Ai? Người nào có thể tránh né được ám vệ của cậu, có thể thoát được sự thám thính nhạy bén của Cố Duệ?
Đã vậy còn không hề để lộ bất kỳ dấu vết nào.
Chỉ có thể cảm nhận bằng trực giác là kẻ đó đang ngầm quan sát.
Cố Duệ sờ cằm. Lúc bước lên cầu thang, cô quay đầu nhìn lướt qua nơi ánh sáng của đèn dầu và bóng tối giao nhau.
Trước đây đã từng bị Lý Mãnh theo dõi, lần này cô không muốn bị một tên biến thái nào khác theo dõi nữa đâu…
…
Trên đường đi, Cố Duệ thuận miệng hỏi đến Tô Lai.
Tô Lai?
“Trong bốn vị thiếu gia nổi tiếng U Châu là Viên Lâm, Hàn Cao, Hứa Điển và Trần Dịch Hiên, Viên Lâm có xuất thân cao nhất. Cha hắn ta là quan trên của cha Thành Nguyên, nắm trong tay một phần binh mã của U Châu. Chức của ông ta chỉ thấp hơn Thứ Sử. Cha của Hàn Cao là Đề Hình U Châu, cũng quen biết Triệu đại nhân. Hứa Điển xuất thân từ một gia tộc nổi tiếng trong lĩnh vực học vấn, có rất nhiều chuyện sâu không lường ẩn trong đó. Người còn lại, không cần tôi nói chắc cô cũng biết.”
Cố Duệ gật đầu. Cái người không lộ mặt và tựa như trung tâm của câu chuyện, lão tứ là người đậu Bảng Nhãn của nhà họ Trần? Không ngờ cậu ta đã quay lại U Châu.
Nhưng mà…
“Tôi hỏi nữ, cậu nói cho tôi nghe về mấy người nam kia làm gì?”
“Tô Lai là người gảy đàn ở Phong Mãn Cư. Mà Phong Mãn Cư là do bốn vị thiếu gia kia góp vốn mở ra. Cô nói thử xem.”
Cố Duệ bừng tỉnh. Ngay từ đầu cô đã không nghĩ Tô Lai là tiểu thư con nhà thế gia, nếu không đám người Thành Nguyên đã không cư xử tùy tiện như thế.
Tuy tỏ tình lãng mạn như thế nhưng mới quen biết nhau một tháng, một màn diễn ra tối nay chắc chỉ là một trò vui mà đám công tử bày ra. Nếu thật sự muốn ở bên nhau đến lúc bạc đầu, hễ là một người đàn ông có một chút đầu óc thì sẽ không làm loại chuyện như vậy. Dù Đại Đường có cởi mở đến đâu, các gia đình đàng hoàng cũng đều không thích loại chuyện không thực tế như vậy. Cho nên, Triệu Nguyên chẳng qua chỉ muốn đùa vui một lúc. Mà xuất thân của Tô Lai cũng chẳng phải tốt đẹp. Nhưng trình độ gảy đàn của Tô Lai tương đương với Dương cầm sư (1) giỏi nhất của hiện đại.
Nhưng ở thế giới cổ đại này, nghề gảy đàn lại rất thấp hèn.
Thanh Vũ nằm lòng lai lịch của đám người Viên Lâm nhưng thông tin về Tô Lai lại không có bao nhiêu.
Điều ngoài ý muốn này khiến Cố Duệ nhếch miệng:
“Cho nên cô ta không quan trọng?”
“Tất nhiên là không quan trọng!”Thanh Vũ nhìn thấy sự lạnh nhạt trong đáy mắt Cố Duệ. Cậu không thay đổi suy nghĩ ban đầu của mình, chỉ nhìn cô đầy khó hiểu.
“Nhưng tôi có linh cảm… cô ta rất quan trọng.”
Cố Duệ cười, xoay người rời đi.
Thanh Vũ không hiểu lắm nhưng vẫn đuổi theo cô.
…
Mấy người tên đầu trọc không biết chuyện đã xảy ra với Cố Duệ. Tên đầu trọc uống đến say khướt, vừa về đến nha môn đã lăn ra ngủ. Cố Duệ, Lý Đại Hùng và Thanh Vũ cũng lần lượt đi nghỉ ngơi.
Cổ đại có một điều không tốt, chính là không có hoạt động đặc sắc gì lúc về đêm. Cô lại nhớ về những buổi tối bản thân rong chơi khắp nơi ở thời hiện đại…
Ôi chao…
Cố Duệ còn đang thổn thức, nhớ về quá khứ đã xa thì nghe thấy tên đầu trọc say khướt nằm trên giường lẩm bẩm một câu.
Sắc mặt Cố Duệ thay đổi.
Mẹ kiếp, không phải chứ…
…
Ngọn đèn trong phòng vụt tắt, trăng nằm nghiêng trên nhành liễu.
Sương đêm tụ lại thành hạt châu trong suốt trên gỗ đào. Tơ liễu lay động nhẹ nhàng trong gió.
Nhà xác.
Cái bàn, cái bàn, cái bàn. Vải bố, vải bố, vải bố.
Không gian tối mù.
Phía dưới một cái bàn lớn được kê sát tường… Cố Duệ mặt không cảm xúc co người quấn chăn quanh mình. Lý Đại Hùng ngồi bên cạnh, khóc không ra nước mắt.
Mẹ nó, cuộc sống về đêm là đây đấy à?
Ngồi xổm trong nhà xác?
Tên đầu trọc chết bầm, người có thể ngưng chơi xỏ đồ đệ được không?
Cái bàn này đối diện với cái bàn ở giữa phòng – là cái bàn mà thi thể biết bay kia đã nằm. Phía trên mọi cái bàn đều trải một lớp vải bố dài quét đất.
Hai người Cố Duệ và Lý Đại Hùng làm tổ ở dưới cái bàn lớn kê sát tường. Cố Duệ thì không sao, nhưng Lý Đại Hùng với thân thể to cao thì không thoải mái lắm. Nhưng đây là kế hoạch, cậu ta chỉ có thể miễn cưỡng co người ngồi ở dưới bàn.
May mà Cố Duệ ở bên cạnh cậu.
Nhưng mà hơi lạnh.
Cố Duệ quấn chăn quanh người nhíu mày. Âm khí ở nhà xác rất nặng. Tuy tên đầu trọc chết bầm luôn cam đoan là nơi này không có ma quỷ, cũng không có thi thể nào, nhưng cô và Lý Đại Hùng vẫn cảm thấy nơi này quá u ám. Chẳng lẽ là do tâm lý sợ hãi ảnh hưởng đến cảm giác.
Nhưng còn phải đợi bao lâu nữa đây?
Cả phòng tối om, hai người lại không thể nói chuyện. Cố Duệ và Lý Đại Hùng vốn là những kẻ chẳng bao giờ chịu ngồi yên, bây giờ phải ngồi buồn ở một xó. Nhưng khoảng thời gian ngồi buồn này cũng không quá lâu…
Kẽo kẹt…
Âm thanh kéo dài này đột nhiên xuất hiện, Cố Duệ véo nhẹ đùi Lý Đại Hùng. Lý Đại Hùng vốn đang mơ màng sắp ngủ đột nhiên tỉnh lại.
Tới rồi!
Cố Duệ đã đục sẵn hai cái lỗ trên vải bố. Không gian u tối nhưng mắt hai người đã quen với bóng tối. Nương theo ánh trăng mờ ảo chiếu vào phòng, hai người vẫn có thể nhìn thấy được động tĩnh trong nhà xác.
Cửa sổ kia đột nhiên mở ra, là cái cửa sổ mà thi thể kia đã bay ra lúc ban ngày.
Phía trên vẫn còn sót lại sợi chỉ bạc.
Đám người Cố Duệ sợ rút dây động rừng nên để sợi dây lại nguyên trạng của nó. Quả nhiên, cái bóng màu đen đầy quỷ dị kia nhảy vào trong phòng nhưng không vội vàng hành động ngay. Hắn ta kiểm tra sợi chỉ bạc ở cửa sổ cả buổi, sau khi xác định không có gì khác lạ mới chuyển mắt nhìn một vòng nhà xác.
“Con quỷ” này cẩn thận thật.
Cố Duệ cũng không vội. Bởi vì Cố Duệ không vội nên Lý Đại Hùng vốn nóng nảy cũng ráng nín nhịn và kiên nhẫn chờ đợi tiếp.
Cuối cùng việc cũng sẽ thành thôi.
Tên áo đen kia xác định nhà xác không có ai thì đi đến cái bàn ở giữa phòng. Tay đặt lên trên đó rồi nhẹ nhàng vuốt ve.
Vô cùng dịu dàng.
Mẹ ơi, động tác vuốt ve ấy khiến Cố Duệ và Lý Đại Hùng cảm thấy ghê tởm.
Cái tên biến thái chết tiệt này, hắn nghĩ hắn đang sờ một người phụ nữ nào đó à?
Sờ một hồi, người kia đột nhiên lật tấm vải bố ra…
Cùng lúc đó.
Cố Duệ và Lý Đại Hùng cũng nhấc tấm vải bố lên rồi nhảy ra.
Tốc độ của Cố Duệ nhanh hơn Lý Đại Hùng. Cô nhảy bắn lên cái bàn ở giữa phòng, một tay chống xuống bàn, nghiêng người lại, chân trái quét một đường về phía kẻ áo đen kia.
Tên áo đen kia không lường trước được. Nhưng nhìn thấy cơ thể gầy yếu của Cố Duệ, cái chân nhỏ nhắn của cô, tuy đòn quét chân này nhanh và có vẻ mạnh nhưng… hắn đưa tay ngăn ở bên đầu, chặn đòn tấn công của Cố Duệ lại. Sau đó, tay hắn ta như vuốt chim ưng, mạnh mẽ bắt lấy chân Cố Duệ rồi hung hăng ném cô về phía tường.
Rầm!
Cố Duệ bị đập người vào tường sao? Không, hai chân cô đứng vững trên tường, hai tay tựa như đang cầm hai xô nước.
Thăng bằng, đây là kỹ năng mạnh nhất của ba ải rèn luyện hàng ngày của cô.
Về phương diện giữ thăng bằng, Lý Đại Hùng không bằng Cố Duệ. Vì cô là con gái, dáng người nhỏ nhắn, sau khi bị quăng vào tường, cô có thể đứng vững trên tường mà không bị va đập, hơn nữa, cô còn có thể mượn lực bắn người trở lại.
Tốc độ của cô rất nhanh, khiến ánh mắt của kẻ áo đen kia trầm xuống. Hắn cũng không dây dưa thêm nữa, xoay người toan nhảy ra cửa sổ bỏ chạy.
Nhưng Lý Đại Hùng cao to đã đứng chắn ở trước cửa sổ. Vừa thấy tên áo đen vọt tới, cậu ta hét lên một tiếng rồi tung một quyền ra.
Vụt!
Cố Duệ nhìn thấy hắn ta nghiêng đầu, tay nâng lên rồi nhanh như chớp bổ xuống cổ tay Lý Đại Hùng.
Rất nhanh!
Lý Đại Hùng rên một tiếng. Một tay khác của cậu ta đấm mạnh vào bụng tên áo đen.
Cố Duệ nghe thấy tiếng xé gió nhè nhẹ. Không đánh trúng!
Soạt!
Cố Duệ phóng tới phía sau rồi quét chân về phía chân hắn ta…
Hắn ta nhảy lên. Lúc Cố Duệ và Lý Đại Hùng hợp lại chuẩn bị xông lên, hắn ta phất tay, một vật ánh bạc bay ra…
“Ám khí, mau tránh ra!”
Cố Duệ vừa quát lên, Lý Đại Hùng vội vàng nghiêng sang một bên và tiếp tục đánh tới.
Phập phập phập. Những vật hắn ta bắn ra cắm lên mặt bàn, phát ra âm thanh chói tai.
Lúc này, Cố Duệ nhìn thấy trên tay hắn ta lại còn rất nhiều thứ ám khí đó. Trong bóng đêm, chúng ánh lên ánh bạc.
Còn nữa!
Cố Duệ và Lý Đại Hùng không thể không cúi người trốn ở dưới bàn.
Ám khí ép bọn họ phải bất đắc dĩ trốn tránh.
Lượt phóng ám khí lần thứ hai qua đi, hai người Cố Duệ còn chưa kịp chui ra, tên áo đen kia đã nhảy ra khỏi cửa sổ.
Cái tên chết tiệt này!
Nhưng… Cố Duệ chui từ dưới gầm bàn lên, khóe miệng cô nhếch lên. Kẻ áo đen kia vừa mới nhảy ra cửa sổ đã bị chặn lại.
Một đao tàn nhẫn bổ về phía hắn ta.
So với quyền cước bình thường của Cố Duệ và Lý Đại Hùng, một đao này mới thật sự lợi hại.
Đây là một đao có thể lấy mạng người khác.
Cũng là một đao đoạt mạng của Đại Lý Tự và thế tộc Đại Đường.
Chỉ một đao này đã khiến cho kẻ áo đen vốn còn thong dong đối phó với hai người Cố Duệ chớp mắt trở nên cảnh giác hơn.
Hắn vội vàng nghiêng người ra sau.
Soạt!
Ánh bạc của đao lướt qua, vài giọt máu chảy ra.
Tên áo đen kia rên lên một tiếng, mắt liếc về phía Cố Duệ và Lý Đại Hùng sắp từ trong phòng vọt ra.
Một Thanh Vũ này đã khó đối phó, nếu thêm một nhu một cương hai người Cố Duệ nữa thì…
Hắn phất tay.
Bùm!
Hai viên đạn đen rơi xuống, nổ ra khói mù mịt.
Mẹ kiếp! Đây chính là lớp khói đạn thường thấy trong phim kiếm hiệp trên truyền hình!
Cố Duệ kinh sợ. Thanh Vũ vội vàng đuổi theo.
Cái này cũng chẳng phải kỹ năng thuấn di (2), chỉ là một trò bịp dùng khói mù làm kẻ địch rối loạn. Thanh Vũ rất có kinh nghiệm với trò này. Lúc hắn ta lấy viên đạn đen ra, cậu đã cảnh giác tránh ra tầm ba mét. Sau khi viên đạn kia nổ tung, nhìn thấy bóng của hắn nhảy ra thì cậu lập tức đuổi theo.
Triệu Nguyên dẫn theo đám nha dịch cầm đuốc chạy tới. Ánh đuốc sáng trưng, soi rõ dáng người của tên áo đen kia.
Lúc này, Cố Duệ mới nhìn thấy dáng người đối phương xấp xỉ Thanh Vũ, nhưng không có đặc điểm gì đặc biệt. Dáng vẻ bình thường, có thể thấy hàng tá người như thế trên đường.
Bây giờ người đông thế mạnh, hẳn có thể bắt được hắn ta.
Đám người nha môn phấn khởi. Bọn họ nghĩ rằng nghi phạm của vụ án giết người đầy áp lực mấy ngày nay cuối cùng cũng sa lưới.
Triệu Nguyên trầm tĩnh, chỉ huy đám nha dịch bao vây xung quanh không một kẻ hở.
Trong lúc mọi người cảm thấy phấn chấn…
“Báo! Triệu đại nhân! Không tốt! Nhà họ Trần lại có án mạng!”
Cái gì?
Lời này như sét đánh bên tai, khiến những người tưởng rằng sắp bắt được hung thủ sững sờ.
Hung thủ ở đây thì làm sao nhà họ Trần lại có án mạng được?
Chẳng lẽ hung thủ gây án ở nhà họ Trần rồi mới tới nha môn?
Vậy chẳng phải quá càn rỡ rồi sao!
Trong lúc mọi người sững sờ, tên áo đen kia đột nhiên phát ra một vài tiếng động rồi nhảy lên tựa như một cái lò xo và biến mất trong màn đêm…
“Đuổi theo!”
Tốc độ của Thanh Vũ nhanh nhất, lập tức đuổi theo. Đám người Cố Duệ cũng kịp thời đuổi đến.
Ánh sáng của cây đuốc xua đi bóng đêm. Một lúc sau, mọi người trở nên yên tĩnh.
Đặc biệt là Triệu Nguyên. Ông ta nhìn dãy cây đào và hàng liễu trống vắng không người trước mắt.
Không thấy.
Thế mà lại biến mất đầy quỷ dị như thế.
Nơi này chính là phủ nha U Châu mà.
Mẹ nó, thật là tà môn!
***
(1) Dương cầm sư: Người đánh đàn piano.
(2) Thuấn di: dịch chuyển tức khắc từ nơi này đến nơi khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...