Thính phong

Chương 29: Dạ hội
Mặc chiếc áo len của anh, Lãnh Hoan ngồi bó gối trên giường, ngẩn ngơ nhìn ra màn đêm bên ngoài cửa sổ.
Cô làm sao thế nhỉ? Sao có thể gọi một cuộc điện thoại mà biết là sẽ không có người nhận? Nếu như anh nghe được những lời lưu trong hộp thư thoại đó, liệu có nghĩ đến cô không?
“Mưa bắt đầu rơi trên cửa kính, từng hạt từng hạt, rồi dần dần trở thành những tiếng rào rào.
Đã đến phút giây này rồi mà em vẫn yêu anh, một mình em cô đơn ở lại mãi trong ký ức.
Dù anh ở trong vòng tay người ấy em vẫn yêu anh, em mãi mãi nhớ về cơn mưa ngày hôm đó”.
Một bài hát cũ, đã nhiều năm như vậy rồi mà lúc này lại chợt hiện về rõ nét trong tâm trí cô.
Chiếc điện thoại bị lấp trong chăn bỗng nhiên đổ chuông, tiếng nhạc chuông trở nên cực kỳ vang vọng trong đêm khuya vắng.
Lãnh Hoan hơi sững người, mấy giây sau mới lấy điện thoại ra, khi nhìn thấy số máy gọi đến hiện lên trên màn hình, tim cô chợt đập loạn liên hồi.
Nhấn nút nhận cuộc gọi, đưa điện thoại áp lên tai, bàn tay cô không thể nào kìm được cơn run khe khẽ.
Bên kia lặng im, cô cũng không nói một lời.
Trong sự tĩnh tại đến vô cùng, chỉ có tiếng gió lao xao, tiếng mưa rơi tí tách vang lên nghe rõ mồn một.
Cô kinh ngạc, sau đó lập tức nhào ra khỏi giường lao đến bên cửa sổ.
Cánh cửa mở ra, làn gió lạnh buốt mang theo những hạt mưa tê cóng thổi vào mặt cô, khiến toàn thân cô run rẩy.
Một người đang đứng ngay dưới ánh sáng của ngọn đèn đường.
Dáng người cao lớn vô cùng quen thuộc, hình ảnh đã khắc sâu vào trái tim cô đến cả ngàn vạn lần.
Đúng vào khoảnh khắc nước mắt trào lên ầng ậng, cô lao ra khỏi phòng rồi chạy thẳng xuống lầu.
Đã chạy nhanh đến vậy, thậm chí trông còn lôi thôi lếch thếch, cô chỉ sợ mở cửa ra đã không còn thấy anh ở đó.
Thế nhưng khi chỉ còn cách anh có vài bước chân, cô đột nhiên sững lại, đứng nguyên tại chỗ nhìn anh trân trối.
Tất cả những thứ trước mắt cô là thực ư? Liệu có phải khi cô bước thêm mấy bước nữa, tất cả sẽ hóa thành một làn khói mỏng rồi tan đi?
Nếu không phải thế thì vì sao anh đã lấy vợ rồi còn đến tìm cô trong đêm tân hôn này kia chứ?
Cô đã yêu tới mức không còn biết phải làm gì, vậy mà ngay cả cơ hội để hận, anh cũng không cho cô có được.
“Em yêu”, anh gọi khẽ, giọng khàn đến mức lạ thường, “Là anh?”.
Cuối cùng anh vẫn có thể nhìn thấu được nỗi băn khoăn khi đó của cô.
Như nhận được sự đảm bảo chắc chắn, cô tiếp tục bước đi, tiến dần về phía anh. Anh cũng bước thật nhanh đến ôm trọn lấy thân hình cô.
Áo anh đã thấm nước mưa, rõ ràng vòng tay trở nên lạnh giá, nhưng sao cô vẫn cảm thấy yên lòng đến vô cùng.
“Vì sao chứ?”, cô hỏi, không nhìn thấy những cảm xúc của anh, không hiểu là vì nước mắt của chính mình hay do nước mưa đã làm nhòe đi tất cả.
Anh chỉ khẽ mỉm cười: “Anh đã đến rồi, còn không mời lên nhà ngồi một chút sao?”.
