Trời về khuya. Cú mèo trong núi đã thôi kêu từ bao giờ. Củi gỗ đang cháy phừng phực trong lò. Vì gỗ này là gỗ của cây ăn quả trong núi nên khi cháy sẽ tiết ra dầu, dầu này gặp lửa thì cháy tí tách, còn thoang thoảng bay ra một mùi hương không tên. Lý Đại Hùng mồ hôi nhễ nhại bỏ thịt thỏ vào trong một cái chảo lớn rồi đổ thêm nước vào.
Cậu ta dùng khăn lau qua loa mồ hôi chảy trên mặt. Lau xong, đặt khăn xuống, cậu ta quay đầu nhìn Yêu Yêu sư huynh đang ngồi yên tĩnh ở góc tường bên trái rồi quay sang nhìn cô gái đang nhóm lửa ở sau bếp…
“Tôi muốn hỏi, tại sao cuối cùng ba chúng ta lại… thành dạng này vậy?”
Bộ dạng này là bộ dạng nào?
Cố Duệ nhìn hai bàn tay dính đầy tro của mình. Ừ, thoạt nhìn thì giống móng gà rang cháy đấy.
Rồi cô lại nhìn vị mỹ nhân ở phía bên kia… Hai tay thon dài tinh tế, làn da trắng nõn như ngọc. Từng ngón tay sạch sẽ và xinh đẹp. Bàn tay ngọc ngà ấy, trong lớp áo lông…
Áo lông…
Cố Duệ đỡ trán.
“Tôi cũng muốn biết tại sao tôi phải giúp Khuê Sơn mấy người nhóm lửa nấu thịt thỏ. Rõ ràng một tiếng trước tôi còn bị mấy người treo ngược trên hồ, suýt chút nữa là bị đông lạnh như chó.”
Lý Đại Hùng: “Đơn giản là vì cô ức hiếp mỹ nhân sư huynh của bọn tôi.”
Mỹ nhân sư huynh Yêu Yêu yên lặng, động tác nơi ngón tay cũng dừng lại. Anh nhìn Cố Duệ một lát rồi cất giọng nói luôn dịu dàng, quyến rũ trước sau như một của mình lên: “Máu là của vị cô nương này, không phải của tôi.”
Anh thấy hơi xấu hổ.
Cố Duệ: “Đúng, không phải của anh ta.”
Lý Đại Hùng: “Tuy rằng tôi đọc ít sách nhưng thế không có nghĩa là tôi không có văn hóa. Cho dù là cô… cũng là cô được lợi, dù sao người xấu luôn là người được lợi.”
Cố Duệ: “Cậu có biết tay gấu là mỹ vị của chốn nhân gian không?”
Sau đó, đề tài này đã được ngưng lại.
Thịt thỏ hầm với dương xỉ hái trên núi trong chảo bắt đầu phát ra hương thơm hấp dẫn.
Cố Duệ: “Hai người đều là đệ tử của Khuê Sơn sao?”
Lý Đại Hùng: “Đúng vậy, tôi là nhị đệ tử, Yêu Yêu sư huynh là đại đệ tử.”
Cố Duệ quay lại nhìn: “Yêu Yêu?”
Thấy ánh mắt của Cố Duệ, cánh môi đỏ mọng của Yêu Yêu sư huynh mở ra: “Bọn họ đều gọi tôi là Yêu Yêu.”
Cố Duệ: “Đào chi yêu yêu, chước chước kì hoa?”
Yêu Yêu lắc đầu: “Không phải. Mấy người sư phó không có trình độ văn hóa cao như thế, bọn họ không biết nhiều chữ đâu. Tên này là bọn họ tùy tiện gọi thôi.”
Cố Duệ: “Chúng ta thật giống nhau, đều am hiểu nhìn thấu bản chất con người qua vẻ bề ngoài.”
Mỹ nhân và cô thôn nữ, cả hai nhìn nhau cười.
Lý Đại Hùng: “Cùng tắm nước tắm có máu là thành người một nhà rồi sao?”
Cố Duệ đứng dậy: “Dao phay đâu rồi ta?”
Lý Đại Hùng sợ đến mức ôm ghì lấy dao phay vào lòng.
Được rồi, không nói nhảm nữa. Vào thẳng chuyện chính thôi.
“Sư phụ của mấy người và sư phụ của sư phụ mấy người muốn làm gì vậy?”
