhanh tới mức cô còn tưởng mình đã nhìn lầm.
“Em yêu”, anh thở dài, nhẹ nhàng hôn lên má cô, “Anh muốn em biết một điều, anh đã gạt bỏ toàn bộ cá tính của mình, gạt bỏ sự bướng bỉnh cố chấp, tất cả đều vì anh không thể bỏ em. Vậy nên, em không được phép làm anh thất vọng, hãy hứa với anh sẽ sống hết năm năm, không được bội ước”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...