Cô cắn môi, ánh mắt bướng bỉnh và kiên quyết: “Nếu như đã đến rồi thì không được đi đâu nữa”.
“Được”, anh cam đoan rồi ôm chặt lấy cô.
Lúc bước lên tấm thảm, cô bỗng thấy lòng bàn chân đau nhói.
Anh lập tức chú ý đến phản ứng của cô, nhìn thấy cô khi đó vẫn chân không, liền cau mày lại: “Khỉ thật, sao chưa đi giày đã chạy xuống rồi”.
Mặt cộ nóng lên, hơi ngạc nhiên vì thấy anh không cười giễu việc cô vội vội vàng vàng như thường ngày nữa.
Rửa sạch vết thương xong, Lãnh Hoan ngồi trên giường thích thú nhìn anh đặt chân cô lên chân mình, sau đó dùng bông băng lau sạch chỗ vừa chảy máu.

Khi miếng bông thấm cồn chà xát qua miệng vết thương, rõ ràng là có thể chịu được cảm giác hơi đau đó, nhưng cô lại thấy môi cay cay, không ngăn nổi dòng nước mắt tuôn ra.
Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng: “Đau lắm phải không?”.
Cô lắc đầu, nhưng rồi vẫn không sao kiểm soát nổi những giọt nước mắt của mình.
Chỉ là vì sự dịu dàng của anh nên mới khiến cô thấy trong lòng chua xót vậy.
Sau khi băng cẩn thận vết thương vào, Thính Phong ngồi lặng lẽ nhìn cô.
Trên khuôn mặt cô lộ ra tình yêu tha thiết, nhưng còn có cả sự lo lắng bất an không lẫn đi đâu được, nó đã hoàn toàn đánh bại lý trí của anh.
Trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh cô luôn cố làm ra vẻ kiên cường, như vậy bảo anh làm sao buông tay được chứ. Thầm thở dài một tiếng, anh tiến lại gần cô.
Nhưng cô lại dùng tay chặn trước ngực anh, rút một tờ khăn giấy ở bên cạnh, chà lên miệng anh một cách tỉ mỉ và có phần thô bạo.
“Hôm nay anh đã hôn người khác rồi”, cô giải thích, ánh mắt đầy giận dỗi.
Anh ngạc nhiên, sau đó thì cười ngất: “Em nên dùng khăn phòng độc mới phải”.
Cô trừng mắt nhìn anh một cái, anh vẫn còn tâm trạng để pha trò cười với cô hay sao.
Bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục đưa xuống bên dưới, cởi chiếc áo sơ mi anh mặc cùng lễ phục trong đám cưới, miệng cô không ngừng lẩm bẩm: “Anh mặc áo trắng xấu chết đi được, chỉ có màu đen mới hợp với anh thôi”.
Anh có phải đi dự tang lễ đâu mà mặc màu đen, nhìn bộ dáng cô vui sướng khi cởi được chiếc áo đó của anh ra, Thính Phong có cảm giác dở khóc dở cười.
Khi mái tóc dài thấm nước mưa của cô áp vào vòm ngực để trần của mình, cổ họng anh không thể không bật ra một tiếng kêu khe khẽ.
“Em yêu”, anh giữ đôi tay đang bận rộn của cô lại, ánh mắt anh như thiêu đốt nhìn thẳng vào khuôn mặt mờ mịt của cô.
Sự ngây thơ của cô từ trước đến nay vẫn cứ ác nghiệt hơn bất cứ thứ gì.
Không thể ngăn nổi những cảm xúc đang dâng lên trong sóng thủy triều, anh nhanh chóng cởi bỏ quần áo của cả hai người rồi bế cô vào phòng tắm.
Lần đầu tiên tắm cùng với anh, cơ thể cao lớn của anh khiến cho gian phòng tắm vốn đã không lấy gì làm rộng rãi càng trở nên nhỏ hẹp đến mức đáng thương. Cô bị ép vào một góc tường, mắt nhắm lại không dám nhìn cơ thể anh đang dần tiến tới, trong khi anh mở to mắt như nhìn xoáy vào cô, ánh mắt bừng bừng thiêu đốt, tới mức toàn thân cô cũng bắt đầu cháy bùng lên. Cô bối rối cắn môi, chấp nhận áp sát vào cơ thể anh chứ không chịu để cho anh nhìn thêm một phút giây nào nữa.
