Thịnh Nam Nhà Tôi


Trước khi lên máy bay, Lý Huy đặc biệt tặng cô móc chìa khoá hình chú gấu nhỏ bằng len.

Lý Huy nói cô ít bạn bè do lúc nào cũng ít cười, lại mang vẻ mặt nghiêm nên coi như chú gấu nhỏ này sẽ là người bạn tương lai đầu tiên của cô ở Bắc Kinh.Thịnh Nam cong vành mắt, ôm Lý Huy nói:“Cảm ơn cậu Lý Huy, nếu không quen biết với cậu, chắc cuộc sống của Tiểu Nam này buồn chết mất.”Lý Huy nghe cô nói liền cười, giả vòng tay ra sau, khom người cau mày lắc đầu như mấy ông lão trong phim kiếm hiệp.“Tiểu Nam cô nương à, tiễn bạn tiễn tới đây thôi, con đường còn lại trông cậy vào cô.”Nghe Lý Huy nói xong cả hai cùng cười lớn, tình bạn giữa cô và Lý Huy từ nhỏ đến tận hôm nay như món quà trân bảo, kiếm được người bạn lắng nghe những gì mình nói đã khó, kiếm được người bạn thân lắng nghe điều mình không nói ra nhưng vẫn hiểu tâm ý mình càng khó hơn.

Mà cô lại may mắn, Lý Huy chính là người bạn đó của cô.Giọng nói thông báo dành cho hành khách trên chuyến bay đi đến Bắc Kinh hôm nay vang lên, Thịnh Nam nói vài câu chia tay tạm biệt với mọi người, nhanh chóng bước tới lối vào dành cho hành khách, trước khi bóng dáng cô mất hẳn vẫn không quên quay lại vẫy tay chào mọi người.

Cô xoay người che đi những giọt nước mắt ấm lăn dài trên má, đây là lần đầu tiên cô đi xa như vậy.

Vài ngày trước khi đi, Thịnh Nam tự nhủ cố gắng bước lên máy bay là xong chuyện nhưng giờ phút này, cảm giác rời xa mọi thứ trong thời gian ngắn ngủi lại khiến cô không khỏi xúc động, ánh mắt Thịnh Nam đỏ hoe, cụp xuống, đôi chân lặng lẽ bước tiếp.Vì đây là lần đầu nên cô mất vài phút hơn người khác, loay hoay không biết nên đi lối nào để có thể đi tới đường dẫn lên máy bay.

Đến khi Thịnh Nam bước vào phòng chờ lại không thấy ai khác ngoài cô và người đang ngồi sẵn trong phòng, đối phương mặc áo rộng thoải mái, quần kiểu hiphop, tai đeo headphone, mặt bị nón che khuất nhưng Thịnh Nam đoán chỉ tầm khoảng tuổi cô, mắt thấy đối phương vẫn chăm chú nhìn vào điện thoại.Hôm nay Thịnh Nam mặc chiếc váy hoa dài liền xanh nhạt, ở ngoài khoác thêm áo len trắng do dì Uyển Dư tặng, thân hình cô không tính hoàn hảo nhưng vẫn cân đối, đầy đặn, lúc này cô mang dáng vẻ của thiếu nữ lại mang thêm khí chất trưởng thành rung động.

Tứ Xuyên mùa này mới vào thu nên mặc mỏng manh ra đường vẫn không lo ngại nhưng tối qua Thịnh Nam đã coi qua dự báo vài ngày tới, thời tiết ở Bắc Kinh lại khác hoàn toàn, dù mới mùa thu nhưng vẫn cực kì lạnh.


Liếc nhanh nhìn đồng hồ sắp tới giờ máy bay cất cánh, cô thu hồi tầm mắt hỏi với đối phương:“Xin lỗi anh bạn, bạn có thể chỉ mình đường dẫn lên máy bay được không?”Nghe tiếng cô lúc này đối phương ngẩng đầu lên, chậm rãi lên tiếng:“Tôi không thấy mình có hormone nam tính nào trong người nên bạn không cần gọi bằng anh như thế.” Lúc này cô mới biết mình thất thốt, hồ đồ nhìn không rõ gây hiểu nhầm, hai má ửng hồng lên, cô mỉm cười nhẹ:“Thật xin lỗi cậu.

