Thịnh Đường

Lý Kiến Thành đứng trong phòng, lặng lẽ nhìn sa bàn trước mặt, cúi đầu trầm ngâm.

Lát sau Ngụy Trưng đẩy cửa bước vào, đi đến trước mặt anh chắp tay chào: “Điện hạ.”

Lý Kiến Thành ngước mắt lên, khẽ cười hỏi: “Có tin gì mới chăng?”

“Dạ phải.” Ngụy Trưng tiến lên một bước, “Bệ hạ truyền chỉ, triệu Tần vương về kinh.”

Lý Kiến Thành nghe vậy chỉ cúi đầu suy xét, cũng không đáp lời.

Thấy anh cứ như thế, Ngụy Trưng đợi một lát rồi tiếp: “Điện hạ, thần nghĩ mấy tháng nay Đột Quyết không có động tĩnh gì, thật ra là muốn đợi qua mùa đông này rồi quay lại.”

“Tiên sinh nói rất đúng.” Lý Kiến Thành lúc này mới gật đầu, “Với dã tâm của Hiệt Lợi Khả hãn, sau ngày đăng cơ đã ồ ạt xâm phạm ta, cho thấy mục tiêu của chúng không còn đơn giản là lương tiền nữa. Lần này đấu ngang cơ với ta, chúng tuyệt đối sẽ không dừng lại, giờ tạm dừng động tĩnh hẳn là sách lược lấy lùi làm tiến. Vậy cũng tốt, đợi ta bình phản quân của Lưu Hắc Thát xong xuôi rồi sẽ từ từ tính sổ với chúng.”

Ngụy Trưng trầm ngâm giây lát rồi hỏi: “Từ ngày đại quân Lưu Hắc Thát vây Ngụy Châu, quân ta đã giằng co với chúng đến gần một tháng vẫn chưa phân cao thấp, không biết trong lòng điện hạ đã có kế sách gì chưa?”

“Việc này ta cũng đã suy nghĩ từ lâu,” Lý Kiến Thành cúi xuống nhìn sa bàn, chỉ tay lên đó, “Lưu Hắc Thát vây Ngụy Châu mà đánh mãi không được, chúng ta giằng co với hắn cũng coi như tạm thời bế tắc. Dù vậy, lúc này Lưu Hắc Thát đã rơi vào thế ngộ địch hai mặt, thời gian kéo dài tất khó giữ vẹn toàn. Một khi phá tan được cục diện này, hắn nhất định không phải đối thủ của chúng ta.”

Ngụy Trưng nhìn theo ánh mắt anh xuống sa bàn, hỏi: “Điện hạ đã nghĩ ra kế sách gì để phá tan cục diện bế tắc này chưa?”

“Vẫn chưa,” Lý Kiến Thành khẽ thở dài, “Chỉ mong đám ô hợp dưới tay hắn lục đục, nhưng không biết nắm chắc được mấy phần.”

Ngụy Trưng chậm rãi nói: “Thần có một kế, không biết điện hạ có muốn nghe thử?”

Lý Kiến Thành ngước nhìn y, đôi mắt sáng lên, “Xin nghe.”

“Trước khi được điện hạ thưởng thức, nạp vào Đông cung, thần đã từng đầu quân cho Ngõa Cương trại. Cho nên thần biết rõ phản quân của Lưu Hắc Thát lẫn người của Ngõa Cương đều là một đám ô hợp dựng sào nổi lên, suy nghĩ trong lòng họ đã nghe quen nhìn tỏ, thần tự cho là hiểu rõ vài phần.” Ngụy Trưng dừng một chút, nhưng không nói cho hết ý mà chỉ hỏi, “Lưu Hắc Thát chẳng qua là một tên thổ phỉ, vậy mà hết lần này tới lần khác khởi binh phản loạn, phản quân thế như chẻ tre, không thể kháng cự. Theo như điện hạ thấy, nguyên nhân sâu xa trong đó là gì?”

Lý Kiến Thành trầm ngâm đáp: “Khi mới vào thành, ta từng nghe Tề vương nói Lưu Hắc Thát và các thuộc hạ bất bình với việc Tần vương sát phạt bại quân nên mới khởi binh. Việc này ta cũng đã lưu ý……” Dừng một chút, hình như đã hiểu ra điều gì, “Chẳng lẽ ý tiên sinh là……”

“Phải.” Ngụy Trưng chắp tay, trịnh trọng đáp, “Kế mà thần muốn hiến lần này chính là lấy tù binh dụ hàng tướng địch.”

Lý Kiến Thành nói: “Tiên sinh chớ đắn đo, xin cứ nói đừng ngại.”

“Dạ.” Ngụy Trưng gật đầu rồi tiếp, “Giặc cỏ khởi sự phần lớn đều do bị bức bách, Ngõa Cương trại là thế, Lưu Hắc Thát cũng không khác gì. Tần vương đuổi tận giết tuyệt, dồn chúng vào đường cùng nên mới khởi binh. Nếu đã như vậy, chi bằng từ giờ chúng ta hãy dùng sách lược vỗ về, thả tù binh phân hoá nội bộ chúng, khiến Lưu Hắc Thát chẳng mấy chốc mà thành cô gia quả nhân.”

“Kế của tiên sinh rất hay.” Lý Kiến Thành trầm tư nhìn đăm đăm vào sa bàn hồi lâu mới ngước mắt lên, gương mặt lộ vẻ vui mừng.

“Trợ giúp điện hạ vốn là trách nhiệm của thần.” Ngụy Trưng cười nói, “Nếu điện hạ nghĩ kế này khả thi thì hãy mau tâu lên bệ hạ, xin thả hết những tù binh liên quan đến thuộc hạ của Lưu Hắc Thát rồi đưa đến đây.”

Lý Kiến Thành gật đầu cười nói: “Tiên sinh nói chí lý, có được tiên sinh quả nhiên là phúc của Lý Kiến Thành ta.”

Ngụy Trưng nghe vậy thoáng giật mình, mà Lý Kiến Thành đã đi đến bên án thư, nhấc bút trầm ngâm. Y hoàn hồn, mỉm cười, liền đứng yên một chỗ lặng lẽ nhìn.


*****

Nửa tháng sau, tù binh đã được đưa đến Lạc Xương. Lý Kiến Thành không chút trì hoãn, lập tức phái sứ giả vào trong quân Lưu Hắc Thát nghị hòa. Thật ra cả Lý Kiến Thành và Lưu Hắc Thát đều thừa biết, dựa vào tội ba lần bốn lượt khởi binh của Lưu Hắc Thát, dù có quy hàng cũng không tránh khỏi cái chết. Không ngoài dự liệu, Lưu Hắc Thát từ chối không chịu nghị hòa, ngang ngược đuổi sứ giả về.

Lý Kiến Thành hoàn toàn dửng dưng, bởi vì nghị hòa chỉ là giả, tuyên cáo “Người quy thuận Đại Đường được miễn tội, trả gia quyến về, không phải lo cơm áo” mới là thật. Mục đích nếu đã đạt được thì chỉ cần ngồi yên đợi tin vui là xong.

Quả nhiên chỉ mấy ngày sau, thuộc hạ của Lưu Hắc Thát đã lục tục có người gửi thư mật đến, ai nấy đều tỏ ý quy thuận. Lý Kiến Thành làm đúng theo hứa hẹn, trả hết gia quyến lại thêm hậu đãi, thậm chí còn có thể cầu lấy một chức quan trong quân.

Kể từ đó, người quy hàng ngày càng nhiều.

Lại đợi thêm nửa tháng, lương thảo trong quân Lưu Hắc Thát đã hết, không còn sức vây thành, mà điều kiện dụ hàng của Lý Kiến Thành lại ngày càng hậu. Thấy quân tâm dao động tán loạn, không thể tái chiến, rốt cuộc Lưu Hắc Thát đành buông bỏ, trong đêm dẫn tàn quân chạy đến Quán Đào.

Lý Kiến Thành sao có thể để hắn trốn thoát dễ dàng như thế? Tức thì anh phái một đội tinh kỵ đuổi theo, chạy suốt ngày đêm, đuổi mãi đến Nhiêu Châu. Lưu Hắc Thát chật vật vào thành, lại không biết Lý Kiến Thành đã sớm dụ hàng thứ sử Gia Cát Đức Uy, người này dễ dàng bắt được Lưu Hắc Thát, trả lại cả người lẫn thành cho Lý Kiến Thành.

Khi Lý Kiến Thành mang thủ cấp của Lưu Hắc Thát khải hoàn về triều, Lý Uyên đích thân ra ngoài thành nghênh đón, cảnh tượng tưng bừng náo nhiệt.

Chẳng qua mới chừng ba tháng, Lý Kiến Thành đã bình định xong mối họa lớn trong lòng mình mấy năm nay, hơn nữa lại dùng đấu pháp bốn lạng địch ngàn cân, chiến thắng ung dung mà dứt khoát.