Tuy nhiên sự tiếp xúc giữa hai làn da ấm nóng lại càng khiến cho cảm giác thiêu đốt đó mạnh mẽ hơn, cô muốn lùi lại, song anh đã khóa chặt cô ở trong lòng mình. Những ngón tay anh vuốt ve trên khuôn mặt cô, sau đó đi dần xuống dưới, ngừng lại một chút ở gò ngực căng đầy, thích thú trêu đùa, khiến cô bật lên những tiếng kêu khe khẽ.
Miệng hé một nụ cười, những đầu ngón tay anh tiếp tục di chuyển quanh những chỗ nhạy cảm nhất, sau đó nghe tiếng cô thở gấp với vẻ thỏa mãn vô cùng.
Những dòng nước nóng bốc hơi ngùn ngụt vẫn không ngừng phun thẳng vào họ, khiến nhiệt độ cơ thể cả hai tăng lên đến mức cao nhất. Trong làn hơi nước mờ ảo, khuôn mặt cô hiện lên với vẻ mê mải không còn kiểm soát, trông xinh đẹp nõn nà, khiến trái tim anh rung động, tiết tấu của ngón tay cũng được đẩy nhanh hơn, khuấy động sự hoang dã trong cô.
“Thính Phong…”, vào thời khắc ngọn lửa tình bùng cháy, cô vừa khóc vừa gọi tên anh, cắn mạnh vào bờ vai anh.
Nhưng anh vẫn mỉm cười nhìn cô chăm chú, bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô, cúi xuống trán cô và đặt lên đó một nụ hôn dịu nhẹ.
Cơ thể càng run rẩy hơn, Lãnh Hoan cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ngước đôi mắt còn nhòe nước lên nhìn anh với vẻ không sao tin nổi.
Vì sao giữa lúc hai người thân không mảnh vải đang quấn lấy nhau, đang thiêu đốt lẫn nhau, mà anh vẫn có thể mang đến cho cô một cái hôn thuần khiết và dịu dàng đến vậy.
Trái tim cô hoàn toàn mê muội, chỉ có thể ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang phảng phất một nụ cười trước mắt mình.
Anh ôm lấy cô, gác đôi chân trắng muốt đang mềm oặt của cô lên tay mình, tư thế cực kỳ phóng đãng khiến cô không biết phải làm gì.
“Em yêu, chú rể hôn cô dâu là mệnh lệnh của cha linh mục”, anh cúi sát xuống trán cô, hơi thở nóng hừng hực áp sát đôi môi cô, “Còn việc anh hôn em thì không có ai ra lệnh được cả”.
Đúng khoảnh khắc chiếc hôn đặt lên môi cô, anh đột nhiên vươn người, đi thẳng vào cơ thể cô một cách dữ dội.
Chương 30: Người tình
Trận chiến lan từ phòng tắm ra giường, anh giữ chặt lấy cô, ôm riết vào lòng mình, áp chế hoàn toàn mọi sự vật lộn của cô, tấn công vào sự yếu đuối của cô một cách bao ngược.
Anh không biết phải làm như thế nào với cô, cũng không biết phải đối xử với cô như thế nào. Mỗi khi đối mặt với cô, sự khao khát trong anh cứ ngày càng mạnh mẽ hơn. Còn cảm giác trống rỗng thì vốn chưa hề có nhưng theo sự biến chuyển của thời gian, đã dần dần trở nên rõ rệt hơn khiến anh năm lần bảy lượt vuột khỏi tầm kiểm soát của chính mình.
Vùi sâu vào cơ thể cô, anh cảm nhận được sự nâng đỡ đầy nồng ấm của cô, khi những kiên nhẫn và dịu dàng của anh lên đến đỉnh điểm, chỉ còn lại sự thăm dò đầy hoang dại và sự giày vò ngọt ngào gần như tra tấn.

Thời khắc ham muốn trào dâng lên dữ dội, cơ thể nhỏ bé bên dưới người anh bỗng nhiên bật ngược trở lại, trèo lên phía trên anh và dịch chuyển đầy mê hoặc.
Anh nheo nheo mắt nhìn đôi mắt đã phiêu tận nơi nào của cô, thấy hai má hồng rực lên như lửa, những lọn tóc loăn quăn mềm mại dính bết trên da thịt, gợi cảm vô cùng. Cô không chấp nhận bị anh áp bức mãi, bắt đầu bộc lộ hết sự nồng nhiệt của bản thân, chấp nhận cuốn vào cuộc chơi cùng anh.
Hay lắm, đây mới chính là người mà anh muốn được thấy nhất, kiêu hãnh biết bao, mạnh mẽ biết bao giống hệt cô gái mà lần gặp gỡ đầu tiên đã mời anh nhảy cùng một bản. Khi đó cô đã nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt là một sự quyết tâm khó lay chuyển được.
Dường như cảm thấy vẫn còn chưa đủ nồng nàn, động tác ở eo lưng cô được đẩy nhanh hơn, cô áp sát người xuống hôn lên môi anh, chiếc lưỡi nhỏ nhắn đưa vào sâu bên trong một cách mạnh bạo, sau đó thì thỏa mãn khi nghe thấy tiếng rên khe khẽ trong cổ họng anh.
Sự chủ động của cô đã đẩy anh đến cực điểm, anh ôm ghì lấy lưng cô, cong người lên thúc mạnh, cơ thể bé nhỏ yêu kiều ấy ngay lặp tức đạt tới sự kích thích cao nhất, không phân định nổi là khoái cảm hay đau đớn, chỉ biết rằng trái tim cô, linh hồn cô đều bị cuốn trọn vào trong cơn sóng tình dữ dội, hoàn toàn biến mất.
Đúng lúc dục vọng lên tới đỉnh điểm, anh nhìn vào đôi mắt cũng đang đong đầy sự thỏa mãn của cô, lòng không khỏi chấn động. Vì sao chỉ duy nhất với cô anh mới có dục vọng cuồng nhiệt cháy bừng bừng như vậy? Vì sao trong thời khắc đó anh chỉ muốn giữ cô ở lại bên mình, vĩnh viễn không bao giờ rời xa như vậy?
“Vì sao anh lại muốn đến đây?”, nằm sấp trên ngực anh, cô khẽ khàng cất tiếng hỏi, sau đó nhắc lại thêm một lần nữa.
Dù vẫn biết rằng sau khi anh đã đến đây rồi, hỏi như vậy cũng là quá thừa thãi, song cô vẫn muốn biết câu trả lời của anh.
“Vì sao em lại gọi điện cho anh?”, anh không trả lời mà hỏi lại cô.
“Em nghĩ rằng anh sẽ không nghe thấy”, cô thẳng thắn song hơi lúng túng.
Anh không nói gì, chỉ cúi đầu chăm chú nhìn bộ dạng đang có vẻ xấu hổ của cô.
Anh luôn hiểu rằng cô không phải một người dễ dàng nhượng bộ, chỉ là vì quá kiêu hãnh nên không chấp nhận cầu xin anh. Cú điện thoại đó chỉ là một cách để cô trút hết những nỗi buồn thương và đau đớn của mình, tuyệt đối không phải nhằm diễn trò kêu khóc van xin, nếu không thì cô đã lao đến ngăn chặn đám cưới đó lại, hoặc là gọi điện thoại trực tiếp cho anh.
Cô nhớ anh, nhưng cô vẫn để lại ình một đường lui. Nếu như anh không quay về sòng bạc, anh sẽ không thể nghe thấy lời nhắn của cô trong điện thoai, cũng sẽ không vì lo lắng mà đến tìm cô.
Anh thích sự thông minh của cô, song cũng ghét vì cô quá hiểu chuyện tiến thoái, có thể dũng cảm tiếp nhận tất cả, lại vẫn dành ình một vùng trời đất nho nhỏ, đủ để dung thân mà không cho bất cứ ai xâm phạm. Ngay cả anh cũng vậy, cũng không thể bước vào nơi riêng tư ấy của cô. Cái cảm giác đó thật bức bối, nó khiến cho anh hiểu rằng có thể một ngày nào đó, khi cô đã cảm thấy mệt mỏi với tất cả, cô sẽ đột nhiên rút lui và biến mất.
“Thính Phong?”, cô ngước mắt lên nhìn đầy nghi hoặc, đối diện với ánh mắt anh.
