Hiển nhiên Vãn Tìnhkhông thể ngờ rằng Mạc Lăng Thiên lại đến nhanh như vậy, hơn nữa còn đưa cả Lai Tuyết đến, chỉ để giải thích với cô thôi sao?
Mạc LăngThiên cũng không dừng lại ở đó, mà liếc nhìn Vãn Tình rồi đi thẳng vểphía sảnh chính nhà họ Kiều, còn Lai Tuyết thì ngạo nghễ kéo cánh tayMạc Lăng Thiên, vẻ mặt cô ta có vẻ không được vui cho lắm, hiển nhiên là còn chưa biết vì sao anh ta lại đưa cô ta đến đây.
“Xin lỗi, các vị cứ tự nhiên.”
Vãn Tình xoay người lịch sự xin phép người nhà họ Tịnh rồi đi về phía Mạc Lăng Thiên.
“Cha, sao cha lại cứ nhìn cô ta vậy? Hay là cha lén sinh cho con một cô chị ở bên ngoài?”
Giọng Tịnh Ái vang lên sau lưng như thể trêu chọc, Vãn Tình tiếp tục bước đi, không quan tâm đến.
Trong phòng khách nhà họ Kiều không có ai, hiển nhiên là cả nhà đều đang bậntiếp đón khách khứa rồi. Sau khi Mạc Lăng Thiên và Lai Tuyết đi vào, côta nhàn nhã cầm ly rượu trái cây bày sẵn trên bàn lên uống thì nhìn thấy Vãn Tình cũng đang theo sau, cô ta xoay sang nghi ngờ hỏi Mạc LăngThiên:
“Lăng Thiên, anh đưa em đến đây tìm cô ta để làm gì?”
Hiển nhiên Lai Tuyết không vui khi Mạc Lăng Thiên đến tham dự hôn lễ của Vãn Tình và Kiều Tân Phàm, đặc biệt là khi nhìn thấy anh ta lại đặc biệtquay về tìm Vãn Tình nên cô ta lại càng thêm bực dọc, trưng ra vẻ mặtcảnh giác nhìn Vãn Tình.
“Tối hôm đó ở bãi đỗ xe, em theo dõi anh.”
Mạc Lăng Thiên dùng một câu hỏi tu tử để khẳng định, khuôn mặt lạnh lẽo vàánh mắt của anh ta dường như nhìn thấu tâm tư Lai Tuyết, đây là lần đầutiên Vãn Tình thấy anh ta nhìn cô ta như vậy.
“Lăng Thiên, anh, anh có ý gì chứ?”
Đột nhiên Lai Tuyết không còn vẻ nhàn nhã vừa rồi nữa, ánh mắt cô ta khótin, lại hơi sợ hãi nhìn Mạc Lăng Thiên, sau đó lại nhìn về phía VãnTình.
“Hạ Vãn Tình, cô lại ba hoa cái gì trước mặt Lăng Thiên hả?”
Vãn Tình thể hiện sự hoài nghi của mình, cô đưa bức ảnh đã cầm sẵn trong tay ra, bình tĩnh hỏi:
“Bức ảnh này, là cô chụp?”
Lai Tuyết nhìn thấy bức ảnh trong tay Vãn Tình, nhất thời cô ta im lặng,khuôn mặt luôn tỏ ra yểu điệu thục nữ lúc này cũng trở nên lạnh lùng,quật cường.
“Là tôi thì sao? Rõ ràng đã kết hôn với Kiều Tân Phàm rồi mà còn gần gũi với Hạ Vãn Dương như thế, tôi thấy ngứa mắt.”
Rõ ràng là nếu như không bị vạch trần thì Lai Tuyết không thể nào chủ động thừa nhận việc mà mình đã làm đâu.
“Vậy thì, lời cô nói lúc sáng, rằng cuộc hôn nhân này sẽ không thành là ý gì chứ? Muốn dùng việc riêng tư của tôi để uy hiếp tôi sao?”
VãnTình lạnh lùng chất vấn, giọng cô chưa từng thản nhiên và bình tĩnh đếnthế này khiến Lai Tuyết trở nên bối rối, cô ta cắn môi nói:
“Tôi uy hiếp cô để làm gì? Tôi uy hiếp cô thì cô không kết hôn nữa sao?”
Lai Tuyết tỏ ra vô tội khiến Vãn Tình giận cắn răng. Sau đó cô lại đưa mảnh giấy ra trước mặt cô ta:
“Vậy cái này thì sao?”
Lai Tuyết hoài nghi nhìn mảnh giấy Vãn Tình đưa cho mình, sau khi cầm lấy thì đột nhiên lại nói:
“Cái này không phải là tôi làm.”
Vãn Tình nhìn Lai Tuyết phản bác rất nhanh như vậy, dường như không giốnglắm với thái độ bình thường của cô ta khiến cô không thể không hoàinghi, hoặc cô ta không làm việc này, hoặc là diễn xuất của cô ta quátốt.
Chẳng lẽ cô ta bị oan sao?
“Không phải là em làm? Ngoài em ra thì còn ai biết được chuyện này nữa cơ chứ?”
Phía sau, Mạc Lăng Thiên đột nhiên chen vào đầy nghi hoặc lý do thoái tháccủa Lai Tuyết, giọng anh ta lạnh lẽo không cho phép cô ta nói dối. LaiTuyết nhíu mày, nước mắt chỉ trực tuôn rơi, giải thích với Mạc LăngThiên:
“Lăng Thiên, chẳng lẽ cả anh cũng không tin em sao? Sao em lại uy hiếp cô ta chứ? Em uy hiếp cô ta thì có lợi gì cho em? Họ khôngkết hôn thì chúng ta cũng đâu thể kết hôn được, em luôn ghi nhớ rõ điềunày mà.”
Lai Tuyết vội vàng phân trần. Nhưng Mạc Lăng Thiên lại chỉ lạnh lùng nhìn cô ta. Lai Tuyết bối rối xoay sang nói với Vãn Tình:
“Nhất định là cô ta, là cô ta cố ý hãm hại em, cố ý phá hoại tình cảm của chúng ta.”
Vãn Tình cười lạnh nhìn Lai Tuyết diễn kịch. Đột nhiên cô cảm thấy chuyệncô ta sảy thai lần đầu kia cũng không phải là ngẫu nhiên.
“Anh đã nói là anh không thích người phụ nữ dối trá.”
Đối mặt với sự hãm hại của Lai Tuyết, Vãn Tình không hề nói gì, còn MạcLăng Thiên lại nói giúp cho cô. Chuyện này khiến cô cảm thấy kinh ngạc,từ khi nào mà Mạc Lăng Thiên bắt đầu tin tưởng cô và hoài nghi Lai Tuyết vậy?
“Lăng Thiên, anh không tin em sao?”
Mạc Lăng Thiên chỉ lạnh lùng đáp:
“Muốn anh tin tưởng em, thì hãy giải thích rõ ràng đi. Bức ảnh này tại saolại xuất hiện ở đây? Trừ phi không phải là do em chụp.”
Đón nhận ánh mắt lạnh buốt của Mạc Lăng Thiên, Lai Tuyết như thể bị kích thích, cô ta vừa lắc đầu vừa khóc.
“Được, anh đã muốn biết đáp án, vậy thì em nói cho anh biết. Người nghe léntrong bãi xe là em, người chụp ảnh là em, người ngứa mắt khi thấy Hạ Vãn Tình hạnh phúc cũng là em. Bởi vì người ở tòa soạn không chịu đăng tintức này lên báo, nên người lựa chọn uy hiếp cô ta cũng là em. Đủ rồichứ?”
Lai Tuyết nói xong, cô ta căm giận liếc nhìn Mạc LăngThiên, tức giận trừng mắt nhìn Vãn Tình, rồi lẳng lặng đi lên lầu hai,sau đó tiếng đóng sầm cửa vang lên khiến người nghe đau cả tai.
Nhìn thấy Lai Tuyết kinh ngạc thừa nhận mọi tội lỗi rồi tủi thân chạy lêntrên lầu, Vãn Tình lại không hề cảm thấy thoải mái trong lòng, cô vẫncòn cảm thấy cái cảm giác như bị người ta bóp nghẹt.
“Mọi chuyện đã rõ ràng rồi, tôi nghĩ cô ấy sẽ không tiếp tục uy hiếp nữa đâu, cô đi lo hôn lễ của mình đi.”
Giọng nói xa lạ của Mạc Lăng Thiên khiến Vãn Tình bất giác nhìn anh ta bằngcon mắt khác, từ khi nào thì Mạc Lăng Thiên đã không còn lạnh lùng xacách với cô nữa rồi? Lại còn tốt bụng nói chuyện với cô nhiều thế này,cũng không hề trách cô la hét anh ta.
Mạc Lăng Thiên đứng dậy đi lên lầu, hẳn là vẫn muốn đi an ủi Lai Tuyết.
Dù cho Lai Tuyết có bất cứ lỗi lầm gì thì anh ta vẫn yêu cô ta, sự thậtnày dường như đã không còn có thể tác động đến lòng cô nữa rồi, dần dầnđã không còn cảm giác đau đớn và bị sỉ nhục nữa.
Tuy rằng MạcLăng Thiên giúp cô, nhưng Vãn Tình cũng không hề nói một lời cảm ơn, màchỉ quay đầu vội vàng ra ngoài. Nếu như cô nhớ không lầm thì vừa rồiKiều Tân Phàm đang tiếp đón Tịnh Ái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...