Lý Đại Hùng lắc đầu: “Tôi cũng không biết. Nhưng lúc ở phòng bếp, tôi nghe lén thấy sư phụ nói đến tháp bạch cốt gì đó có sáu tầng, rồi gì mà có ít nhất là sáu cái gì đó… Sáu bảo vật sao?”
Hai mắt cậu ta sáng lên. Nói rồi cậu ta quay sang nhìn chằm chằm vào cổ Cố Duệ.
Trong lòng Cố Duệ căng thẳng nhưng trên mặt lại không thể hiện ra bất kỳ sự khác lạ gì. Cô nhàn nhạt nói: “Nếu muốn lấy bảo vật thì cứ lấy thôi. Cần gì phải treo ngược tôi trên cái hồ kỳ quái kia chứ.”
“Ha, cô cũng nhận thấy nó kỳ quái à? Đó là hồ Thái Khuê, cấm địa của môn phái chúng tôi đấy. Người bình thường tuyệt đối không thể tiến vào đâu.”
“Cấm địa?” Cố Duệ như suy nghĩ đến điều gì đó: “Có phải ở dưới hồ có nuôi một con cự thú không?”
Cô vừa dứt lời thì dao phay trên tay Lý Đại Hùng rơi xuống đất. Keng!
Cố Duệ theo phản xạ nhìn về phía Lý Đại Hùng. Vẻ mặt cậu ta tràn đầy sự kinh ngạc. Cô lại chuyển mắt nhìn sang Yêu Yêu. Vẻ mặt anh ta cũng không kém phần kinh ngạc.
“Dưới đó thật sự có sao?”
“Cô thấy nó rồi sao?”
Hai người đó gần như cùng lúc hỏi cô.
Cố Duệ ngạc nhiên: “Gì mà kỳ vậy? Cấm địa của môn phái mình nuôi cái gì mà mấy người cũng không biết là sao? Chẳng lẽ mấy người chưa từng nhìn thấy? Chỉ có mình tôi ngã xuống đó là thấy thôi sao?”
Hai người kia thế mà lại gật đầu.
Cố Duệ thoáng im lặng. Hai ngón cái gõ vào nhau, ánh mắt chợt lóe lên: “Vậy nó là cái gì?”
Nhìn dáng vẻ hai người này, có lẽ bọn họ biết điều gì đó nhưng lại không tự tin về nó lắm.
Nhưng hai người này lại không nói ra ngay.
“Hầy, có gì mà không nói được chứ? Sợ cái gì mà sợ! Ở đây chỉ có ba người chúng ta. Còn Lý Đại Hùng cậu nữa, tốt xấu gì chúng ta cũng từng ăn chung gà, ăn chung cá mà…”
“Tôi thật sự không thể nói mà! Cái này là quy tắc của môn phái bọn tôi. Làm trái với quy tắc sẽ rất thảm đó.”
“Môn phái mấy người ngay cả cái bảng đề tên môn phái còn không có thì lấy đâu ra quy tắc. Cậu có nói hay không…”
Cố Duệ từng bước ép sát Lý Đại Hùng. Ở phía bên kia, môi Yêu Yêu khẽ giật giật. Anh như có điều muốn nói nhưng lại thôi.
“Cố cô nương…”
“Sao?”
“Làm trái với quy tắc của môn phái sẽ bị bỏ đói ba ngày.”
Hả? Được rồi, Cố Duệ biết bản thân không thể ép tên Lý Đại Hùng này mở miệng rồi.
Thằng nhãi này chính là loại người sống để ăn. Bỏ đói cậu ta chẳng khác nào giết chết cậu ta.
“Vậy là cậu sợ đói bụng?” Con ngươi Cố Duệ đảo một vòng. Rồi cô liếc sang Yêu Yêu.
Yêu Yêu: “Tôi có bao giờ ăn nhiều đâu…”
Ngừng lại một lát rồi anh yên lặng nhìn Lý Đại Hùng nói: “Sợ béo.”
“Hiểu mà, tôi hiểu mà. Vóc dáng chính là điều quan tâm hàng đầu của phụ nữ…”
“Ừm.”
Chẳng lẽ mấy người không thấy đoạn đối thoại này có gì đó sai sai sao?
Lý Đại Hùng rụt người lại một bên: “Dù sao đi nữa thì bọn tôi cũng không thể nói được. Dù cô có bức ép thế nào cũng không có tác dụng gì đâu!”
Cố Duệ nhìn Yêu Yêu: “Anh có biết kỹ năng thêu hai mặt không? Phương pháp dưỡng nhan làm đẹp, phương pháp ăn uống cùng các loại rau củ có khả năng làm đẹp, anh có muốn biết không?”
KO (1)!
Nói rồi cô quay sang Lý Đại Hùng: “Cậu từng ăn Mãn Hán Toàn Tịch (2) chưa?”
KO!
Một giây sau, Cố Duệ khiêm tốn nói: “Nói trước, tôi không ép hai người đâu. Miễn cưỡng không hạnh phúc!”
Thật không biết xấu hổ mà!
Lý Đại Hùng: “Thật ra tên môn phái Khuê Sơn bọn tôi xuất phát từ hồ Thái Khuê. Nghe sư tổ nói, trong hồ Thái Khuê có thần thú bảo vệ núi Khuê Sơn bọn tôi. Thần thú ấy rất lợi hại. Nhưng bọn tôi chưa từng được nhìn thấy. Bởi vì bản thân hồ Thái Khuê không cho bọn tôi tiến vào.”
Cố Duệ nói trúng ngay tim đen: “Nhưng chắc chắn hai người đã lén đi xem. Vì cấm địa ấy không có cấm chế.”
“Đúng, đúng.” Lý Đại Hùng gật đầu: “Bọn tôi đã đến đó rất nhiều lần nhưng chưa từng xuống nước, cũng chưa từng thấy Thái Khuê. Bọn tôi còn tưởng đấy chỉ là truyền thuyết chứ…”
Cố Duệ: “Mấy người có đúng là một môn phái không vậy?”
Lý Đại Hùng: “Cô có ý gì đấy? Khinh bọn tôi à?”
Cố Duệ: “Làm gì có. Tôi chỉ vô tình buột miệng nói thôi. Nếu mấy người là môn phái trảm yêu trừ ma thì vì sao phải đối phó với một người đáng thương như tôi chứ?”
Ngừng một lát, Cố Duệ nói tiếp: “Hai người nhìn kỹ tôi đi. Thấy tôi có chỗ nào giống người xấu không?”
Lý Đại Hùng: “Tôi đã nhìn kỹ rồi. Cô là con khỉ, không phải người.”
Yêu Yêu: “Thật ra cô cũng không phải là xấu, chỉ là nét đẹp của cô không được rõ ràng thôi.”
“Cảm ơn đã khen. Tạm biệt.”
Dù sao thì Cố Duệ cô đã sưởi ấm được cơ thể, cũng đã ăn màn thầu. Cô ném thẳng cây củi trong tay xuống rồi mở cửa ra ngoài.
Sau đó, cô đột nhiên hoảng sợ.
Bởi vì trước cửa có một thi thể không có đầu.
Rầm!
Cố Duệ lập tức đóng cửa lại và quay đầu hỏi hai người: “Hồi nãy hai người có thấy gì không?”
Hai người gật đầu.
Mặt mày Cố Duệ xanh mét: “Môn phái mấy người còn có thi thể không đầu tìm đến sao? Chức nghiệp thật linh động nha.”
Lý Đại Hùng lắc đầu.
Yêu Yêu xiết chặt lấy tay áo lông: “Bình thường thì sẽ không có, trừ khi…”
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Ôi mẹ ơi, thi thể không đầu biết gõ cửa nữa kìa!
Nháy mắt Cố Duệ vọt ra sau lưng Lý Đại Hùng. Yêu Yêu cũng nhanh chóng chạy ra sau lưng cậu ta.
“Đại Hùng, cậu là con trai, cậu lên đi.”
“Đúng, đúng, cậu là con trai… Cậu lên đi!”
Lý Đại Hùng: “Sư huynh, anh…”
Yêu Yêu: “Sao?”
Lý Đại Hùng: “Không có gì.”
Dù sao cũng là đàn ông con trai, Lý Đại Hùng đành đi mở cửa. Hả? Đâu rồi?
“Ai vậy?”
“Ta đây.”
Nghe có giọng nói truyền đến, Lý Đại Hùng theo bản năng quay đầu lại…
Một cỗ thi thể không đầu lập tức ngã vào người cậu ta.
Ôm lấy thi thể không đầu, Lý Đại Hùng vừa cúi đầu đã nhìn thấy một cái lỗ to chảy đầy máu trên cổ. Cậu chớp mắt vài cái, tay run lên rồi té xỉu.
Nhưng Cố Duệ ở phía sau lại thấy mọi chuyện rất rõ ràng. Đúng là một thi thể không đầu, chết vì bị chặt đầu. Và người ném cỗ thi thể ấy vào người Lý Đại Hùng chính là tên đầu trọc.
Đúng là không thể trốn được mà!
“Khang sư phụ, đã trễ thế này… Anh còn mang thi thể ấy đi đâu vậy?”
Vẻ mặt tên đầu trọc không có biểu cảm gì, nói: “Trong thôn dưới núi có người phạm tội, bị chặt đầu. Thi thể có thể nhận về nhưng cái đầu khi bị chặt ở pháp trường đã bị một con chó tha đi mất, không ai đuổi kịp nó cả. Người nhà người này sợ linh hồn của hắn không chịu yên nghỉ liền ủy thác cho tôi làm phép trừ tà rồi mới đem đi an táng.”
Yêu Yêu: “Sư phụ, thật ra thì… người có thể làm phép ở trong thôn bọn họ mà.”
Vì sao nhất định phải mang thi thể về chứ?
Cố Duệ: “Muốn về nhanh để ăn thịt thỏ chứ gì?”
Lại thêm một câu đâm trúng tim đen nữa.
Tên đầu trọc trừng mắt nhìn Cố Duệ: “Cô thật thông minh đấy.”
Cố Duệ: “Cùng bình thường thôi.”
“Ha ha.” Tên đầu trọc cười lạnh: “Tôi đúng là không nghĩ đến cô sẽ sống sót đấy. Tôi đã quá xem thường cô rồi.”
Cố Duệ nhìn thấy sự hung ác trong ánh mắt tên đầu trọc. Cô muốn tránh né nhưng không kịp. Cô đã bị tên đầu trọc tóm lấy và lôi đi. Chớp mắt hai người đã ra khỏi sân và tiến vào rừng…
Phía sau là tiếng kêu to của Yêu Yêu và Lý Đại Hùng không biết đã tỉnh lại từ bao giờ.
Hai người càng đi càng xa.
Tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!Tên đầu trọc chết bầm này thật sự có ý xấu.
Trong lòng Cố Duệ sốt ruột không thôi.
“Đi đâu vậy? Đã trễ như vậy rồi mà.”
Ông lão đang đứng tấn, hai tay nắm lại và đặt ngang hông. Dưới ánh trăng sáng, chòm râu trắng như tuyết lay động, thoạt nhìn có một chút thần thái tiên phong đạo cốt (3).
“Đi dạo giải sầu.” Tên đầu trọc ngoài cười nhưng trong không cười nói.
Cố Duệ vội hô to lên: “Tiền bối cứu tôi, tên này muốn độc chiếm tháp bạch cốt của tôi.”
Ông lão và tên đầu trọc cùng đồng thanh nói: “Cô muốn bọn ta đồng môn tương tàn, đồng vu quy tận (4) sao?”
Cố Duệ: “…”
Người xuyên không ngay cả một chút ưu thế về chỉ số thông minh cũng không có, như vậy thì làm sao mà lăn lộn tiếp được đây?
Ông lão tuy nhìn thấu nhưng không tính nhượng bộ.
“Khang, buông con bé ra.”
Khang sư phụ cười ha ha: “Lão già, bình thường lão có bao giờ quan tâm đến mấy chuyện như thế này đâu. Sao hôm nay lại muốn xen vào thế?”
Ông lão: “Chẳng phải là ta sợ cậu gây ra sai lầm gì sao?”
“Tôi thì có thể làm gì được chứ? Chẳng phải chỉ mượn tháp bạch cốt và người của cô ta dùng một chút thôi sao.”
(1) KO: viết tắt của từ Knock out, nghĩa là nốc ao, đo ván.
(2) Mãn Hán Toàn Tịch: hay còn gọi là Tiệc triều đình Hán Thanh, gồm 108 món ăn độc đáo được tạo ra từ nhà Thanh và văn hóa người Hán.
(3) Tiên phong đạo cốt: phong thái của người tu tiên.
(4) Đồng môn tương tàn: người trong cùng môn phái tàn sát lẫn nhau. Đồng vu quy tận: cùng đến chỗ chết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...