Lý Uyên bỗng cảm thấy, trước kia mình giao hết đại quyền quân sự cho Tần vương có lẽ là đã quá coi khinh thái tử của mình. Việc chinh chiến vốn không nên chỉ dựa vào một mình Tần vương.

Nắm tay Lý Kiến Thành, Lý Uyên kéo anh cùng trở về cung.

Vừa xoay người, Lý Thế Dân theo sau đã không bỏ lỡ cơ hội, tiến lên cúi đầu bái Lý Kiến Thành, nói: “Chúc mừng đại ca khải hoàn.” Ngữ khí bình lặng, trong đôi ngươi lại tràn đầy ý cười thâm thúy lạ thường.

“Đa tạ Thế Dân.” Lý Kiến Thành vẫn giữ nguyên nụ cười trên mặt, kế đó bước qua bên người hắn.

Nhìn áo choàng màu lửa đỏ của anh càng đi càng xa, Lý Thế Dân đứng yên một chỗ, chầm chậm siết chặt quyền.

*****

Bình định xong Lưu Hắc Thát, ngoại trừ những thế lực nhỏ vẫn hoạt động, đất trung nguyên có thể coi là cơ bản đã yên. Lý Kiến Thành rút lui khỏi chiến trường, nhanh chóng tham gia vào chính vụ trong triều.

Nhiều năm chinh chiến liên miên gần như chưa bao giờ gián đoạn khiến cho việc khôi phục kinh tế dân sinh trở nên cấp bách. Xét thấy Tô dung điều pháp ban hành vào năm Vũ Đức thứ hai đã có hiệu quả tích cực, Lý Uyên liền giao việc ban bố luật Vũ Đức và Quân điền chế, đồng thời hoàn thiện Tô dung điều pháp cho anh, có ý muốn buông tay để anh tu tập thuật đế vương.

Lý Kiến Thành không dám chậm trễ, ngày ngày thức khuya dậy sớm bàn bạc sửa chữa với các quan viên trong triều. Cứ bận rộn như thế, bất giác đã qua nửa năm.

Tháng bảy năm Vũ Đức thứ sáu, tiền phương báo Đột Quyết xuôi nam xâm phạm Sóc Châu. Lý Uyên lệnh cho Lý Kiến Thành và Lý Thế Dân dẫn quân đến Tịnh Châu ngăn địch.

Lệnh này vừa ban, những người sáng suốt đều có thể nhìn ra Lý Uyên đã có ý muốn chia một phần binh quyền của Tần vương cho thái tử.

Trong phủ Tần vương mọi người oán than dậy đất, nhưng Lý Thế Dân vẫn bình tĩnh lạ thường. Thật ra hành động này chính là để tỏ rõ thái độ của Lý Uyên đối với hai người, nếu ông đã quyết giữ nguyên thái tử, vậy ngày sau mình có hành sự…… cũng không cần đắn đo gì nữa.

Đêm trước ngày đại quân xuất chinh, Ngụy Trưng gõ cửa phòng Lý Kiến Thành.


Lý Kiến Thành vẫn ngồi trước án thư đọc sách như ngày thường, thấy Ngụy Trưng bất giác cười hỏi: “Lẽ nào tiên sinh đến đây để oán trách ta lần này đã để ông lại đông cung?”

Ngụy Trưng cũng lơ đãng cười nói: “Đánh Đột Quyết không giống tiễu phỉ, thần chỉ là một kẻ thư sinh trói gà không chặt, dù có đi theo điện hạ thì chỉ e cũng không đóng góp được gì, chẳng thà ở lại Đông cung giở chút âm mưu dương mưu.”

Lý Kiến Thành nghe ra trong lời y nói có ẩn ý, liền hỏi: “Vậy lần này tiên sinh đến đây là vì chuyện gì?”

Ngụy Trưng thoáng ngừng rồi mới nói tiếp: “Không dám giấu điện hạ, lần này thần đến vì Tần vương.”

“Tần vương?” Lý Kiến Thành hơi nheo mắt lại, “Tần vương lại có động tĩnh gì chăng?”

“Không phải, Tần vương không có động tĩnh gì, nhưng chính vì thế mà thần càng cảm thấy bất thường.” Ngụy Trưng chậm rãi nói, “Huống chi, nếu thật sự đợi đến lúc Tần vương có động tĩnh thì e là đã muộn.”

Lý Kiến Thành khẽ chấn động, theo bản năng đưa tay đè lên ngực, rất lâu mới hỏi: “Tiên sinh nghĩ…… ta phải làm sao?”

Hành động của anh đã thu trọn vào mắt Ngụy Trưng, y mơ hồ đoán ra bệnh đau tim của Lý Kiến Thành đại để không thoát nổi can hệ với Lý Thế Dân, nhưng tuyệt không biểu lộ mảy may ra ngoài.

“Tiên hạ thủ vi cường.” Thoáng ngừng giây lát, y gằn từng chữ, “Điện hạ, Tần vương không thể giữ.”

Lời này nói ra tuy mập mờ, nhưng hàm nghĩa đã hết sức rõ ràng. Trong lòng y đã sớm có quyết định, nhưng đây là lần đầu tiên nói với Lý Kiến Thành.

Lý Kiến Thành nghe vậy thần sắc vẫn bình thản, chỉ lặng yên không nói.

Ngụy Trưng nhìn mặt lựa lời, lẳng lặng nói tiếp: “Điện hạ bản tính nhân hậu, nếu thật sự không thể xuống tay, thần nguyện vượt lửa quá sông, thay người thành toàn.”

Lý Kiến Thành rũ mắt, mãi sau mới nhẹ nhàng nói: “Tiên sinh yên tâm, việc này chắc chắn sẽ có kết thúc.”

Nói đến đây, giữa hai người chỉ còn im lặng dai dẳng.

Rất lâu sau, Lý Kiến Thành mới mở miệng: “Giờ đã không còn sớm, tiên sinh hãy mau về nghỉ ngơi.” Giọng anh khẽ như một tiếng thở dài, mơ hồ lộ ra vẻ mỏi mệt.

Thật ra trong lòng Ngụy Trưng cũng hiểu thủ túc tương tàn quả là hạ hạ sách, nếu không phải vạn bất đắc dĩ y sẽ không mở miệng. Nhưng người tên Lý Thế Dân này chung quy vẫn khiến y không thể yên tâm, nhất là khi y mơ hồ cảm thấy tình cảm của Lý Kiến Thành đối với hắn đã dần dần không thể nói rõ.

Người trong cuộc u mê, mà người đứng xem lại nhìn thấu rõ ràng. Y không thể để người này trở thành điểm yếu khiến Lý Kiến Thành không thể hạ thủ, cuối cùng rước họa vào thân.

Nghe Lý Kiến Thành nói vậy y vẫn chưa cáo từ ngay, mà sau một thoáng ngập ngừng, y chợt nói: “Thần mong điện hạ hiểu, nếu trong lòng thần chỉ coi điện hạ là quân chủ thì hôm nay đã không có những lời tâm huyết này.”

Lý Kiến Thành ngước nhìn y, nhưng vẫn im lặng.

Ngụy Trưng cũng cụp mắt xuống, cười khẽ tự trào: “Về công, thần hy vọng người đứng đầu giang sơn đại nghiệp này là nhân quân như điện hạ; về tư, thần mong người kế thừa giang sơn đại nghiệp này chỉ có thể là điện hạ.” Dừng một chút, chắp tay cúi đầu nói, “Tâm ý của thần đối với điện hạ chính là như thế. Về công về tư, mong điện hạ hãy cân nhắc.”


Vẫn là như vậy, tuy không nói thẳng ra, nhưng lời lẽ cũng đủ rõ ràng. Thật ra đã lâu ngày sớm chiều bên nhau, Lý Kiến Thành làm sao không phát hiện ra? Chỉ là dưới tình cảnh này, anh nhất thời không biết nên đáp lại ra sao, đành thở dài một tiếng.

Phản ứng này dù không nằm ngoài dự liệu của Ngụy Trưng, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy có phần hụt hẫng. Y liền đứng dậy cười nói: “Vừa rồi thần nói vậy chẳng qua chỉ mong điện hạ hiểu, mỗi câu thần nói với điện hạ đều là lời tự đáy lòng. Với thần chỉ cần điện hạ nhớ rõ điều này là đã đủ rồi.” Dứt lời bái dài, nói, “Thần xin cáo lui.”

Lý Kiến Thành khẽ gật đầu, nhìn y đẩy cửa bước ra, lại thở dài một tiếng.

*****

Đại quân đến Tịnh Châu, Lý Kiến Thành Lý Thế Dân vẫn mạnh ai nấy làm, chỉ là lần này Lý Thế Dân không cố ý gây khó dễ, trái lại còn răm rắp nghe theo Lý Kiến Thành, chỉ đưa ra một yêu cầu nhỏ là được đích thân cầm quân nghênh chiến Đốt Bật.

Lý Kiến Thành thầm biết hắn vẫn còn ghi nhớ mối thù bị Đốt Bật bắt giam ngày trước, liền cho hắn ba ngàn kỵ binh, phái hắn chịu trách nhiệm đẩy lùi nhánh quân Đột Quyết đến cướp bóc.

Nhưng mới được ba ngày, Lý Thế Dân đã dẫn ba ngàn nhân mã này cùng với Huyền Giáp quân của mình, tấn công đại doanh Đốt Bật.

Lúc đó nhân mã Đột Quyết mới trở về sau khi cướp bóc quanh Tịnh Châu, đang vui vẻ chia chiến lợi phẩm, thì quân Đường giống như một lưỡi dao sắc chém vào doanh địa. Lý Thế Dân đơn thương độc mã đi trước, Huyền Giáp quân bảo vệ kín xung quanh, sau nữa là kỵ binh thường.

Trận tập kích doanh trại liều mạng này có thể nói là vượt quá dự liệu của quân Đột Quyết, cho nên chính Đốt Bật cũng đang ngồi trong trướng, không chút đề phòng. Nhưng nghe báo đại doanh bị tập kích, gã vẫn chưa hề biến sắc. Phân phó toàn quân lập tức nghênh chiến, Đốt Bật nhanh chóng đứng dậy, vội vàng mặc áo giáp, trái lại còn cười nói: “Nếu Lý Thế Dân đã đưa thân đến tận cửa thì chớ trách ta hạ thủ không lưu tình!”

Ra khỏi trướng, xoay người lên ngựa, liếc mắt đã thấy Lý Thế Dân đang chém giết hăng say, Đốt Bật vung roi ngựa, giương đao xông vào hắn.

Lý Thế Dân nhanh chóng cảm nhận được, vừa đưa thương đâm ngã tên lính vướng víu trước mặt đã lập tức xoay người giơ ngang thương, khó khăn chặn lại một đao Đốt Bật bổ xuống chính diện.

Hai người đều dùng đến bảy tám phần lực đạo, đao thương va chạm, tóe lửa tứ tung, chấn động khiến hai bên phải đồng thời lui bước.

Đốt Bật kéo cương ngựa đi qua đi lại, trên mặt lộ ra ý vị trào phúng, cười nói: “Chỉ có mấy nghìn người mà dám tập kích đại doanh ta, hay là trải qua chuyện lần trước, Tần vương vẫn chưa học hỏi được nhiều kinh nghiệm?”

Lý Thế Dân nghe vậy không đáp, chỉ kẹp bụng ngựa, lại ra sức tấn công. Hai người giao đấu hơn trăm chiêu không phân thắng bại, mà nhân mã của Đốt Bật đông hơn, đã dần dần tụ lại, vây khốn quân Đường vào giữa.

Thấy đây chỉ là một phiên bản của trận chiến lần trước, Đốt Bật cười thầm Lý Thế Dân chẳng qua cũng chỉ có vậy, thế công trên tay ngày càng gấp gáp.

Nhưng đúng lúc này, một tên lính Đột Quyết đã xông đến gần, hô lớn: “Khả hãn, doanh trướng phía sau bốc cháy!”

Đốt Bật kinh hãi, còn chưa kịp đáp lời thì Lý Thế Dân đã tiếp cận, đâm một thương ngang sườn gã. Đốt Bật nghiêng người tránh đi, vội lui vài bước, nheo nheo mắt nhìn hắn, nói: “Lý Thế Dân, ngươi……”

“Khả Hãn nói không sai, bản vương trải qua chuyện lần trước, dĩ nhiên phải học được chút kinh nghiệm.” Gương mặt Lý Thế Dân rốt cuộc đã hiện ra vẻ tươi cười, lời lẽ cũng ngày càng thảnh thơi, “Tiếc thay chiến thắng lần trước lại vừa vặn khiến Khả hãn quên đi cái gọi là kiêu binh tất bại. Ngươi thật sự nghĩ rằng ngay cả đạo lý một lần vấp ngã một lần khôn ta cũng không hiểu sao?”

Đốt Bật nắm chặt trường đao nhìn hắn, không hiểu vì sao bỗng cảm thấy vẻ mặt dương dương đắc ý kia lại có vài phần giống Lý Kiến Thành. Sắc mặt gã bắt đầu sa sầm lại, nhưng vẫn đứng yên tại chỗ không tiến không lùi.

“Lương thảo vất vả cướp được, Khả hãn định cứ thế bỏ mặc sao? Hay trong lòng Khả hãn đoán không ra người đến đốt lương là ai?” Hiểu rõ đối phương đang rơi vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, Lý Thế Dân cười nói, dừng một chút, không đợi đối phương đáp trả đã tiếp, “Hai ta đều biết, nếu là người kia thì tuyệt đối sẽ không để lại cho ngươi một hạt thóc thừa.”

Đốt Bật khẽ giật mình, thấy khói đen mù mịt nổi lên phía sau và nhân mã chạy tán loạn vì lửa lớn, rốt cuộc cắn răng, hình như bắt đầu dao động.

“Đốt Bật, ngươi cũng biết mình có điểm nào vĩnh viễn không bằng ta sao?” Lý Thế Dân vẫn cười, cười bình tĩnh mà ác ý, “Đó chính là ngươi với đại ca chỉ có thể là địch, vô phương thay đổi. Mà cho dù đại ca không thể đối đãi thành khẩn với ta, nhưng chỉ cần đứng trước mặt ngươi, chúng ta sẽ vĩnh viễn đứng về một phía.”

Bị hắn cố tình đâm vào điểm yếu, Đốt Bật hừ lạnh không đáp, quay đầu ngựa lại, hô lớn lui quân. Sau đó gã quay đầu nhìn Lý Thế Dân đáp trả: “Nếu ta là Lý Kiến Thành thì lần trước đã bỏ mặc cho ngươi chết trong doanh Đột Quyết. Nếu đã bỏ ngươi mà đi thì việc gì phải bắt Thập Bát Bật trao đổi, Kiến Thành chung quy là không đủ nhẫn tâm với ngươi.”

Lý Thế Dân cầm trường thương ngồi trên lưng ngựa, thấy nhân mã Đột Quyết nhao nhao lui lại cũng chỉ cười nhạt một tiếng.

— Nếu y không nhẫn tâm, thì đã không có Lý Thế Dân bây giờ.


Đợi gã đi xa, một tiểu giáo phi như bay đến báo: “Điện hạ, thái tử nghe tin điện hạ dẫn quân tập doanh, liền ra lệnh cho điện hạ tức khắc rút quân về thành, không được trì hoãn!”

“Báo cho thái tử, ta sẽ về ngay.” Lý Thế Dân bình thản phân phó thiên tướng bên cạnh, “Truyền lệnh xuống, rút quân về thành.” Dứt lời chính hắn cũng quay đầu ngựa, chậm rãi hướng về Tịnh Châu.

Đi một chặp, bất giác lại bật cười một tiếng mỉa mai.

Lần này tuy đã đốt sạch lương thảo của Đốt Bật, khiến gã tạm thời không thể ngóc đầu trở lại, xem như báo được mối thù, nhưng những lời khiêu khích đối phương vừa rồi chẳng qua cũng chỉ là phô trương thanh thế mà thôi.

Mình và đại ca đã đi đến nước này, dĩ nhiên phải biết cách phô trương với người ngoài. Dù lúc này hai người thật sự chung sức chống địch, nhưng chẳng qua chỉ là bằng mặt không bằng lòng.

Định Tây Hà, đánh Hoắc Ấp, giữ Hà Đông, vào Trường An…… Nhớ năm nào huynh đệ còn hòa thuận, khoảng thời gian chung sức đồng lòng ấy đã xa xôi như cách mấy đời.

— Đại ca, chuyện đã đến nước này, huynh chớ trách ta không thể quay đầu.

*****

Mấy tháng sau, Đột Quyết do tổn thất lớn về lương thảo, vô lực tái chiến, buộc phải lui về phương bắc. Lý Kiến Thành thân mang chính vụ, cũng không tiện nán lại Tịnh Châu lâu dài, liền khải hoàn về triều cùng với Lý Thế Dân.

Đối với chuyện Lý Thế Dân một mình tập doanh, anh tuyệt không hỏi đến, trước mặt mọi người chỉ trách trách vài câu tượng trưng, lại tán thưởng công phá địch. Lý Thế Dân im lặng, nhất nhất nghe lời, chỉ cảm thấy ngữ khí của anh tuy ôn nhã nhưng lại lạnh lẽo xa lạ tựa như dao sắc.

Ổn định xong Đột Quyết, trung nguyên tạm thời không còn chiến sự. Tháng tư năm Vũ Đức thứ bảy, sau nhiều năm lao tâm, Lý Kiến Thành lần lượt cho ban hành “Luật Vũ Đức”, Quân điền lệnh và Tô dung điều pháp đã sửa chữa hoàn thiện, triều đình bước đầu tiến vào thời kỳ nghỉ ngơi lấy sức, khôi phục dân sinh.

Lý Uyên cũng thoáng yên lòng, liền quyết định đến tháng sáu sẽ đi nghỉ mát ở cung Nhân Trí nằm phía bắc Trường An. Khi đó Tần vương Lý Thế Dân và Tề vương Lý Nguyên Cát sẽ đi theo, còn thái tử Lý Kiến Thành thì ở lại Trường An giám quốc.

Lời tác giả: Đã đến năm Vũ Đức thứ bảy, mọi người có thể chuẩn bị sẵn đồng hồ đếm ngược.

Nhấn mạnh thêm một lần nữa, truyện này nếu không phải HE thì mỗi người các thím cứ chém tui một đao đi!

Lời editor: Đầu tiên phải quảng cáo cái đã, từ chương sau là mạch truyện bắt đầu dồn dập rồi. Thiên hạ về cơ bản đã bình, hai bên bắt đầu xài thủ đoạn đấu đá qua lại tranh sủng, cao trào liên tiếp, hồi hộp rụng tim, đừng ai bỏ lỡ nhóe:3

Đọc chương này mới thấy rõ Thành đúng là chính trị gia từ đầu đến chân, mị lực quy phục lòng người không nói, đánh nhau cũng chơi toàn tâm kế, không thích hùng hục đọ sức đơn thuần, lúc nào cũng cân nhắc được mất, chỉ muốn thắng mà không muốn hi sinh nhiều.

Về chuyện Ngụy Trưng khuyên Thành giết Dân nhưng không được chấp thuận thì đã được ghi hẳn vào sử, dĩ nhiên là để ca ngợi Lý Thế Dân lòng dạ rộng rãi:v Nguyên văn từ Đường thư quyển 71, Ngụy Trưng truyện: “Trưng thấy sự nghiệp của Thái Tông lên như diều gặp gió, thường khuyên Kiến Thành sớm xử lý đi. Kiến Thành bại, Thái Tông cho gọi vào hỏi: “Sao ngươi dám ly gián hai huynh đệ ta?” Trưng đáp: “Nếu thái tử chịu nghe lời tôi nói, tất không gặp đại họa như ngày hôm nay.” Ngoài ra thì em Cát cũng có lần muốn phục kích ám sát Dân, nhưng bị anh Thành cản lại. Và anh vẫn bị chửi là bụng dạ tiểu nhân độc ác chỉ giỏi ghen ghét hãm hại người tài:v:v:v

Anw, tuy truyện là trùng sinh nhưng do anh Thành mất ký ức nên từ đầu đến giờ các sự kiện chính, bao gồm những lần xuất quân và ban hành mấy cái chính sách vs pháp luật vẫn tuân theo đúng lịch sử, cho đến hết sự kiện Dương Văn Can mới bắt đầu khác đi. Trên thực tế Thành đã cầm quân vô số trận chưa thua lần nào, được giao điều hành chính sự cũng méo có sai sót gì cả, thỉnh thoảng bác Uyên hứng lên đi nghỉ mát lại quẳng hết công việc cho Thành giám quốc. Và anh vẫn bị chửi là bất tài vô dụng ăn không ngồi rồi ham mê tửu sắc chết cũng đáng =)))))))))

Nhân tiện, đã lâu chưa phát sóng chuyên mục lần theo dấu chân lịch sử, nhân có vụ hai người lần lượt đánh với một đối thủ nên mình nối lại luôn:3

Khi Lưu Hắc Thát nổi dậy lần đầu, Lý Thế Dân được phái đi đánh dẹp, Tư trị thông giám cuốn 190 viết:

秦王世民與劉黑闥相持六十餘日. 黑闥潛師襲李世勣營, 世民引兵掩其後以救之, 為黑闥所圍. 尉遲敬德帥壯士犯圍而入, 世民與略陽公道宗乘之得出. 道宗, 帝之從子也. 世民度黑闥糧盡, 必來決戰, 乃使人堰洺水上流, 謂守吏曰: “待我與賊戰, 乃決之.” 丁未, 黑闥帥步騎二萬南度洺水, 壓唐營而陳. 世民自將精騎擊其騎兵, 破之, 乘勝蹂其步兵. 黑闥帥眾殊死戰, 自午至昏, 戰數合, 黑闥勢不能支. 王小胡謂黑闥曰: “智力盡矣, 宜早亡去.” 遂與黑闥先遁, 餘眾不知, 猶格戰. 守吏決堰, 洺水大至, 深丈餘, 黑闥眾大潰, 斬首萬餘級, 溺死數千人, 黑闥與范願等二百騎奔突厥, 山東悉平.

“Tần vương Thế Dân và Lưu Hắc Thát giằng co lẫn nhau hơn 60 ngày. Hắc Thát lén tập kích doanh trại của Lý Thế Tích, Thế Dân dẫn binh yểm trợ hắn từ phía sau, bị Hắc Thát bao vây Uất Trì Kính Đức dẫn tráng sĩ phá vây tiến vào, Thế Dân cùng Lược Dương công Đạo Tông thừa thế phá vây thoát ra. Đạo Tông là cháu của Cao Tổ. Thế Dân đoán chừng Hắc Thát đã cạn lương, tất phải quyết chiến, bèn cho người lên canh giữ con đê trên thượng lưu, dặn thủ lại: “Đợi ta đánh nhau với lão tặc thì ngươi phá đê.” Năm Đinh Mùi, Hắc Thát cầm hai vạn binh mã qua bờ nam sông Minh Thủy, bày trận sát doanh trại quân Đường. Thế Dân dẫn tinh kỵ tập kích kỵ binh của Hắc Thát, phá được, thừa thắng giày xéo bộ binh của hắn. Hắc Thát dẫn quân liều chết kháng cự từ trưa đến chiều tối, qua vài hiệp giao tranh, Hắc Thát đã không thể chống đỡ. Vương Tiểu Hồ nói với Hắc Thát: “Trí lực đã tận, nên sớm chạy trốn đi.” Liền chạy trước cùng Hắc Thát, dư đảng không biết gì, vẫn tiếp tục đánh. Cho người phá đê, Minh Thủy tràn lũ, nước ngập sâu hơn một trượng, quân Hắc Thát tan vỡ, chém hơn một vạn người, mấy ngàn người chết đuối. Hắc Thát cùng đám Phạm Nguyện dẫn hai trăm kỵ binh chạy sang Đột Quyết, Sơn Đông đã bình định xong.”

Lần thứ hai Lưu Hắc Thát nổi dậy, người cầm binh là Lý Kiến Thành, Tư trị thông giám cuốn 190 viết:

劉黑闥攻魏州未下, 太子建成, 齊王元吉大軍至昌樂, 黑闥引兵拒之, 再陳, 皆不戰而罷. 魏徵言於太子曰: “前破黑闥, 其將帥皆懸名處死, 妻子係虜; 故齊王之來, 雖有詔書赦其黨與之罪, 皆莫之信. 今宜悉解其囚俘, 慰諭遣之, 則可坐視離散矣!” 太子從之. 黑闥食盡, 衆多亡, 或縛其渠帥以降. 黑闥恐城中兵出, 與大軍表裏擊之, 遂夜遁. 至館陶, 永濟橋未成, 不得度. 壬申, 太子, 齊王以大軍至, 黑闥使王小胡背水而陳, 自視作橋成, 卽過橋西, 衆遂大潰, 捨仗來降. 大軍度橋追黑闥, 度者纔千餘騎, 橋壞, 由是黑闥得與數百騎亡去.

“Lưu Hắc Thát tấn công Ngụy Châu mãi không được. Đại quân của Thái tử Kiến Thành, Tề Vương Nguyên Cát đến Xương Lạc, Hắc Thát dẫn binh chống cự, mấy lần bày trận đều không chiến mà tan. Ngụy Trưng nói với Thái tử: “Lần trước Tần vương phá Hắc Thát, tướng lãnh của hắn đều bị xử tử, vợ con bị bắt hết làm tù binh; do đó khi Tề Vương đến, dù có chiếu thư xá tội cho đồng đảng của hắn cũng không ai tin. Nếu bây giờ ta thả những tù binh này, lại khéo léo chiêu dụ thì có thể ngồi yên nhìn quân hắn tan rã.” Thái tử nghe theo. Hắc Thát hết lương, quân chết nhiều, thuộc hạ muốn trói hắn lại xin hàng. Hắc Thát sợ quân trong thành hợp sức với viện binh trong ngoài hợp kích, nhân lúc nửa đêm chạy trốn. Đến Quán Đào, cầu Vĩnh Tế chưa xây xong, không qua sông được. Năm Nhâm Thân, Thái tử, Tề Vương dẫn đại quân đến, Hắc Thát phái Vương Tiểu Hồ bày trận dựa lưng vào nước còn bản thân lo việc xây cầu, tức Quá Kiều tây. Quân Hắc Thát tan vỡ, cởi giáp ra hàng. Đại quân qua cầu truy đuổi Hắc Thát, mới qua được hơn một ngàn kỵ binh thì cầu đã gãy, do đó Hắc Thát mới thoát đi được cùng vài trăm kỵ binh.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui