“Tôi vừa đến đây, có thể phát hiện ra gì chứ?” Cố Duệ liếc Lý Đại Hùng một cái.
“Cô đừng đánh trống lảng, tôi hỏi là hỏi bên kia kìa… Là nơi thằng nhóc kia ở.”
Tuy Lý Đại Hùng không thích thằng nhóc hư hỏng kia nhưng so với Cố Duệ, cậu ta vẫn thấy tội nghiệp thằng nhóc kia một chút. Lời nói cũng không cay nghiệt lắm.
Cố Duệ ngạc nhiên, sao hôm nay tên này lại nhạy bén đột xuất vậy.
“Sao cậu biết tôi phát hiện ra điều gì?”
“Nếu cô không phát hiện ra điều gì thì sao lại nhiệt tình như thế? Trước giờ cô đâu có thích lo chuyện bao đồng, trừ khi cảm thấy hứng thú.”
Nếu cảm thấy hứng thú thì chắc chắn cô đã phát hiện ra vấn đề gì đó.
Lý Đại Hùng tuy không thông minh nhưng đã sống chung với Cố Duệ hai năm, vào sinh ra tử với nhau không biết bao nhiêu lần, sao có thể không hiểu cô.
Cố Duệ nghe Lý Đại Hùng nói một hồi rồi nhàn nhạt nói: “Cậu ở trên cây lâu như vậy, không phát hiện ra cái cây và tòa lầu kia đều rất cao sao?”
“Hử? Đúng thế, rồi sao?”
“Sao?” Cố Duệ cười: “Nơi đó trống trải như vậy, xung quanh đều là cây lựu nhưng tầm nhìn từ đó đến cái giếng này không bị ngăn trở. Hơn nữa, thằng nhóc kia ở lầu hai, độ cao vừa vặn nhìn tới nơi này. Lấy tính cách và xuất thân, nhóc đó chắc chắn không có bạn ở nhà họ Trần. Cả ngày ở trong tòa lầu kia vẽ tranh viết chữ, cậu nói xem có phải nó đã nhìn thấy chuyện gì không nên nhìn không? Vì sợ hãi nên đoạn thời gian gần đây nó mới hành động kỳ lạ như vậy.”
Lý Đại Hùng nghi ngờ: “Chỉ bởi vì thế? Nếu thế thì cô quá võ đoán rồi. Hơn nữa, sao cô biết thằng nhóc đó suốt ngày vẽ tranh viết chữ trong phòng?”
“Tay áo của thằng nhóc đó dính một ít màu, ngón tay và móng tay đen hơn người bình thường. Cái này là do bị dính mực, dù có rửa ra sao nhưng nhiều lần dính mực cũng sẽ lưu lại một ít dấu vết. Dấu vết rõ như vậy, trừ khi cậu ta suốt ngày đụng đến bút mực… Còn võ đoán gì đó, tất cả chứng cứ tìm được khi tra án đều đến từ cái này.”
Ngón tay Cố Duệ chỉ lên đầu mình: “Tưởng tượng! Nếu không đủ sức tưởng tượng đến những thứ mà người thường không tưởng đến thì cậu chẳng bao giờ theo kịp dấu chân của hung thủ!”
Dừng một chút, cô nói tiếp: “Phá án tựa như mèo bắt chuột. Cậu lần ra mùi của con chuột, tìm được đường nó chạy qua, cuối cùng mới bắt được nó.”
Tuy không hiểu lắm, nhưng nghe lợi hại thật…
Lý Đại Hùng mở to hai mắt, miệng há to, vừa muốn nói gì đó thì thấy Cố Duệ nhíu mày. Cô nói một cách ảo não: “Ôi trời, sao tôi lại nói với cậu mấy cái này chứ! Với chỉ số thông minh đó, sao cậu có thể nghe hiểu chứ!”
Mẹ nó!
Lý Đại Hùng đen mặt, phản bác: “Nếu tên nhóc kia nhìn thấy cảnh hung thủ giết người vứt xác, sao nó không nói? Cho nên suy đoán của cô là sai!”
Cố Duệ im lặng, Lý Đại Hùng thấy thế thì đắc ý. Một lúc sau, Cố Duệ nói nhỏ: “Nó không nói mới càng thú vị.”
Gì?
Thế nên ông đây mới không muốn nói chuyện với loại người thông minh như cô!
Nhưng Cố Duệ thích như vậy đấy…
“Đừng vội, tối cậu sẽ biết thôi.”
Tối? Có gì ăn ngon hay chơi vui sao?
Nghe thế, Lý Đại Hùng như được nạp thêm động lực, cậu nhìn xuống đất: “Nơi này chính là nơi thi thể kia nằm đúng không?”
Cố Duệ nhìn đường vẽ phỏng lại mà quan sai vẽ trên đất. Đây là tư thế khi nạn nhân ngã xuống đất.
“Đưa giấy đến đây.”
Cố Duệ duỗi tay ra, Lý Đại Hùng liền móc mấy tờ giấy từ trong ngực ra và đưa cho cô.
Đây là những bức vẽ mà Cố Duệ đã vẽ lại nhưng không phải mặt mà là tư thế thi thể trong tình trạng co cứng. Những bức vẽ này vẽ bằng những đường cong miêu tả trạng thái chết của nạn nhân.
“Khỉ, tối qua cô đưa thứ này cho tôi, tôi đã nhìn vài lần. Tư thế chết của người này thật kỳ lạ… Cứ cảm thấy…”
“Đương nhiên là kỳ quái rồi. Tôi đã hỏi Triệu Nguyên, ông ta nói trạng thái lúc chết của nạn nhân là như thế. Cậu nhìn xem.” Cố Duệ cầm một mặt giấy, phía dưới tranh được ướm lên hình vẽ trên mặt đất. Trên bức vẽ, phần lưng của thi thể dính với mặt đất.
“Đúng, là kiểu này… Nhưng hắn… kỳ kỳ kiểu gì ấy.” Lý Đại Hùng nhìn một lúc rồi vỗ đầu mình một cái: “Tư thế của hắn giống như một con cóc vậy! Một con cóc chết bị lật ngược.”
Cố Duệ cười, búng tay lên đầu Lý Đại Hùng: “Thằng nhãi nhà cậu… Miêu tả sống động đấy, không sợ người ta thành quỷ sẽ tìm tới cậu sao?”
Lý Đại Hùng rùng mình một cái, cẩn thận nhìn xung quanh rồi bất mãn nói: “Cô đừng hù tôi… Không có quỷ gì đâu, sư phụ đã bảo thế mà. Đúng rồi, sao hắn lại chết như vậy? Nhìn thế nào cũng thấy vô lý!”
Ngừng một lát, cậu ta nói tiếp: “Cho nên hắn không chết như vậy. Nơi này không phải là nơi hắn bị giết. Khỉ, chúng ta mau đi nói cho tên họ Triệu kia biết đi.”
Cố Duệ giữ cậu ta lại: “Cậu cho rằng ông ta không biết sao? Người ta xuất thân từ ngỗ tác đấy, từng điều tra không biết bao nhiêu vụ án, chẳng lẽ còn không nhìn ra? Bởi vì biết nên ông ta không tập trung điều tra nơi này. Chung quy lại, nơi đây chẳng phải là hiện trường đầu tiên của vụ án. Nếu không, sao ông ta có thể cho người phong tỏa nơi đây mà không điều tra tiếp?”
Hèn chi…
Lý Đại Hùng chợt ngộ ra. Cậu ta không đi nữa mà ngồi xổm với Cố Duệ: “Nếu thế cô còn nhìn cái gì nữa vậy?”
“Dấu chân.”
“Hả? Sao hôm nay cô ngớ ngẩn đột xuất vậy? Ở đây nhiều dấu chân như vậy, đều là dấu chân của quan sai, sao có thể nhìn ra dấu chân của hung thủ chứ.”
Cố Duệ liếc Lý Đại Hùng một cái: “Có hai cách để hung thủ dịch chuyển thi thể nạn nhân.”
Lý Đại Hùng nghiêng đầu: “Hoặc là kéo, hoặc là cõng.”
“Lúc trước Triệu Nguyên đã từng nói đất nơi này mềm xốp. Giếng nước này mới được đào một năm, đất mới được xới lên nên dễ để lại dấu chân. Nhưng nơi này chỉ có dấu chân, không có dấu vết bị kéo… Điều này nói lên rằng, hung thủ không phải kéo thi thể đến đây mà là khiêng! Cho dù Triệu Nguyên có dặn dò kỹ đến đâu, đám nha dịch cũng sẽ để lại một ít dấu vết trên hiện trường. Nhưng cậu xem xem, trong đây có một vài dấu chân hằn xuống đất tương đối sâu, gần như gấp hai lần những cái khác. Cậu xem cái này này, với cái kia nữa.”
Lý Đại Hùng nhìn theo hướng tay của Cố Duệ. Ha, đúng thế thật.
“Cái này, cái này, cái này… Khỉ, ở đâu cũng có dấu chân này!”
Gần giếng nước, có hai dấu giầy in xuống đất khá sâu.
Cố Duệ nhìn hai dấu giày.
“Tên họ Triệu kia chắc cũng phát hiện cái này!” Lý Đại Hùng hơi căm giận nói. Bọn họ giúp Triệu Nguyên phá án mà ẩn trong án này lại có rất nhiều thứ không thể nói, thật không có nghĩa khí!
“Chẳng phải chúng ta chỉ bắt quỷ sao? Biết nhiều quá lại không tốt. Điều này ông ta không làm sai. Nhưng có lẽ ông ta cũng vì thấy hai dấu chân này mới cảm thấy nên tìm người Hàng Đạo đến giúp đỡ.”
Cố Duệ đứng cạnh giếng nhìn xuống. Giếng rất sâu, bình thường người hầu múc nước đều quăng thùng xuống. Người sống căn bản sẽ không xuống dưới đó. Đi xuống đó rồi, làm cách nào lên lại?
Nếu không phải người sống, vậy là… quỷ?
E rằng Triệu Nguyên cũng nghĩ như vậy.
Nhưng vì sao không tìm thấy dấu vết tà ma trên thi thể?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...