Vãn Tình kiên quyết như thế, đổi lại vẻ mặt của bà Cát My Xảo thay đổi:
“Con~”
Bà ấy chưa nói xong thì Hạ Chính Lãng đã mở miệng.
“Tiểu Tình, con đã nghĩ kĩ chưa?”
So với sự nghiêm túc ban nãy, thì giọng của Hạ Chính Lãng lúc này cũngphần nào nhẹ nhàng hơn, đôi mắt có thần của ông mở to nhìn thẳng VãnTình, ngoài nghiêm khắc, vẫn còn chứa đựng một chút quan tâm.
“Đúng vậy. Cha mẹ đã nuôi nấng con nhiều năm như vậy, con biết rõ là mình phải báo ân, xin cha mẹ hãy cho con… một cơ hội nữa.”
Vãn Tình thấy được cha cô dịu dàng như thế, trong lòng cô cảm thấy ấm áp,mũi hơi cay cay, mắt cũng hơi ẩm ướt. Cô thật sự là người thích được dỗngọt, bằng không thì cô đã không dây dưa cùng Mạc Lăng Thiên suốt banăm.
“Được, chuyện của con phải do chính con làm chủ, nhưng việchôn nhân đại sự không phải là trò đùa, không thể mắc thêm lỗi lầm nàonữa!”
Lời Hạ Chính Lãng nói rất có uy lực, khiến cho Vãn Tình không còn biết nói gì hơn, cô chỉ có thể gật đầu:
“Con hiểu rồi, cảm ơn cha!”
Cát My Xảo thấy chồng mình đã quyết định như thế thì cũng không nhiều lời nữa, bà chỉ giận tái mặt bổ sung:
“Về sau phải mở to mắt mà nhìn người cho rõ. Con gái nhà họ Hạ chúng ta không thể cứ để cho người ta chê cười được.”
Không biết từ bao giờ, mẹ còn nghiêm khắc hơn cả cha cô. Vãn Tình nhìn Cát My Xảo, chân thành nói:
“Cảm ơn mẹ dạy bảo, con đã hiểu!”
Cát My Xảo thấy cô kiên quyết như thế, rốt cuộc sắc mặt bà cũng dịu xuống,thở dài một hơi, bà không thèm nhìn Vãn Tình mà chỉ cúi đầu vừa xoa nhẹhuyệt thái dương vừa nói:
“Vậy con giải quyết vấn đề này cho xong đi, nhớ rõ phải chú ý hình tượng, xử lý cho tốt.”
Vãn Tình gật đầu, lập tức đứng dậy ra ngoài. Phía sau, Cát My Xảo liếc nhìn chồng, Hạ Chính Lãng vẫn xem như bình thường, ông gấp tờ báo lại, đứngdậy, phủi nếp nhăn trên quần áo, rồi nói:
“Dù có như thế nào thì con bé cũng là con gái của chúng ta!”
Vãn Tình đứng trên đường phía ngoài nhà họ Hạ. Bàn tay cô vô thức nắm chặt, vừa mang dáng vẻ mạnh mẽ, lại vừa cô đơn, lẻ loi.
Cô nghĩ đến nhân vật Bạch Lưu Tô trong tiểu thuyết《Khuynh thành chiluyến》của Trương Ái Linh. Sau khi cô ly hôn, con đường sau này cô phảiđi sẽ như thế nào, cô thật không dám nghĩ nhiều.
Cô vẫy một chiếc taxi, nói với tài xế địa chỉ văn phòng luật sư riêng của Mạc LăngThiên. Nếu trước đây cô còn muốn chứng minh một vài thứ với anh ta, thìbây giờ cô đã hoàn toàn bỏ hết những suy nghĩ đó ra khỏi đầu mình.
Cô không thể nào quên một cái tát kia, cùng ánh mắt như muốn giết người của anh ta.
Luật sư riêng của Mạc Lăng Thiên nhìn thấy Vãn Tình rất bình tĩnh đến văn phòng tìm mình, anh ta bước lên cẩn thận đón tiếp.
“Cô Hạ, mời ngồi!”
Sau đó anh ta nhanh nhẹn lấy tài liệu đã chuẩn bị sẵn ra, đơn ly hôn, tài sản công chứng,…
“Đây là đơn ly hôn do anh Mạc bảo tôi làm lại, xin cô hãy xem qua, nếu cóchỗ nào không hợp, chúng ta sẽ cùng thương lượng để sửa đổi.”
Vãn Tình nhận lấy đơn ly hôn, cô đọc từ từ các điều kiện, căn nhà mà họđang ở sẽ để lại cho cô, sau đó anh ta sẽ thuê một căn nhà ở ngoạithành, ngoài ra còn bồi thường cho cô tám trăm vạn, những thứ đồ linhtinh khác cũng có danh sách liệt kê.
“Hãy gọi tổng giám đốc Mạc đến đây ký tên!”
Anh ta vội vàng thông báo với Mạc Lăng Thiên. Qủa nhiên anh ta đến rất nhanh, xem ra là anh ta rất vội vàng muốn ly hôn.
Khi Mạc Lăng Thiên nhìn cô, vẻ mặt anh ta u ám, ánh mắt sắc lẹm. Vãn Tìnhvẫn bình tĩnh, cô kiên cường đứng thẳng, quyết không chịu thua.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...