Mình không biết lối dẫn đi lên máy bay, bạn có thể chỉ giúp mình được không.”Giọng nói nhẹ nhàng trong veo như nước, mang theo vài phần van xin khiến đối phương lúc này nhìn kĩ lại.

Thịnh Nam dù sống ở Tứ Xuyên từ nhỏ, thích ăn cay nhưng ông trời đặc biệt chiếu cố cô, da mặt không bao giờ nổi mụn.

Thậm chí lúc dậy thì cô vẫn giữ vững phong độ, làn da sáng bóng còn mang nét hồn nhiên.

Thịnh Nam lại thêm hưởng gen di truyền từ mẹ nên nước da tương đối tính thuộc dạng sáng trắng bẩm sinh, cộng thêm đôi mắt long lanh luôn là trung tâm điểm nổi bật trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Do hôm nay đi máy bay sẽ gặp nhiều người, cô thử thoa nhẹ lớp son bóng hồng nhạt và đánh chút má hồng nên lúc này mặt cô đã ửng hồng càng thêm xinh đẹp.


Có thể nói khí chất cô hôm nay mang lại cảm giác dễ chịu, mộc mạc còn thoang thoảng mùi hương gỗ.“Đi thẳng rồi rẽ phải sẽ thấy lối đi dành riêng cho khách lên thang máy.”Thịnh Nam mỉm cười, gật đầu chào rồi tiến thẳng ra ngoài, cố tỏ ra bình tĩnh trước tình huống xấu hổ vừa rồi.

Cùng là con gái nên Thịnh Nam hiểu ai đó gọi mình là “anh” cũng thật khó chịu.

Tự mắng thầm trong lòng, chưa lên máy bay nhưng cô dự cảm chuyến đi này không suôn sẻ mấy.Cuối cùng Thịnh Nam cũng sắp xếp chọn được cho mình vị trí trên máy bay.

Bây giờ là buổi sáng, từ Tứ Xuyên đến Bắc Kinh tầm 3 tiếng, vừa đủ cô tranh thủ chợp mắt ngủ trưa, nhanh chóng đeo bịt mắt vào giấc ngủ thì cô lại bị người bên cạnh đánh thức.

Sẽ không có chuyện gì nữa nếu anh ta không giơ tay đụng trúng vai cô nhiều lần.

Thịnh Nam cau mày kéo bịt mắt xuống, ngón tay khẽ gõ nhẹ vai người bên cạnh lên tiếng:“Này anh bạn, cậu có thể im lặng chơi game được không?”Cảm nhận được có ánh mắt nhìn chăm chú mình hồi lâu, người bên cạnh tắt máy game xoay người nhìn cô.

Người trước mắt đang cau mày nhìn anh với ánh mắt xa lạ, sắc mặt lại nhẹ nhàng không khiến người khác thấy khó chịu, miệng nhỏ đỏ hồng có lẽ vì tức giận mà mím chặt.


Chu Nhất Hàn lại cảm thấy câu nói vừa rồi của cô không mang theo ngữ khí thị uy mà lại như đang khuyên nhủ, Chu Nhất Hàn thoáng nhìn qua trên đầu Thịnh Nam vẫn đeo cái bịt mắt, có lẽ anh đang làm phiền giấc ngủ cô.

Chu Nhất Hàn chợt nhìn lại, vì đây là máy bay hạng phổ thông nên xung quanh ồn ào tiếng trẻ em khóc, tiếng nói của mọi người nên tại sao anh phải tự nhận lỗi về chính mình khiến cô không ngủ được.Nghĩ tới đây, Chu Nhất Hàn khẽ cười, ánh mắt sắc bén nhìn người trước mắt lên tiếng:“Tại sao tôi phải im lặng, cô không thấy mọi người xung quanh đều ồn ào à.

Chỗ này tôi cũng bỏ tiền ra mua như cô, nếu không muốn ồn ào sao cô không mua vé hạng thương gia.”Nghe xong câu nói, Thịnh Nam hung hăng liếc nhìn hắn một cái, vì đây là vé Bạch Thiệu Huy đã mua sẵn nên cô vui vẻ nhận chứ chẳng hề suy nghĩ nhiều mà lại gặp rắc rối phiền phức như vậy.Miệng nhỏ cô khẽ cười, khoanh hai tay lại chậm rãi nói:“Tôi muốn đi máy bay hạng nào cũng là quyền của tôi, anh có biết từ khi ngồi xuống anh đã đụng vào vai tôi 5 lần, gác tay lên ghế tôi 7 lần, miệng cũng không ngừng chửi mắng vài câu thô tục, nếu tôi nói những điều này với những xung quanh thì lúc ấy mọi người sẽ bênh vực anh hay tôi đây.”Lúc này bên cạnh nhiều người tò mò, ánh mắt cũng đổ về phía họ càng nhiều.

Không nghĩ tới cô gái bé nhỏ trước mắt lại dũng cảm đáp trả, Chu Nhất Hàn mắt thoáng lên ý cười, ánh mắt sáng nhìn cô, giơ hai tay lên ngang đầu nói:“Được rồi, lỗi tôi.

Tôi xin lỗi, xin chịu mọi trách nhiệm với cô.”Nhìn bộ dáng xin lỗi không hề nghiêm túc của người bên canh, Thịnh Nam rủa thầm, đáng lẽ cô nên coi ngày trước khi lên máy bay để tránh gặp phiền phức như bây giờ.

Liếc thấy nhìn người bên cạnh vẫn trưng vẻ mặt cười đùa cợt, cô kéo bịt mắt xoay người qua đối diện, cách xa tỏ ra không quen biết, như thể chưa có cuộc nói chuyện nào xảy ra.Chu Nhất Hàn nhìn cô xoay người như chú nhím đang xù lông trước kẻ thù để bảo vệ mình mà không khỏi buồn cười.

Đối với gia thế gia đình anh trong nước lâu nay, dư mua hẳn phi cơ riêng.

Do mấy năm anh nghịch ngợm, phá phách khiến Chu gia lao đao phải đứng ra giúp giải quyết nhiều chuyện nên bị đem qua Tứ Xuyên ở nhà người chú họ.


Tưởng chừng sáu tháng ở Tứ Xuyên anh đã được giáo huấn tử tế nhưng lại chứng nào tật nấy.

Ở Tứ Xuyên gây họa khiến ba anh tức đến nổi muốn bay qua Tứ Xuyên trong đem để dạy dỗ.Bây giờ quay lại Bắc Kinh trình diện, Chu Nhất Hàn nhìn lại mình phải đi hạng phổ thông mà cười lạnh thầm trong lòng.

Quay người nhìn ra hướng cửa sổ ngắm bầu trời, từ nhỏ anh luôn nổi tiếng ngoan ngoãn, luôn được yêu thương từ cái nhìn đầu tiên.

Chỉ vì chuyện xảy ra năm ấy khiến tính tình anh thay đổi, anh trở nên thành con người mới, sự quan tâm của Chu gia đối với anh mấy năm nay cũng dần khác.

Nghĩ tới đây, quay đầu nhìn lại cô gái nhỏ bên cạnh vẫn giữ nguyên tư thế xoay người, hai tay ôm ngực, miệng đỏ hồng tự nhiên, hô hấp đều đều.

Thấy tóc rối trước trán che mặt, anh không nhịn được giơ tay giúp cô vén sang một bên.

Bất giác nhận ra hành động của mình một cách tự nhiên như vậy, ánh mắt anh híp lại, miệng cười lãnh đạm thu tay lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận