Ánh mắt của Kiều TânPhàm tràn đầy dịu dàng và che chở, anh không hề tỏ vẻ gì là tức giận vìhiểu lầm. Bất giác Vãn Tình hơi thả lỏng, thế nhưng đồng thời sâu tậnđáy lòng cô lại cảm thấy chút mất mác. Cả cô cũng không hiểu nổi sự mấtmác này có phải là vì lòng hư vinh đang quấy rối hay không mà lại cảmthấy không hài lòng khi Kiều Tân Phàm không hiểu lầm cô.
“Em không sao!”
Kiều Tân Phàm vén sợi tóc rối ra sau tai Vãn Tình, bởi vì cô đã quen đượcanh chăm sóc nên mới có thể thản nhiên đón nhận hành động của anh. Nếunhư trước đây mà có người đàn ông nào làm thế này với cô thì cô sẽ xấuhổ đến chết mất.
Đúng vậy, Vãn Tình không phải là người phụ nữbiết dịu dàng trước mặt đàn ông. Nếu như cô biết làm thế thì có thể LaiTuyết sẽ không có nhiều cơ hội như thế, và Mạc Lăng Thiên cũng sẽ khôngchán ghét cô.
Thế nhưng những điều này là bản tính của cô, không phải cứ muốn là sẽ làm được.
Còn Kiều Tân Phàm giống như là đại dương, để cho cô dần dần tự do thoảimái, hay nói cách khác chính sự chu đáo, quan tâm, dịu dàng và cẩn thậncủa anh đã bù cho sự thiếu tinh tế của cô, khiến cô dần dần quen thuộc.
Chỉ là bởi vì quá tự nhiên nên cô cũng không thèm che dấu vẻ mặt mất máccủa mình, thậm chí còn trả lời anh bằng hai chữ khô khan.
“Bà nội nói ngày mai sẽ đưa em đi bệnh viện kiểm tra, cần phải đảm bảo thai nhi lớn lên khỏe mạnh, mấy bữa tiệc thế này nếu tránh được thì nên tránh.”
Như thể Kiều Tân Phàm có thể nhìn thấu tâm tư của cô vậy, anh mỉm cười, vàcũng không tức giận vì câu trả lời gọn lỏn của cô, đồng thời khéo léochuyển đề tài về đứa bé.
Cũng không phải là Vãn Tình không thểkhông đến những bữa tiệc kiểu này, thế nhưng cô đã vắng mặt lâu thế rồi, cô không muốn mình trở thành một thành phần đặc biệt trong mắt ngườikhác. Hơn nữa, cô cũng không cho rằng mang thai rồi là phải chăm chúttừng li từng tí như gấu mèo vậy. Nếu mà cứ thế này thì sớm muộn gì côcũng mất việc.
“Có phải là bà nội hỏi gì anh cũng khai báo hếtrồi không? Chỉ là đồng nghiệp tụ tập thôi mà, nếu em không đến thì mọingười chắc chắn sẽ cho rằng em làm cao.”
Vãn Tình hờn dỗi giải thích bằng vẻ mặt ngày càng tự nhiên và sinh động. Cuối cùng cô lại bổ sung thêm một câu:
“Cho nên, lần sau đừng nói với bà nội nhé, cứ nói là chúng mình len lén đi hưởng thụ thế giới hai người là được rồi, nhé?”
Vãn Tình thấy Kiều Tân Phàm chỉ cười không nói, cô dùng ngón tay chỉ chỉvào ngực Kiều Tân Phàm. Dáng vẻ của cô lúc này giống hệt một cô bénghịch ngợm, đôi mắt đảo quanh hoạt bát.
Một dáng người cao lớncách đó không xa đang đi bỗng dừng lại, Vãn Tình cũng không thèm quantâm, bởi vì Kiều Tân Phàm đã bắt lấy tay cô, cúi đầu đặt một nụ hôn lêntrán cô.
“Kiều Tân Phàm ~”
Vãn Tình cho rằng anh giả vờngớ ngẩn để lừa cô, mặt cô đỏ ửng cả lên, trừng mắt liếc anh một cái.Rốt cuộc Kiều Tân Phàm cũng bật cười nói:
“Yêu cầu của bà xã, anh xin nhận vô điều kiện.”
Vãn Tình vốn đang tức giận cũng phải bật cười, yên lặng để Kiều Tân Phàm ôm lấy cô, chào tạm biệt với các đồng nghiệp rồi về trước.
“Chậc chậc, Khoa trưởng Hạ còn làm việc gì chứ, trực tiếp ở nhà làm phu nhân thật tốt biết bao.”
Vãn Tình nghe thấy lời nói đầy mùi dấm chua của các đồng nghiệp, cô chỉ mỉm cười bước đi, không hề phản bác gì cả. Có lẽ cô có thể cứ thế mà làmphu nhân nhà giàu, ngày ngày đi Spa, mua sắm xa xỉ, uống trà ngâm thơ…
Thế nhưng cuộc sống như thế không phải là điều mà cô mong muốn. Ngoài niềmvui tay làm hàm nhai ra thì một cuộc sống có việc này việc kia đầy phong phú mới phù hợp với tiêu chuẩn hạnh phúc của Vãn Tình.
Ngày hômsau, Vãn Tình lại phải bất đắc dĩ xin nghỉ nửa này, quả thật là do e sợquyền uy và sự nhiệt tình của bà Kiều nên cô không thể không nhanh chóng đến bệnh viện kiểm tra.
“Thai nhi rất khỏe mạnh, chỉ là phụ nữ có thai phải chú ý dinh dưỡng đầy đủ, đừng để quá gầy.”
Bác sỹ vừa xem cuộn phim vừa nói, lại vừa đánh giá Vãn Tình một lượt từ đầu đến chân. Bên cạnh cô, bà Kiều vui vẻ nói:
“Điều này thì không cần lo lắng, cả đời tôi làm một chuyên gia dinh dưỡng, nhất định sẽ chăm sóc cho chắt nội mập mạp.”
Vãn Tình thấy tinh thần của bà Kiều rất tốt, quả thật là dáng vẻ khi đốidiện với đại sự đời người. Lúc này cô cũng cảm thấy rất vui, vốn rất ítgần gũi với bà Kiều, nhưng lúc này cô cũng nắm lấy bay bà, nhờ có đứanhỏ còn chưa ra đời này mà hai người đã thân thiết hơn một chút.
“Thằng bé Tân Phàm này lúc bé rất lạnh lùng, không bao giờ thể hiện rõ lậptrường với bất kỳ chuyện gì cả, đặc biệt là sau khi mẹ nó qua đời, nócòn từng nổi loạn bỏ nhà đi. Cháu không biết đâu, thật sự là đã dọa bànội đây sợ lắm rồi. Ai, thật sự không ngờ, cây lớn tự nhiên sẽ đứngthẳng, thằng bé lại còn chủ động muốn kết hôn ~ tuy rằng động cơ có hơikhông đơn giản, thế nhưng ~ kết quả thì vẫn tốt.”
Bà Kiều vừa nói vừa vỗ vỗ bàn tay của Vãn Tình, cô yên lặng nghe bà nói, sự khởi đầucủa cuộc hôn nhân này quả thật giống như một cuộc chiến tranh đầy gươmgiáo.
Chỉ là khi nghe bà Kiều nói về Kiều Tân Phàm thế này, côkhông khỏi cảm thấy hơi buồn cười, đồng thời cũng thoáng nghi ngờ. Bóng ma trong lòng Kiều Tân Phàm đã mất đi hay chưa? Một người vừa ấm áp vừa dịu dàng như anh vậy mà cũng lạnh lùng vô tình sao?
Vãn Tình đang suy nghĩ thì lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên:
“Các người là bác sỹ kiểu gì vậy? Sao có thể thế này? Chẳng phải đã nói làsẽ làm phẫu thuật sao? Sao lại đòi thêm nhiều tiền như vậy?”
“Cái gì mà chữa bệnh cứu người chứ, cái gì mà mát tay chứ? Không phẫu thuật cho tôi, tôi sẽ kiện các người.”
Vãn Tình xoay người thì nhìn thấy người đàn ông tên Triệu Cươg kia, anh tahung dữ xắn tay áo, tức giận kêu gào, còn phòng bệnh bên cạnh kia dườngnhư phát ra âm thanh rên tỉ thống khổ của một người phụ nữ.
KhiTriệu Cương nhìn thấy Vãn Tình, vẻ mặt anh ta thoáng xấu hổ và chột dạ,anh ta cúi gằm mặt xuống, xoay người đi vào phòng bệnh, đóng cửa lại.
“Người quen sao?”
Bà Kiều nhìn thấy ánh mắt của Vãn Tình thì không thể không hỏi cô, VãnTình lắc đầu, nhưng lòng cô cũng băn khoăn về ánh mắt vừa rồi của TriệuCương và chuyện về bài báo nọ.
Có lẽ gặp Triệu Cương ở đây cũng chỉ là tình cờ mà thôi.
Khi Vãn Tình về đến nhà họ Kiều thì cũng đúng lúc Kiều Minh Kiều đang đixuống lầu, đặc biệt là hôm nay cô ấy đội một bộ tóc giả, trang điểm rấtđậm, khóe miệng khẽ mỉm cười, ánh mắt long lanh sáng ngời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...