Thính phong

Chương 25: Vào bếp
“Ở đây!”, từ đằng xa đã thấy Liễu Nhược Y mặc một bộ quần áo màu trắng đứng bên đường vẫy vẫy tay.
Diệp Thính Phong đánh quặt vô lăng, từ từ dừng xe ngay bên cạnh cô.
Nhược Y ngồi vào trong xe, một mùi nước hoa thanh tao nhè nhẹ tỏa lan khắp xung quanh.
“Nước hoa nhãn hiệu gì thế?”, Thính Phong nhìn một lượt cách trang điểm vĩnh viễn không có đối thủ của Nhược Y, mỉm cười hỏi khẽ.
“Bijan”.
Thính Phong hơi chau mày nhìn cô, ánh mắt có phần tinh quái: “Anh vẫn thắc mắc sao mùi hương này lại giống đến thế, hóa ra đã bắt chước ai đó rồi”.
“Cũng không hẳn là như vậy”, Nhược Y có vẻ giận dỗi: “Em còn pha trộn thêm với các hương liệu khác nữa, cái kia chỉ là mùi hương cơ bản thôi”.
“Uhm”, nụ cười trên khóe môi Thính Phong càng rõ nét, “Cách làm đó của em, theo thành ngữ tiếng Trung thì gọi là gì nhỉ, ‘giấu đầu hở đuôi’, hay là ‘lạy ông tôi ở bụi này’?”.
“Bớt miệng đi!”, bộ dạng thục nữ ngay lập tức biến đâu mất tiêu, Liễu Nhược Y giận dữ trừng mắt với Thính Phong: “Có thực là anh đã nghĩ kỹ rồi không?”.
“Câu đó anh phải hỏi em mới đúng”. Thính Phong bình thản trả lời.
Liễu Nhược Y cứng họng, lập tức quay sang nhìn Thính Phong, thở dài một tiếng: “Đi mua nhẫn thôi”.
***
“Hai chiếc có gắn kim cương màu hồng này em đều thích, chỉ tiếc là hơi nhỏ”, Nhược Y nhìn hai chiếc nhẫn trong tay mình, có vẻ lưu luyến không muốn bỏ ra.
Người quản lý quầy hàng mỉm cười, sau đó giới thiệu với Thính Phong và Nhược Y: “Cả hai chiếc nhẫn này đều là sản phẩm mới được trưng bày chuyên biệt tại cửa hàng chúng tôi, xét cả về chất lượng lẫn mẫu mã đều cực kỳ hiếm thấy. Nếu như không được mức giá hợp lý, chúng tôi tuyệt đối không muốn bán đi, hoặc giả có người khách nào không phù hợp, chúng tôi cũng không thể bán được”.
Thính Phong đưa tay ra cầm chiếc nhẫn lên xem, những hạt kim cương màu hồng phấn bao xung quanh một viên kim cương cũng màu hồng trong suốt tạo thành một vòng hình trái tim. Phía bên ngoài và cả trên thân nhẫn đều được gắn dày đặc những hạt kim cương màu bạc nhỏ li ti, quả là một món đồ trang sức làm động lòng bất cứ ai.
Ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve chiếc nhẫn, Thính Phong bất chợt nhớ đến một ngón tay thon gầy trắng muốt và mềm mại của Lãnh Hoan, chiếc nhẫn này đeo lên ngón tay cô ấy chắc là vừa vặn.
“Được rồi, để tôi lấy chiếc này. Gói lại cho tôi đi”, Liễu Nhược Y vẫn hơi tiếc nuối, chọn một chiếc nhẫn khác rồi đưa cho nhân viên quản lý, sau đó nhìn sang Thính Phong khi đó vẫn đang trầm tư không nói: “Làm sao thế?”.
Anh dường như hơi giật mình, sau đó liền trở lại bình thường, lập tức rút ví trong người ra, cầm một tấm thẻ đưa cho người quản lý.
Liễu Nhược Y đẩy tay anh lại: “Không cần, em sẽ tự mua”.
Diệp Thính Phong cười: “Làm gì có chuyện cô dâu tự mua nhẫn cưới ình, lẽ nào em muốn hai chúng ta mỗi người tự mua một cái hay sao?”.
Liễu Nhược Y lắc đầu, nụ cười như có chút gì đắng chát: “Từ trước tới giờ em vẫn luôn cho rằng nhẫn cưới phải là do một người yêu thương mình mua cho. Thính Phong, em có thật là người mà anh thực sự muốn đeo nhẫn cưới cho không?”.
Thính Phong sững người, phải mất mấy giây sau mới lặng lẽ thu tay cầm chiếc thẻ về.
Lúc đi ra khỏi cửa hàng, không khí bên ngoài đẹp hiếm thấy, ánh mặt trời rực rỡ.
Thính Phong nhìn dòng người ngược xuôi trên phố, bước chân đột nhiên sững lại.
Nhớ ngày hôm đó, anh cũng đứng ở đây nhìn sang bên đường đối diện, khi đó Lãnh Hoan đứng dưới biển hiệu của cửa hàng Tiffany, một mình cô đơn với nỗi buồn mê mải.
Chính biểu hiện đó của cô đã khiến anh không thể không gọi điện hỏi mấy câu.
Sau đó, cô đã cười hỏi anh, “Giám đốc Diệp có muốn mua nhẫn cưới không? Tự thấy khiếu thẩm mỹ của mình cũng không tồi lắm, nếu muốn thì em có thể quay lại cửa hàng chọn cho anh một đôi vừa ý đấy”.
Lúc sau, cô còn tức giận nói, “Tâm trạng của em như thế nào không thuộc phạm vi những điều anh nên quan tâm”.
Lãnh Hoan khi đó vẫn còn cứng cỏi, vẫn còn kiêu ngạo biết bao nhiêu. Là chính anh đã dần dần làm cô thay đổi, khiến cô ngày càng trở nên yếu đuối và bất lực.
“Thính Phong?”, Liễu Nhược Y nhìn anh với vẻ dò hỏi: “Hôm nay anh cứ là lạ thế nào ấy”.
Cơ thể anh hơi cứng lại, biểu cảm có vẻ mất tự nhiên: “Lạ ở chỗ nào?”.
“Đang nghĩ gì mà hồn vía bay đâu hết thế?”, Nhược Y mỉm cười, ánh mắt càng xét nét: “Anh không phải là một người dễ dàng mất tập trung như vậy”.
“Không có đâu”, Thính Phong cau mày rồi mở cánh cửa xe, “Chỉ là hơi mệt chút thôi”.

***
Nhấp một ngụm cà phê đen, Lãnh Hoan nhìn không rời mắt khỏi những cảnh quay trên màn hình. Ti vi đang phát một bộ phim của Vương Gia Vệ(1). Không nhớ đã có lần nghe ai đó nói, phim của Vương Gia Vệ giống như một bản nhạc Jazz chơi giữa trời đêm, nhịp điệu và tiết tấu hòa cũng với nhịp tim, khiến con người nghĩ đến những sự cô đơn và nỗi buồn từ kiếp trước. Trong các cảnh quay của ông luôn là một vòng luân hồi sinh tử, gặp gỡ rồi chia xa, trôi dạt nơi chân trời góc bể, tương lai thì mù mịt, bao nhiêu ước mơ khao khát cũng thành không, nỗi giày vò của sự thất bại luôn làm bạn... Nói tóm lại là toàn những người đau khổ muốn tìm trăm phương ngàn kế để quên đi dĩ vãng và quên vết thương lòng.
(1). Vương Gia Vệ: Một đạo diễn, biên kịch, nhà sản xuất nổi tiếng của điện ảnh Hồng Kông.
Thử uống cà phê đen không cho đường, Lãnh Hoan bỗng nhiên thấy trong lòng mình đắng ngắt. Mấy bộ phim kiểu này chắc chỉ có những người đang trong cảnh chán chường như cô mới thấy hay. Nghĩ đến trong Thiên thần sa ngã(2) có một câu thế này: “Khi bạn còn đang ở tuổi thanh xuân, bạn luôn cho rằng mọi câu hỏi đều có thể tìm ra lời đáp, nhưng khi đã già, biết đâu bạn lại cảm thấy, trong đời người thực ra không có cái gì gọi là lời đáp cả”.
(2). Thiên thần sa ngã: Một bộ phim của đạo diễn Vương Gia Vệ được sản xuất năm 1995, giới thiệu về cuộc sống của những tay sát thủ trong thế giới ngầm của Hồng Kông.
Có phải thế không?
Vì sao đến giờ mà cô vẫn chưa tìm được ra lời đáp ình?
Cuộn chặt thêm chiếc chăn mỏng quanh người, Lãnh Hoan nằm co tròn lại để chống chọi với căn phòng hoang lạnh.
“Nếu như anh còn dư một tấm vé tàu, em có đi cùng với anh không?”.
“Lạnh thế này sao không bật máy sưởi lên?”
Hai giọng nói thấp trầm hợp với nhau đến mức lạ kỳ, cô ngẩn người, đến tận khi anh đèn bật sáng vẫn còn chưa định thần lại được. Cô chỉ ngồi ngây ra nhìn Thính Phong không biết đã xuất hiện từ khi nào, đang bước lại gần cô.
“Anh về rồi à?”, Lãnh Hoan cười, đứng dậy, bàn chân trần bước trên tấm trải sàn màu trắng trông thật đáng thương.
“Không bật đèn, lại yên lặng như vậy”, Thính Phong cau mày khẽ trách, “Anh tưởng là em không đến”.
“Đang xem tập trung quá nên không để ý...”, cô cười ngượng nghịu, đón lấy chiếc áo khoác trong tay anh.
“Phim giải trí à”, anh liếc nhìn màn hình ti vi, tỏ thái độ khinh thường.
“Thính Phong”, cô không kìm được, lên tiếng, khóe miệng hơi cong lên: “Em đói rồi”.
“Chưa ăn tối à”, anh hỏi.
“Uhm”, cô cười tỏ vẻ biết lỗi, “Khách không mời lén lút đến đây, hóa ra nhà anh lại không có bếp”.
Cô cúi đầu, ngón tay đùa nghịch ống tay áo sơ mi của anh, khiến anh không thể không mềm lòng: “Nhà hàng dưới sòng bạc mở cửa suốt cả ngày, đầu bếp cũng toàn đạt tiêu chuẩn khách sạn năm sao còn gì”.
“Em biết rồi”, cô lúng búng, “Nhưng em làm sao dám nói với họ chứ, không khéo lại thành cái đích ọi người bắn tên vào mất”.
Anh trừng mắt nhìn cô, hơi cáu, chuyện này ngay cả anh còn không để ý, thì sao cô phải giấu mình trong bóng tối kỹ như vậy? Chả lẽ cô sợ những người khác biết quan hệ của họ đến thế?
Túm chặt lấy tay cô, anh kéo thẳng cô đi ra ngoài.
Nhìn thấy con số anh bấm trong thang máy, cô đang định cất lời thì anh đã bật cười chế giễu, sau đó chặn ngang một cách không thương tiếc: “Em tưởng rằng việc đi London với anh vẫn còn có người chưa biết hay sao?”
Cô bặm môi, đành ấm ức chọn cách im lặng, đi theo anh xuống nhà hàng.
Ngồi xuống ghế lật giở cuốn thực đơn, Lãnh Hoan cảm nhận rõ có vô số ánh mắt đang ngấm ngầm hướng về phía mình, nhưng khi cô ngẩng đầu lên, tất cả đều lập tức quay đi chỗ khác.
Chơi cũng vui đấy nhỉ. Cô mím môi, một nụ cười tệ hại nở trên khuôn mặt.
“Thế nào rồi?”, Thính Phong nhìn cô đóng quyển thực đơn lại, hơi nghi hoặc.
“Anh biết làm món gì?”, Lãnh Hoan nhìn anh, mặt lộ rõ vẻ đợi mong.
Anh hơi ngẩn người, sau đó trả lời thành thật: “Sandwich”.
Quả nhiên là vậy, cô thở dài một cái trong lòng.
“Được rồi, vậy chúng ta ăn sandwich”, cô nhìn anh, “Sandwich do anh tự làm”.
“Em đang pha trò gì thế”, anh cau mày, nhìn vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của cô, “Em chắc chứ?”.
Cô gật đầu một cách cực kỳ trịnh trọng.

“Em lấy gì ra để đổi chác đây?”, anh hỏi, miệng hơi hé cười.
“Thân mình”, cô trả lời ngắn gọn và rành mạch, nhìn thẳng vào anh.
“Hiếm thấy em rộng rãi như vậy”, ánh mắt của anh trở nên nóng bỏng, “Làm sao anh có thể không chấp nhận cơ chứ”.
Ngay sau đó, thực khách trong nhà hàng tò mò nhìn hai người bọn họ đi vào bếp, đồng thời một đám đầu bếp mặc áo trắng bị đuổi ra ngoài.
“Anh có chắc là sau năm phút sẽ xong không?”, sự nghi ngờ của cô lập tức bị anh nhìn lại bằng ánh mắt khinh thường.
Lãnh Hoan tỏ ra biết điều, im bặt, sau đó đứng nhìn anh hoa chân múa tay, thấy hơi tức cười nhưng có bị đánh chết cũng không dám cười.
Năm phút sau, cô nhận chiếc bánh sandwich do anh đưa lại, cắn một miếng rồi từ từ nhai.
Anh theo dõi sát sao phản ứng của cô, có vẻ hơi căng thẳng.
“Cũng tạm được”, Lãnh Hoan nhận xét, sau đó nhìn anh với vẻ nghi ngờ, “Anh không cho pho mát à?”.
Anh sững người lại, song vẫn nói cứng: “Ai quy định làm bánh sandwich thì nhất định phải cho pho mát chứ?”.
Cô cứng đầu cứng cổ chỉ vào gói giấy nhỏ đã mở sẵn trên bàn nguyên liệu: “Pho mát anh cũng đã lấy ra cắt lát rồi, lẽ nào chỉ để nhìn không thôi?”.
Lời vừa nói xong đã thấy mặt anh xám lại, cô vội vàng xua tay lấp liếm: “Là em chỉ nói thế thôi, không có pho mát mùi vị vẫn thơm ngon mà...”.
Vừa nói, Lãnh Hoan vừa cắn thêm một miếng, sau đó làm điệu bộ ra vẻ ngây ngất như trong quảng cáo gà rán Kentucky.
Thính Phong tức điên lên, anh đúng là điên thật rồi mới dính dáng đến người con gái này. Khuôn mặt lạnh như băng, anh quay người đi ra khỏi bếp.
Chỉ còn mình Lãnh Hoan đứng nguyên tại chỗ, cười tới mức ho sù sụ.
Thật là hiếm khi được anh tự tay làm đồ ăn cho.
Miếng sandwich đơn giản trong tay cô khi đó thậm chí đối với cô còn quý giá, còn ngon hơn cả sanwich của Von Essen Platinum Club.
Bởi vì nó nói với cô rằng, anh cũng đã quan tâm đến cô.
Chương 26: Được và mất
Khi vừa hết giờ làm, chiếc điện thoại trong túi chợt rung lên bần bật.
Lãnh Hoan lấy điện thoại ra, liếc nhìn màn hình:“Chín giờ hai mươi gặp ở nhà hàng Ý gần rạp chiếu phim đường St Geogre. Jonathan”.
Cô không thể không thở dài một tiếng, thời gian địa điểm đều ghi rõ ràng rồi, cái người này có kiểu làm việc không hỏi ý kiến của người khác từ bao giờ thế nhỉ? Thậm chí đến cả thời gian dành cho cô đi đường cũng tính sít sìn sịt không hơn không kém, đúng vừa tròn hai mươi phút.
***
“Gọi đi”.
Vừa mới ngồi xuống Lý Kiều đã đẩy cuốn thực đơn đến trước mặt cô, trên mặt là một vẻ nghiêm túc hiếm thấy.
Lãnh Hoan mỉm cười, lấy ngón tay chỉ mấy món ăn trong đó.
“Nói xem vì sao lại muốn mời mình ăn cơm?”
Lý Kiều bình thản nhìn cô, “Nhất định phải có lý do gì mới mời cậu ăn cơm được à?”.
“OK, coi như mình chưa nói gì”, Lãnh Hoan tự cười tự giễu, người này hôm nay ăn phải thuốc súng rồi đây.
Chỉ có điều phản ứng của anh hơi có vẻ kỳ lạ, bình thường vốn là một người hoạt bát, vậy mà hôm nay lại cực kỳ trầm lặng.
Cho đến khi bánh Pizza được bồi bàn đưa lên, Lãnh Hoan mới thở phào một tiếng, không khí ngại ngùng dường như bớt đi phần nào nhờ những làn khói bốc lên nghi ngút từ mấy món ăn trên bàn.
Cầm dao dĩa lên, cô bắt đầu chuyên tâm vào chiếc bánh còn nóng hổi, song một bàn tay đột nhiên thò sang, cướp mất miếng bánh pizza mà cô vừa cắt.

Đồ thổ phỉ, cô giật mình nhìn lên: “Là bánh mình gọi mà”.
Lý Kiều cười lạnh lùng, không thèm đếm xỉa kháng nghị của cô: “Đến đàn ông còn cố chấp nhận dùng chung với người khác, thì một miếng bánh pizza có là gì”.
Lãnh Hoan sững người, bàn tay cầm dao bỗng trở nên hết sức nặng nề, cố gắng nở một nụ cười, cô làm bộ tự nhiên đưa miếng bánh pizza trên dĩa vào miệng.
Hương vị pizza Mozzarella Cheese mà cô vốn rất thích khi đó dường như đã mất hết thơm ngon, không còn cảm nhận được mùi vị gì nữa.
“Cậu biết không”, cô vừa cười vừa mở đầu câu chuyện, “Nghe nói bánh pizza bắt nguồn từ việc Marco Polo tình cờ ăn được món bánh nhân hẹ trộn dầu ở Trung Quốc, sau khi quay về Ý thì vẫn lưu luyến mùi vị đó không thể nào quên, thế nên mới sai một đầu bếp người Napoli làm ra món bánh này, song kết quả là không thể đưa được nhân vào bên trong chiếc bánh, mới đành đặt hết lên trên bề mặt. Sau đó từ Napoli, bánh pizza mới được lan truyền đi khắp nơi, cho tới tận bây giờ”.
Lý Kiều lặng yên nhìn cô nói một mình, tỏ vẻ không mấy hứng thú câu chuyện mà cô vừa kể. Anh đặt miếng pizza đang cầm xuống, lau sạch tay rồi quăng tờ báo vẫn để trên bàn đến trước mặt cô.
Lãnh Hoan cầm lấy, lẳng lặng xem một lượt.
Một bức ảnh lớn đập ngay vào mắt, hai khuôn mặt vô cùng quen thuộc, đúng là một đôi trai tài gái sắc.
Ông trùm tương lai của cộng đồng Hoa kiều, con gái của vua ẩm thực Pháp, được lắm, quá môn đăng hộ đối, sự kết hợp không thể hoàn hảo hơn.
“Be engaged”(1).
(1). Be engaged: Đính hôn.
Hai từ giản đơn đó, khi đọc lên, chỉ mất chưa tới nửa giây đồng hồ, nhưng cô đã dùng hết sức lực của cả cuộc đời.
Hi vọng đầu tiên của cô khi đó là mình chưa từng biết tiếng Anh.
Bối cảnh làm nền trong bức ảnh chính là tấm biển quảng cáo hôm đó cô đã đứng nhìn rất lâu. Khi ấy, hai người bọn họ vẫn còn đứng hai bên kia đường, sao mới chỉ có mấy ngày mà họ đã đi sang phía đường đối diện này rồi?
Còn nhớ hôm đó cô đã hỏi anh: “Giám đốc Diệp có muốn mua nhẫn cưới không?”.
Cô đã nghĩ ngợi rất lâu vì sao hôm đó anh lại trở nên trầm mặc, giờ thì coi như đã biết lý do rồi.
Đặt tờ báo xuống, Lãnh Hoan cảm thấy hơi ngạc nhiên vì mình vẫn có thể mỉm cười: “Cậu cũng thích xem loại báo chuyên đưa tin đồn này từ bao giờ thế?”.
“Cười trông méo mó quá”, Lý Kiều nói thẳng: “Cậu nên tự hiểu nếu như tin này là giả, anh ta tuyệt đối sẽ không để cho nó có cơ hội xuất hiện trên mặt báo”.
“Mình có nói nó là giả đâu”, cô đặt dao dĩa xuống, cầm miếng pizza cuối cùng lên cắn một miếng to.
“Lãnh Hoan”, Lý Kiều đã bừng bừng tức giận, “Anh ta không phải đối tượng mà cậu có thể đối phó được, đừng ngốc nghếch như vậy nữa”.
“Đây là việc riêng của mình”, cô dứt khoát cắt lời Lý Kiều, ánh mắt lạnh lùng.
Cứ cho là rừng đao biển lửa đi nữa, người trong cuộc vẫn cảm thấy vui vẻ, thì cớ gì người ngoài lại phải lo thay?
“Bia mao đới giác thế gian lai, ưu bát la hoa hỏa lí khai”.(2)
(2). Một người sống trên thế gian đừng để nhiễm bụi trần, phải giống như hoa sen dù sống trong bùn vẫn thanh cao.
Từ trước đến nay trên thế gian này làm gì có tình yêu nào lại không khiến người ta phải đau lòng kia chứ.
Chẳng lẽ chỉ vì người mình thích không thể thích lại mình mà phải đổ lỗi cho ông Trời rồi suốt đời căm hận người ta hay sao?
Ai nói rằng việc yêu đơn phương một người không phải là hạnh phúc chứ?
Chỉ cần nghe giọng nói ẩn chứa niềm vui không dễ nhận ra của anh, cô đã có thể bay tít lên tận trời cao. Chỉ cần một chút gợn sóng u ám lướt qua đôi mắt màu nâu sẫm đó, cô cũng đã tự nhiên thấy buồn bã chau mày. Buồn, vui, mừng, giận đều từ anh mà ra, dường như khi chìm đắm trong những cái ôm siết của anh, chúng cũng chính là hơi ấm anh mang lại cho cô.
Không có tình yêu nào là vô duyên vô cớ, cũng như không có nỗi hận nào là lại đến tự nhiên.
Chỉ vào ngực mình, cô khẽ mỉm cười: “Trái tim này vốn đã không hoàn chỉnh rồi, có thể chứa đựng được bao nhiêu hạnh phúc thì cứ để nó chứa đựng bấy nhiêu hạnh phúc đó đi”.
Lý Kiều nhìn cô bằng ánh mắt nghiêm khắc: “Nó đã không hoàn chỉnh rồi, cậu còn định phá cho nó vỡ toác ra nữa à? Nếu như cậu đã không thương tiếc chính bản thân mình, thì làm sao khiến người ta thương tiếc nó kia chứ?”.
Thấy sắc mặt cô đã trở nên trắng bệch, Lý Kiều vội hạ bớt giọng xuống: “Mình chỉ hi vọng cậu có thể giống như những người khác, yêu một cách công bằng, cậu cứ như thế này quả thật tàn nhẫn với bản thân quá”, cũng là tàn nhẫn với mình nữa.
Câu sau cùng, Lý Kiều cất kín trong lòng mình không nói nốt ra.
Lãnh Hoan cúi đầu, một giọt nước tròn xoe rơi xuống chiếc đĩa sứ trắng bong, lấp lánh ánh sáng khi chiếc đèn đường chiếu vào.
Một chiếc cốc thủy tinh xinh xắn được đặt ngay trước mặt cô.
Đưa cho cô một chiếc khăn giấy, Lý Kiều chỉ vào thức uống được đựng trong chiếc cốc: “Có biết ý nghĩa của nó là gì không?”.
Lãnh Hoan gật đầu, cổ họng hơi nghẹn lại.
Tira, kéo lên.

Mi, tôi.
Su, lên trên.
Tiramisu, hãy đưa tôi đi.
Không chỉ có vị thơm ngon muốn được mang đi, mà còn có cả tình yêu và hạnh phúc.
Chỉ có điều, ai sẽ mang cô đi? Đi rồi thì sẽ đến đâu?
Giọng nói du dương và trong sáng nhưng đầy kiên định chợt vang lên: “Chỉ cần cậu nói ra, mình sẽ cam tâm tình nguyện”.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt đen sẫm dịu dàng ấm áp.
***
Một giờ sáng.
Làn gió thổi qua cánh cửa vừa hé mở làm tấm rèm lụa khẽ khàng lay động.
Ánh trăng mờ ảo chảy tràn trên giường, bao trùm lấy cơ thể đang cuộn tròn trong chăn.
Anh đưa tay gạt mấy lọn tóc mềm rũ, một khuôn mặt trẻ trung, dịu dàng và xinh đẹp hiền dịu hiện ra trước mắt.
Nhưng dường như cô ngủ không yên giấc, đôi mày hơi chau lại.
Một cảm xúc phức tạp chợt lóe lên trong đôi mắt màu nâu sậm, anh cúi người hôn lên môi cô. Sự đụng chạm mạnh bạo với hơi thở như thiêu đốt khiến cô giật mình tỉnh giấc, khẽ nhướn mi, mơ màng nhìn vào đôi mắt quen thuộc đang sát ngay trước mặt. Nhưng anh thì trái lại, nhìn cô chằm chằm, rồi giữ lấy đầu cô từ sau gáy, đôi môi càng áp chặt hơn.
Hồi lâu sau, anh mới buông ra. Cô thở dốc từng hồi, nhưng đã lại thấy cơ thể cao lớn của anh đè lên mình một lần nữa. Cô vòng tay ôm lấy anh trong niềm xúc cảm không sao nén được, chạm vào làn da đang nóng giãy lên.
Ngạc nhiên trước sự gấp gáp khác thường của anh, cô định lên tiếng hỏi, nhưng anh đột nhiên rướn người, khóa chặt đôi môi đang hé mở của cô. Cơ thể vừa chìm trong giấc ngủ sâu vẫn chưa hoàn toàn thức dậy, cô chau mày, đón nhận những động tác thô bạo của anh một cách khó khăn. Dần dần, ngọn lửa từ cơ thể anh cháy lan trên mình, cô bất lực tới mức muốn rớt nước mắt, không chịu nổi phải xin anh dừng lại…Nhưng anh hoàn toàn không đếm xỉa, cứ vậy từng bước đẩy cô vào nỗi khốn cùng.
Khi phút giây kích động đã qua đi, cô nằm gối đầu trên ngực anh, tay phải vô thức vẽ lên làn da trơn láng ấy những vòng tròn.
Anh với lấy bao thuốc Thất Tinh cô để ở đầu giường, châm một điếu rồi ngậm lệch bên bôi, chau mày hỏi: “Sao vẫn còn dùng cái loại này? Thật khó hút”.
Cô biết anh ghét vị bạc hà trong đó nên chỉ khẽ mỉm cười.
Cô thích loại thuốc này, vì cảm giác lạnh tê của bạc hà trong đó giống hệt như anh.
“Hôm nay anh làm sao thế?”, cuối cùng, cô không kiên nhẫn thêm được nữa, chậm rãi hỏi.
Anh hơi sững lại, sau đó đột nhiên nắm lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, bỏ ra khỏi người mình.
Cô không hiểu, hơi ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt vừa chợt sẫm lại của anh.
“Sau này khi chưa được anh cho phép, chớ có tùy tiện tới đây”. Giọng nói lạnh lùng rốt cuộc cũng vang lên, bống chốc vô cùng rõ ràng trong màn đêm vắng lặng.
Lòng cô hơi chùng xuống, nhưng vẫn nhìn anh cười: “Vì sao thế?”.
Anh nhìn thẳng vào khuôn mặt cô, ánh mắt khắc nghiệt đến khác thường: “Đừng giả bộ với anh, đừng nói với anh là em chưa đọc báo hôm nay đấy”.
Cô cười tự giễu mình, cúi đầu nói: “Đùa chút thôi, làm sao mà anh phải cáu lên như vậy. Em biết mà, em sẽ không cản trở hôn nhân đại sự của anh đâu”.
Rồi như đột nhiên cảm thấy không còn chút hứng thủ nào, đột nhiên cảm thấy không khí trong phòng bị nén lại tới mức không thở nổi, đột nhiên cảm thấy tức ngực vô cùng, cô ngồi dậy, rời khỏi cơ thể ấm nóng của anh, bất giác hơi run lên vì lạnh. Anh vẫn chỉ nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng, không có thêm bất cứ hành động nào.
“Em phải đi rồi, ngày mai còn phải báo cáo tiến độ khóa luận với giáo sư hướng dẫn”, cô bắt đầu mặc quần áo.
Cho tới khi bàn tay cô đã đặt trên nắm đấm cửa phòng, anh vẫn không hề nói một lời giữ lại. Cô cắn chặt môi, kéo cánh cửa rồi đi ra.
Sớm tinh mơ ở thành phố M, bóng đêm dường như đã loãng đi nhiều, nhìn về xa xa thấy màu hồng nhạt bắt đầu len vào giữa trảng đen. Ở cái xứ Scotland cao hơn hẳn so với mặt biển này, tầng mây trông có vẻ trĩu xuống lạ thường.
Gió thổi lành lạnh khiến cô phải quàng tay ôm lấy hai vai, chậm rãi bước đi. Trên phố chỉ còn lác đác vài người với điệu bộ cuồng nhiệt vừa bước ra từ quán rượu, chốc chốc lại nghe thấy những tiếng cười rồ dại hay tiếng chửi thề giận dữ, thậm chí cả tiếng hát vút lên cao.
Một chiếc taxi màu đen trong như con bọ cánh cứng đỗ xịch bên cô, tiếng còi mời mọc vang lên.
Cô ngây người quay lại, sau đó lắc đầu.
Trong đêm nay, cô cần được bình tĩnh lại, cần được ngọn gió lạnh lẽo này thổi cho bộ óc đang chìm trong giấc mộng của cô tỉnh lại, thổi đi những gì còn lấn cấn bấy lâu trong trái tim cô…
Không phải là chưa từng dự liệu trước được kết cục này, nhưng cuối cùng khi nó trở thành hiện thực, cô vẫn thấy trái tim mình tan nát. Sống trên đời hai mươi tư năm, đã trải qua biết bao là sinh ly tử biệt, chịu bao nhiêu đả kích của cuộc đời, cô vốn tưởng bản thân mình đã đủ kiên cường mà không ngờ rằng chỉ một ánh mắt, một câu nói của anh, lại có thể khiến cô không biết phải làm thế nào.
Anh là một bữa tiệc lộng lẫy và đẹp tuyệt vời trong cuộc sống của cô. Vì không cẩn thận nên cô đã bước vào rồi lập tức đi lạc trong đó mà không biết rằng trên đời này vốn không có bữa ăn nào là miễn phí. Giáng Châu vì muốn trả nợ công tưới tắm cho Thần Anh mà đã phải rơi bao nhiêu nước mắt, khóc đến tận lúc chết đi. Còn cô, có phải cũng vì đã nợ anh quá nhiều hay không?
Nếu quả thực là như thế, cô cam tâm tình nguyện chơi canh bạc này, đợi đến khi tất cả mọi chuyện an bài, oán hận không còn, xem anh có chấp nhận quay về với cô không. Vậy thì, cô dùng cả cuộc sống của cô ra mà đặt cược cũng đáng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui