Chương 23: Đêm dài
Máy bay từ từ hạ cánh xuống đường băng ở thành phố M, Lãnh Hoan nhìn qua cửa sổ tới những cao nguyên thấp thoáng đằng xa. Bầu trời nơi ấy vô cùng trong trẻo.
Chỉ mới có mấy ngày ngắn ngủi mà như đã cách xa cả thế kỷ rồi. Là do tâm trạng đã thay đổi ư? Sự do dự bất định trước kia giờ đây đã được thay bằng sự buông xuôi tất cả.
Xuống khỏi máy bay đã có xe ô tô chờ sẵn. Lãnh Hoan vẫn cứ trầm ngâm không nói một lời.
“Làm sao thế?”, Thính Phong quay đầu sang nhìn cô bằng ánh mắt như dò hỏi.
Cô lắc đầu, thôi không nhìn ra ngoài cửa xe nữa, lặng yên tựa đầu vào vai anh, một bàn tay đặt trên ngực anh: “Hơi mệt thôi”.
Anh khẽ mỉm cười rồi hôn lên trán cô.
Tiếng chuông điện thoại vang lên, anh đưa tay vào chiếc túi bên hông áo vest lấy máy ra. Lãnh Hoan ngoan ngoãn nhấc đầu lên khỏi vai anh, tiếp tục ngồi tựa trên ghế ngắm phong cảnh bên ngoài.
Thính Phong nhìn màn hình điện thoại rồi lại nhìn sang cô, sau đó mới bấm nút nhận cuộc gọi.
“A lô, Nhược Y à!”
Giọng nói của anh dịu dàng tới mức lay động lòng người.
Lãnh Hoan nhìn chăm chú ra những ngọn núi đằng xa, cắn chặt môi, nắm tay cuộn lại. Đã quyết định rồi thì không thể cho phép mình mềm yếu trước mặt anh.
“Uhm, vừa mới quay về, tất cả đều tốt đẹp”.
Trong điện thoại của anh vang lên tiếng nói cười khe khẽ, nhưng lúc này nó như những mũi khoan bên tai cô.
Lãnh Hoan không thể không cố đoán xem Liễu Nhược Y có biết việc anh đưa cô đi London hay không. Nếu quả thực có biết, thì không hiểu là do bản tính của một thục nữ con nhà gia thế, hay cũng giống như bọn họ đã sớm đặt ra quy tắc của trò chơi trai gái, mà cô ta lại vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua?
“... Được, vậy thì tối nay gặp”.
Lúc anh nói câu đó rồi tắt điện thoại, sống lưng cô hơi cứng lại.
“Tối nay anh không ở với em được rồi”, anh nhìn cô nói.
Cô quay đầu lại cười: “Không sao đâu, anh bận mà”.
Ánh mắt anh nhìn chằm chặp vào mặt cô, hơi lạnh lùng: “Ngày mai, ngày kia chắc anh cũng không có thời gian để gặp em đâu”.
“Không có gì, vừa vặn đứa bạn em cũng làm đám cưới, em phải tới đó giúp mấy việc vặt”, cô vẫn giữ nguyên nụ cười, nhưng cảm giác thấy như khóe miệng mình đang run lên khe khẽ.
Trong lòng cô tự nói với mình rằng, cô có thể hiểu được, cô cũng có thể chấp nhận được, chẳng phải anh đã dành cho cô thời gian suốt bao nhiêu ngày rồi sao, cho nên cũng cần phải công bằng một chút, người cũ người mới anh đều phải lo chu toàn.
Thế nhưng ánh mắt của anh lại khiến cô đột nhiên thấy lạnh giá vô cùng, ánh mắt u ám đầy phức tạp và rối rắm, khiến cô có thể cảm nhận được sự tức giận anh giấu kín trong lòng mà vẫn không hiểu vì sao anh lại như vậy.
Cô đã làm gì sai ư? Cô đã chấp nhận để cho bản thân mình thoải mái như vậy, thậm chí còn hạ thấp mình đến thế, anh vẫn còn chưa vừa ý hay sao?
Ô tô đi thẳng đến chỗ ở của Lãnh Hoan, khi chuẩn bị xuống xe, cô cúi đầu xách túi của mình, nhưng anh đã vòng tay ôm gọn lấy cô ngăn động tác đó lại.
“Thính Phong”, Lãnh Hoan nhìn anh với vẻ bất an, hơi bức bối.
Anh đưa tay lên giữ lấy khuôn mặt cô, đột nhiên nghiêng người xuống đặt lên môi cô một nụ hôn cuồng nhiệt và cháy bỏng, rồi trong chớp mắt anh đã buông cô ra, khuôn mặt lại trở về với vẻ lãnh đạm.
Cô thì vẫn trong trạng thái ngạc nhiên, rút lấy túi xách của mình rồi vội vã nói lời tạm biệt, nhanh chóng ra khỏi xe.
Anh không xuống theo cô như mọi lần, chiếc xe quay đầu rồi tăng tốc vọt đi không chút lưu luyến.
Nhìn theo bóng chiếc xe đi khuất, trái tim cô đột nhiên thắt lại. Cảm giác đau đớn kèm theo nỗi thất vọng sâu sắc cứ quẩn quanh trong ngực khiến cô đột nhiên thở gấp.
Có lẽ đến hết đời này cô cũng không thể nhìn thấu được trái tim anh.
***
Trong lễ cưới, Cố Ngôn Nặc mặc chiếc váy trắng muốt, nụ cười rạng rỡ làm bừng sáng cả trời đông, người con gái được yêu từ trước đến nay vẫn luôn đẹp rạng ngời như vậy.
Lãnh Hoan mỉm cười ôm lấy cô bạn. Thời khắc đó, cô lại cảm thấy buồn thương, nhớ về những năm tháng bọn họ vì chán chường tuyệt vọng mà đã cùng nhau lăn lộn ở bên ngoài, nhớ tới những đêm dãi gió dầm sương không tài nào ngủ được nên cứ trằn trọc mãi bên nhau. Bọn họ đã cùng trải qua biết bao nhiêu phong hoa tuyết nguyệt, cũng đã từng yêu không biết bao nhiêu người.
Thế nên Lãnh Hoan muốn nói với Cố Ngôn Nặc rằng: Sự lựa chọn của cậu hoàn toàn đúng. Nếu như có một người đàn ông đáng để mình yêu thương sâu sắc, thì trao gửi cuộc đời mình cho anh ta cũng đáng.
Thời gian trôi qua như nước, nếu dừng lại quá lâu thì đối với bất kể người nào mà nói cũng là vô cùng lãng phí.
Nhưng bản thân cô thì không thể không dừng lại.
Trong đám đông khách dự lễ cưới, Lãnh Hoan nhìn theo bó hoa cô dâu đang bay đến, cứ lùi dần từng bước về phía sau mặc cho những người đứng xung quanh chen trước chen sau hòng giành lấy.
Không biết ai đó bất ngờ đẩy cô một cái, đến lúc cô kịp định thần lại đã thấy mùi hoa thơm xộc thẳng vào mũi.
Quay đầu lại, cô thấy Lý Kiều đang cười rạng rỡ như ánh mặt trời: “Chúc mừng cậu”.
Cô ngẩn người nhìn bó hoa trong tay mình, trong lòng thấy chua xót hơn bao giờ hết, cô là người không có tư cách để có được thứ này nhất.
***
Đêm hôm đó, lần đầu tiên trong đời Lãnh Hoan uống nhiều rượu như vậy. Được Cố Ngôn Nặc dặn dò, Lý Kiều lái xe đưa cô về.
Trong xe cực kỳ yên tĩnh, chỉ có tiếng gió bên ngoài sạt qua cửa sổ vù vù cùng với tiếng nhạc cứ vấn vít không thôi.
“You and I moving in the dark, bodies close but soul apart
Shadow smiles and secrets unrevealed”.
Cô biết mình đang khóc, nếu không thì làm sao bên ngoài cửa sổ có nhiều sương mù đến vậy.
“I’ll give you everything I am, everything I want to be
I’ll put it in your hands, you could open up to me
Oh can’t we ever get beyond this wall
Cause all I want is just once to see you in the light
But you hide behind the colour of the night”.(1)
(1). Ca từ trong bài hát The Color of the Night.
“Cậu say rồi”, giọng nói buồn bã chậm rãi vang lên trong màn đêm.
Những dòng nước mắt trong suốt trào lên từ tận đáy lòng, khuôn mặt cô trở nên lạnh ngắt.
Chiếc xe từ từ dừng lại ven đường, sau đó là một vòng tay ấm áp ôm lấy cơ thể cô và giọng nói khẽ khàng vang lên ở trên đầu: “Có chuyện gì buồn à?”.
“Mình không phải là người máy”, tiếng khóc yếu ớt vẳng lại trên vai Lý Kiều, Lãnh Hoan tự ý thức được mình đã không còn tỉnh táo, giọng nói đã có chút mơ hồ, “... Nếu như là người máy, lúc không vui nó còn có thể tự ngắt mạch điện đi...”.
Những câu nói lộn xộn lung tung được nói bằng ngữ điệu của trẻ con khiến Lý Kiều hơi buồn cười, anh cúi đầu nhìn đôi mắt đã nhắm nghiền vẫn còn vết nước mắt của cô, lòng se sắt lại.
Nhìn xoáy vào đôi môi căng mọng của cô, anh chậm rãi cúi đầu, sát dần, sát dần. Khi đặt một nụ hôn lên đó, toàn thân anh bỗng nhiên sững lại. Từ bao giờ anh lại trở nên bồn chồn khi thích một người con gái thế này? Cô thậm chí còn không nổi bật bằng những cô gái mà anh từng gặp trước đây.
Không nén nổi một tiếng thở dài, Lý Kiều tiếp tục khởi động xe, từ từ lái về hướng nơi cô ở.
Lấy chìa khóa trong túi xách của cô, anh mở cửa xe, sau đó thận trọng bế cô ra.
Trước của chính của khu nhà đã có một người đàn ông cao lớn đứng đó, sáng bừng lên trong bóng tối như một vì sao.
“Phiền anh mở giúp tôi cánh cửa được không?”, Lý Kiều bế Lãnh Hoan, nói với người đang đứng đó.
Người ấy không đáp lại, tiến lên gần hơn, hai người đàn ông khi đã nhìn rõ mặt nhau thì đều biến sắc.
***
“Anh Diệp”, Lý Kiều nhìn thấy Thính Phong bèn chào một cách lịch sự.
Ánh mắt của Diệp Thính Phong dừng lại ở người con gái trên tay Lý Kiều, trở thành một tia nhìn lạnh lẽo.
“Đưa cô ấy cho tôi, cậu về trước đi”, anh nói một cách bình thản, trên khuôn mặt không có chút cảm xúc nào.
Lý Kiều mỉm cười, cố kìm cơn giận: “Anh Diệp chẳng phải đã có chị Liễu Nhược Y rồi hay sao?”.
Thính Phong cũng cười, không thèm để tâm đến lời nói đó: “Những người đàn bà của cậu ít hơn tôi chắc?”.
Lý Kiều nhìn Thính Phong không nói, ánh mắt trở nên gay gắt lạ thường.
Ngay lúc đó anh rất muốn nói với người đàn ông ngạo mạn đang đứng trước mặt mình rằng: Người con gái tôi đang bế trên tay hoàn toàn không giống những người khác. Hạnh phúc mà cô ấy có được đã quá ít ỏi rồi, cô ấy không theo nổi trò chơi của anh đâu.
Thế nhưng lời nói chưa kịp ra tới miệng đã bị anh nuốt lại vào trong. Anh không nhẫn tâm, làm sao có thể nhẫn tâm như vậy.
Cắn răng giao Lãnh Hoan vào tay Thính Phong, Lý Kiều cảnh cáo: “Anh hãy đối xử tử tế với cô ấy một chút”.
“Đó là việc của tôi”, Thính Phong nhận lấy chìa khóa Lý Kiều đưa, cười lạnh lùng rồi bế Lãnh Hoan đẩy cửa đi vào.
Lý Kiều đứng nhìn hai cánh cửa khép kín lại, tay bỗng nhiên siết chặt thành nắm đấm.
***
Vào trong phòng, đặt Lãnh Hoan xuống giường, Thính Phong bỗng nhiên rất muốn đánh thức cô khỏi giấc ngủ say.
Cảm thấy khoảng áo sơ mi trước ngực hơi lành lạnh, anh mới nhận ra trên mặt cô nhòe nhoẹt nước.
Con bé chết tiệt này, lại khóc gì nữa đây?
Từ lúc nhìn thấy cô nằm gọn trong vòng tay của Lý Kiều đến giờ, anh luôn trong trang thái cực kỳ cáu giận, lúc này đây cơn giận dữ đã bị đẩy đến bên bờ vực.
Anh ngồi xuống cạnh giường nhìn cô, sắc mặt nặng nề u ám.
Ba ngày không gặp, anh cố ý lạnh nhạt bỏ rơi cô, vậy mà cô không hề đến tìm anh.
Đêm nay đứng chờ một lát bên dưới nhà, lại tận mắt chứng kiến cô được một người đàn ông đưa về, còn cô thì say tới mức không còn biết chuyện gì.
Càng nghĩ càng thấy khó chịu hơn, anh đưa tay ra định lay cô thức dậy.
Không ngờ cô xoay người bám riết lấy cánh tay anh rồi kéo vào trong lòng, dường như muốn tìm một điểm tựa cho yên ổn lòng mình vậy.
Hơi thở nông nhưng đều đặn lướt qua mu bàn tay anh, khiến cơ thể anh run lên khe khẽ.
“Người máy cũng có lúc biết buồn... Mình là người máy đen đủi nhất trên đời...”, cô lúng búng trong miệng, vẫn còn chưa tỉnh, “Lý Kiều, mình sắp ngắt điện rồi...”.
Trong phút chốc khuôn mặt Thính Phong trở nên nặng nề, một đám mây mù phủ kín trên đầu.
Chương 24: Vứt bỏ
Một giấc ngủ đầy mộng mị, trong giấc mộng là cái đêm đã từ rất lâu rồi, hòa vào giai điệu của bản Nocturne đầy buồn thương, những ngón tay họ cứ đan vào nhau, ánh nhìn quấn quýt.
Lúc tỉnh dậy, đầu đau như muốn vỡ tung, nụ cười vẫn còn đọng trên khóe miệng, cô từ từ hé mi lên. Trong cõi mông lung, mơ hồ, bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt như thiêu đốt ngay phía trước, nụ cười của cô đột nhiên cứng ngắt.
“Nhìn thấy anh ngạc nhiên quá à?”, anh cất tiếng, giọng lạnh lùng.
“Không phải”, cô hơi lúng túng, “Sao lại có thể là anh...”.
“Nếu không thì em tưởng là ai?”, anh mỉm cười nhưng sự tức giận vẫn còn trong mắt, “Hoặc là em hi vọng sẽ là ai?”.
“Ý em không phải như vậy”, cô giải thích, nhìn khuôn mặt lạnh nhạt của anh với vẻ hơi buồn bực.
Nhưng ngay sau đó, một nét kinh ngạc thoáng vụt qua trên gương mặt cô: “Anh đang ghen à?”.
Nghĩ đến phán đoán này, cô bỗng nhiên thấy hơi buồn cười. Có lẽ là thật, người đàn ông này đang có cảm giác ghen tuông.
Thính Phong không phủ nhận cũng không thừa nhận, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn cô với vẻ mặt không thể nào thăm dò được, cho đến khi thấy cô cũng lặng im mới cất lời với một chút cay đắng: “Coi như anh chưa nói gì đi”.
“Có nhớ anh không?”, Thính Phong đột nhiên hỏi, trong giọng nói bộc lộ sự mong đợi ngấm ngầm.
“Nhớ, rất nhớ”, cô thở dài, áp mặt mình vào ngực anh. Từ trước đến nay cô chưa bao giờ cưỡng lại được sự dịu dàng tự nhiên đó của anh.
“Vậy vì sao không đến tìm anh?”, anh nâng cằm cô lên nhìn thẳng vào trong mắt.
“Có thể như vậy được sao?”, cô cắn môi, hơi chau mày lại. Trong chuyện tình cảm này, cô vẫn luôn là người biết an phận, biết tiến thoái đúng lúc.
“Anh đã đưa chìa khóa cho em rồi mà”, Thính Phong có vẻ không vui vì thái độ đó của cô.
Với tay rút mấy bông hồng từ bó hoa cô dâu để trên tủ đầu giường ra, cô đưa lên mũi ngửi sau đó giơ tới trước mặt anh: “Có đẹp không? Hoa cô dâu em lấy được đấy”.
Anh khẽ cười, nhìn sự thay đổi nhanh chóng trên khuôn mặt cô: “Muốn lấy chồng rồi chứ gì?”.
Cô ngẩn người, rồi lập tức nheo mắt nhìn anh: “Không có đâu, em đã mất tư cách đó từ lâu rồi”.
“Giải thích xem nào”, anh không bỏ qua tia ảm đạm vừa lóe lên trong mắt cô, cúi đầu xuống ghé sát vào cô nhìn biểu hiện lúng túng đó.
Cô lặng im, vai hơi so lại, cánh tay cầm lấy mấy bông hoa buông rũ xuống.
Anh muốn cô giải thích gì đây? Thực ra anh vẫn luôn nhìn thấu tâm can cô, nhưng anh lại vẫn muốn tiếp tục hưởng thụ quá trình đó – rõ ràng biết cô đang giằng xé, nhưng vẫn tàn nhẫn muốn cô phơi bày những vết thương lòng của mình cho anh xem từng tí một.
“Thính Phong”, mãi lâu sau cô mới khẽ khàng cất tiếng, tay giữ chặt lấy tay anh, “Giả vờ như hai đứa mình đang đứng trong nhà thờ, giả vờ như chúng ta đang sắp sửa làm lễ thành hôn..., linh mục đang đứng trước mặt chúng ta...”.
Hai mắt cô đã đỏ lên, song vẫn cố gắng mỉm cười: “Linh mục sẽ hỏi em: Lãnh Hoan, con có bằng lòng kết hôn với anh Diệp Thính Phong, thuận theo ý chúa, suốt đời ở bên anh ấy không?”.
Cô cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay cô của anh chợt run lên.
Lãnh Hoan vẫn tiếp tục cười, giọng hơi nghẹn lại: “Em sẽ trả lời: Con đồng ý. Linh mục sẽ lại hỏi em: Con có bằng lòng dù trong lúc khỏe mạnh hay bệnh tật, lúc giàu sang cũng như nghèo khó, đều yêu thương anh ấy, ở bên anh ấy, an ủi anh ấy, suốt đời chăm sóc và làm chỗ dựa cho cho anh ấy không?”.
Anh kinh ngạc nhìn vẻ quyết tâm trên khuôn mặt cô, tim đập mỗi lúc một nhanh hơn.
“Em sẽ trả lời: Con đồng ý, vì con yêu anh ấy đến thế kia mà”.
Thính Phong nhìn xoáy vào cô, cô vừa cười vừa rơi nước mắt, song giọng nói vẫn êm dịu khác thường: “Sau đó linh mục sẽ hỏi anh: Diệp Thính Phong, con có bằng lòng kết hôn với cô Lãnh Hoan, thuận theo ý chúa, suốt đời ở bên cô ấy không?”.
Anh không nói gì, nhưng cũng gần như không thể chịu đựng nổi cảm xúc dữ dội đang dâng lên trong lòng.
“Xem nào, anh sẽ im lặng hệt như lúc này đây”, cô vẫn cười, trong mắt ngập tràn nỗi buồn thương, “Thế nên, đây chính là lời giải thích của em”.
Đúng lúc cô rút tay mình ra khỏi bàn tay anh, trái tim anh chợt rung lên dữ dội.
Giữ chặt hai vai cô, anh cúi người xuống hôn một cách thô bạo, điên cuồng cắn vào môi, vào lưỡi cô, hai cánh tay ép chặt lại dường như lấy hết tất cả không khí trong lồng ngực cô. Nước mắt Lãnh Hoan cứ như vậy không ngừng ứ ra từ khóe mắt, từng giọt từng giọt rơi xuống đốt cháy đôi môi anh, thiêu cháy trái tim anh.
“Đừng khóc, Hoan...”, anh cắn răng dỗ dành cô khi đó đã hoàn toàn sụp đổ, lo lắng gọi tên cô, nhưng rồi nhận ra cô vẫn run lên từng hồi không ngừng, nước mắt tuôn rơi lã chã.
Không kìm nổi một tiếng chửi thề, anh thấy bực bội trong lòng, bèn giữ chặt lấy hai tay cô, ấn cơ thể cô lún sâu vào chiếc đệm rồi những nụ hôn nóng bỏng và cuồng loạn cứ như vậy rơi khắp toàn thân cô.
Qua làn nước mắt mờ mịt, Lãnh Hoan trông thấy ánh nhìn chăm chú của anh như đang cháy bừng bừng. Trạng thái cảm xúc đó hoàn hảo biết bao, chỉ những thời khắc hai người quấn lấy nhau, cô mới thấy anh biểu hiện ra như vậy.
Thính Phong giữ chặt lấy eo lưng cô rồi xộc thẳng vào cơ thể cô một cách không thương tiếc. Chỉ trong vòng tay dịu dàng của cô, anh mới có thể chứng thực được sự tồn tại của mình, mới có thể cảm nhận sâu sắc được những khao khát của cô dành cho anh, những sự nồng nhiệt và cả sự bất lực của cô trước anh.
Đáp lại sự tấn công mạnh mẽ của anh, cô chỉ có thể run rẩy trong tiếng rên khe khẽ, hai tay bám riết lấy bờ vai anh, để mặc ngọn lửa nóng bỏng đốt thiêu ý thức của mình, sau đó cháy lan ra toàn cơ thể. Rồi cô cũng vật lộn trong đám lửa ấy, cắn trả lại anh, muốn anh phải chịu đựng tất cả những sự giày vò và sợ hãi mà cô từng phải chịu. Lần đầu tiên trong đời cô buông thả bản thân mình trong sự phóng túng, song anh, vì quá ngạc nhiên nên càng dấn sâu vào một cách mạnh bạo hơn, cho đến khi cô bật ra những tiếng khóc vỡ vụn, chứng tỏ mình không còn sức lực để chiến đấu với anh được nữa.
Không biết bao lâu sau, tất cả xung quanh lại rơi vào tĩnh lặng.
Anh nhìn cô khi đó đã mệt tới mức gần như thiếp ngủ đi, ánh mắt hơi mê mải.
Không phải anh cố ý ép cô đến mức đó, chỉ là vì bắt đầu từ đêm hôm qua, trong lòng anh đã luôn bị một nỗi muộn phiền thiêu đốt đến mức ngực lúc nào cũng nhói đau. Anh đã dùng hết mọi tâm tư để khiến cô phải rung động với mình, cũng đã vì cô mà đau lòng, đã chịu hết những sự buồn vui mừng giận của cô. Nhưng đến hôm nay, anh có cảm giác thứ gì đó đang dần dần thay đổi, đối với anh mà nói, đó là một cảm giác nguy hiểm quá ư xa lạ.
Cô quá mức hoàn hảo, hoàn hảo tới độ khiến cho anh đã có lúc quên đi mục đích ban đầu của mình. Cứ tiếp tục lấn cấn bên cô, anh đã không thể nào dự liệu được những gì sẽ có thể xảy ra trong tương lai. Mặc dù anh luôn là một người thận trọng, nếu không nắm chắc cơ hội giành chiến thắng trong tay, anh nhất quyết sẽ không bao giờ đặt cược.
Có lẽ giờ đã đến lúc cắt đứt rồi.
Cầm điện thoại lên bấm nút gọi đi, anh bình thản nói: “Nhược Y, việc em nói đêm hôm trước, anh đồng ý”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...