“Anh nhớ em”, Thính Phong cất tiếng, giọng nói trầm lắng và quyến rũ, “Vì không nỡ để em lại một mình nên mới đến”.
Cô sững sờ với ngữ khí mềm mại trong giọng nói của anh, khóe miệng ngay lập tức xuất hiện một nụ cười cay đắng: “Anh không yêu cô ấy, đúng không?”.
Nếu như yêu thương một người phụ nữ thực sự, làm sao có thể bỏ cô ấy ở lại trong đúng đêm tân hôn được chứ?
“Đúng, anh không yêu cô ấy”, anh sung sướng thừa nhận, “Cô ấy cũng không cần đến tình yêu của anh”.
Lãnh Hoan bật cười, một sự mỉa mai hiện lên trong mắt, quả nhiên hôn nhân đối với anh cũng chỉ giống như một trò chơi.
“Lấy nhau không nhất thiết phải yêu nhau, yêu nhau cũng không nhất thiết phải lấy nhau”, dường như nhìn thấu hiểu suy nghĩ của cô, anh giải thích. Chỉ có điều khi ấy một tia u ám lóe lên trong mắt cô khiến trái tim anh chấn động.
“Em hiểu rồi”, cô khẽ mỉm cười, “Từ trước đến nay em đã kỳ vọng quá nhiều ở việc kết hôn”.
Anh hơi ngạc nhiên, đôi mắt màu nâu sẫm nhìn thẳng vào vẻ quả quyết trên khuôn mặt cô: “Em yêu…”.
Cô cắt ngang lời nói của anh: “Em làm tình nhân của anh nhé”.
“Anh có thể tặng tiền, tặng nhà, tặng đồ trang sức cho em…”, cô nhìn anh bằng đôi mắt trong veo với vẻ nghiêm túc thực sự, “Anh có thể giấu kín em, khi muốn gặp em thì đến gặp em, em sẽ rất dịu dàng và ân cần như những gì anh muốn. còn khi nào anh không muốn thấy em, em sẽ yên phận ngồi đây đợi anh”.
Nghe cô nói hết câu, sự lạnh giá bao trùm đôi mắt sâu thẳm của anh: “Em đang bán mình cho anh đấy à?”.
“Nếu anh cho là vậy thì cũng không sao”, cô mỉm cười gật đầu, trông tuyệt đẹp.
Không có một cuộc hôn nhân chính thức vẫn còn có thể chịu đựng được. Nhưng không có tình yêu thì lại không thể nào chịu đựng nổi.
Phải như thế nào mới có thể khiến ình sống thoải mái một chút đây?
“Nếu như không có thật nhiều, thật nhiều tình yêu, thì hãy muốn thật nhiều, thật nhiều tiền”.
Cô nhớ mình đã đọc được câu này trong một cuốn tiểu thuyết từ lâu lắm rồi, khi đó cô còn chưa hiểu hết tâm trạng của Hỷ Bảo(1), đến hôm nay mới thực sự đồng cảm được với sự bất lực của người con gái ấy.
(1). Hỷ Bảo: Tên nhân vật trong tiểu thuyết cùng tên của Diệc Thư, một sinh viên đẹp, tài năng, nhưng lại chấp nhận trở thành tình nhân của một đại gia.

Nếu như một người đàn ông chấp nhận vứt cho bạn cả đống tiền, điều đó chưa chắc bởi vì anh ta yêu bạn, mà chính là vì anh ta không có cách nào để yêu bạn.
Một người vợ thì luôn tìm cách giúp chồng giữ tiền, trong khi tình nhân lại không phải vậy, nếu như để đạt được tình yêu của mình mà đã khổ sở đến vậy, lại còn không được sung sướng thỏa mãn về vật chất, thì còn gì đáng thương hơn.
Chỉ có điều, khi một chiếc nhẫn kim cương lớn đã được đeo lên ngón tay, liệu tiền bạc có thể mang lại bao nhiêu sự thỏa mãn đây?
Chẳng qua là tự lừa dối bản thân mà thôi.
Chẳng qua chỉ muốn cho bản thân được cảm thấy công bằng một chút.
“Em yêu”, anh đột nhiên cất tiếng, giọng nói thấp trầm: “Em quả thực đã khiến anh thất vọng”.
Cô kinh ngạc nhìn vẻ lạnh lùng trên khuôn mặt anh, trái tim bỗng nhiên run rẩy.
“Hóa ra những thứ em muốn lại ít như vậy”, anh mắt anh xa cách và đầy mỉa mai, dường như đã đánh gục vẻ bình thản mà cô cố tạo ra, “Sao em không hỏi anh là có thể cho em bao nhiêu?”.
Tất cả lời nói dường như đều tắc lại nơi cổ họng, sự thất vọng chớp lóe lên rồi tắt ngấm ngay trong ánh mắt anh đã khiến cô mất đi hoàn toàn khả năng ngôn ngữ.
Rối cuộc là anh có ý gì?
Trong lòng cô có thứ gì đó đang cựa quậy như muốn bung ra, nhưng cuối cùng vẫn không thể nào phá vỡ cái vỏ kén của mình để chui ra được.
“Em quả thực đã khiến anh thất vọng.
Hóa ra những thứ em muốn lại ít như vậy.
Sao em không hỏi anh là có thể cho em bao nhiêu?”
Chỉ ba câu ngắn ngủn nhưng lại nặng như đá tảng đập vào ngực cô, từng nhát, từng nhát, khiến trái tim cô lại bắt đầu đau nhói.
“Thính Phong”, cuối cùng cô cũng có đủ dũng khí để gọi tên anh một cách thận trọng.
“Anh chấp nhận đề nghị của em…”, anh cắt ngang lời cô một cách thiếu kiên nhẫn, “nhà, xe hơi, đồ trang sức… muốn gì cũng được, anh sẽ cho em”.
Tất cả rơi vào tĩnh lặng.
Bên ngoài cửa sổ mưa gió vẫn thét gào, nhưng sự lạnh lẽo và dữ dội vẫn không thể bằng không khí giữa hai người khi đó.
Chương đặc biệt: Khi hoa anh đào rơi
“Có biết không, nghe nói vận tốc là năm centimet mỗi giây…”
“Cái gì?”
“Tốc độ rơi của hoa anh đào là năm centimet mỗi giây.”
“Những thứ em biết nhiều thật đấy.”
“Xem ra có vẻ giống như hoa tuyết nhỉ?”
“Năm sau, chúng ta sẽ cùng ngắm hoa anh đào nhé.”
***
“Nếu như chỉ muốn tìm một người có thể làm vơi bớt niềm cô quạnh, thì tìm ai mà chẳng được
Nhưng trong một đêm mà đến cả những vì sao lấp lánh kia cũng sắp rơi cả xuống, em lại không thể nào lừa dối được chính mình.
Em vẫn luôn dõi theo mỗi bước đi của anh.
Ở từng ngã rẽ trên đường, ngay cả trong những giấc mơ
Dù đã biết chắc rằng anh không thể nào ở nơi đó được
Nếu như kỳ tích có thể xảy ra, em mong ngay lập tức được gặp anh
Ký ức về mùa hạ ấy cứ trở đi trở lại trong tiềm thức
Sợ nó sẽ biến mất đi trong chớp mắt
Em vẫn luôn tìm kiếm dấu vết của anh
Trên con đường sáng rực, những cánh hoa anh đào rơi lả tả
Dù biết rõ rằng anh sẽ không có ở nơi này
Nếu như ước vọng có thể trở thành hiện thực, em muốn được bay đến bên anh ngay lập tức

Em vẫn luôn tìm kiếm những mảnh vỡ về anh ở khắp mọi nơi
Trong quán nhỏ ven đường, hay một góc trên tờ báo
Dù biết rằng ở những nơi đó sẽ không có tin tức về anh
Nếu như kỳ tích có thể xảy ra, em muốn được gặp anh ngay lập tức.”
***
Tôi là Liễu Nhược Y, hai mươi sáu tuổi.
Hôm nay là ngày cưới của tôi, nhưng tôi lại ngồi một mình ở trong phòng, xem một bộ phim có tên Tốc độ năm centimet một giây, nước mắt chan hòa trên mặt.
Cảnh trong phin đó tuyệt đẹp, âm nhạc cũng tuyệt vời.
Nhưng đó lại không phải là nguyên nhân khiến tôi bật khóc, nếu như bạn muốn được nghe, thì đó sẽ là một câu chuyện từ xa lắc.
Đã đến Hakone bao giờ chưa? Ở đó có những buổi tiệc hoa anh đào đẹp tươi diễm lệ, còn có cả suối nước nóng quanh năm mù mịt khói sương.
Khi còn nhỏ, tôi đã sống ở đó.
Khi ấy, tôi rất nghịch ngợm, những lúc bố tôi hay người quản gia không để ý đến, tôi thường trèo lên những cây hoa anh đào nằm đọc sách, mỗi khi ngừng nghỉ lại có thể nhìn thấy những cánh hoa anh đào màu trắng hồng bay lả tả ngập trời.
Ngày nhìn thấy anh, mặt trời mới rực rỡ làm sao.
Tôi đang nằm trên cây, giơ bàn tay mình lên để ngắm những ánh nắng chiếu xuyên qua các kẽ tay, những cơn gió nhẹ nhàng thổi tới khiến người ta có cảm giác buồn ngủ.
Khi nghe thấy tiếng bước chân khẽ khàng bên dưới, tôi quay người nhìn xuống.
Không ngờ chiếc giày tuột khỏi chân rồi rơi xuống vai anh, tạo thành một vết bẩn màu xám nhạt trên chiếc áo sơ mi trắng bóc anh đang mặc.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn tôi, rõ ràng anh chỉ hơn tôi vài ba tuổi, nhưng trong đôi mắt sẫm đen đang sáng bừng đó lại là sự tích tụ của năm tháng cuộc đời, không hợp một chút nào.
Ánh mắt anh khiến mặt tôi đột nhiên nóng bừng.
“Xin lỗi”, tôi cất tiếng, cười hết sức ngọt ngào, mọi người thường hay bảo rằng khi tôi cười trông giống hệt một thiên thần nhỏ.
Nhưng anh chỉ liếc nhìn tôi một cái rồi lại tiếp tục đi về phía trước.
Trong cuộc đời mình lần đầu tiên tôi bị người khác xem thường một cách quá đáng như vậy.
Tôi vô cùng tức giận, cũng cảm thấy buồn bực vô cùng.
“Này!”, tôi gọi giật anh lại, vẫn cười tươi như vậy, “Em trèo lên đây nhưng lại không dám xuống, anh đỡ em có được không?”.
Có trời mới biết tôi trèo từ trên cây xuống còn nhanh hơn một con khỉ.
Anh lặng im một lát, sau đó quay lại dưới cái cây, từ từ mở rộng đôi tay.
Tôi cười rồi nhảy phắt xuống lòng anh.
Cú va chạm đầy cố ý khiến anh không kịp đề phòng, ngã lăn ra đất, còn tôi nằm đè trên người anh, cười vô cùng đắc ý vì đã đạt được âm mưu.
Gió thổi tới, những cánh hoa anh đào rơi xuống như mưa, đậu lại trên tóc tôi và rơi cả xuống người anh, Ngực anh có một mùi hương gì đó rất thanh tao, hòa cùng với mùi hoa khiến cho người ta say mê ngây ngất.
Anh gạt tôi ra rồi đứng dậy, không nói không rằng, phủi sạch những cánh hoa và lá cỏ trên người rồi đi tiếp.
Tôi sải bước, vừa đi vừa chạy theo sát sau lưng anh.
Ở dưới bóng cây phía xa xa, có tiếng một người phụ nữ đang than vãn.
“Nếu như em và cô ấy quả thực giống nhau đến vậy, thì anh có thể giữ em lại hay không? Em không cầu xin thứ gì khác, chỉ cần em và con trai mình được sống trong yên ổn.”
Lại là một người phụ nữ si tình hoang tưởng.
Tôi cất lời khinh miệt: “Sao tất cả những người phụ nữ nhìn thấy bố đều như vậy chứ.”
Nhiệt độ xung quanh bất chợt giảm xuống đột ngột, tôi thấy trong mắt anh lóe lên những tia nhìn lạnh lùng đầy phẫn nộ.
“Mẹ”, anh gọi, giọng cứng ngắc.
Tôi sững người.
Thời khắc đó, người bố vốn từ trước đến nay vẫn cao quý và nhã nhặn đã nhìn thấy tôi, lên tiếng bằng giọng nói rất mực dịu dàng: “Nhược Y, gọi anh trai đi con.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui