Nghe tiếng ho khan, Cố Duệ thu ánh mắt đầy hám tiền của mình lại, cô nghiêm túc nói: “Những thi thể ấy có thể bị giấu trong tường. Đêm hôm qua, ta nhìn thấy bóng bọn họ hiện lên tường. Tư thế của bọn họ không giống như lúc còn sống, mà giống như trạng thái tử vong hơn. Cho nên, ta nghĩ bọn họ đang muốn nói với ta rằng xác bọn họ bị giấu trong tường...”
Lư Dịch Chi nghe vậy thì ngây người ra. Ở Đại Đường, cách phi tang, giấu xác này rất ít xuất hiện, vì quá trình thực hiện quá phiền phức và rắc rối.
Nhưng ở thế giới cũ của cô, cách này lại rất thường thấy. Lúc nãy Cố Duệ chỉ đột nhiên nghĩ tới, nhưng lúc này cô lại khá nắm chắc đáp án của mình.
Quả nhiên, sau khi Thanh Vũ gọi người đập tường ra, mọi người lập tức nhìn thấy hơn mười cái xác được giấu trong tường.
Lư Dịch Chi và tên đầu trọc cùng bước đến kiểm tra.
Vẻ mặt Lư Dịch Chi trầm lại: “Tim và tủy não đã bị lấy mất, hơn nữa máu bị rút hết, loại thủ đoạn này…”
“Là bọn chúng!” Mặt tên đầu trọc xanh mét, mắt ông ta sầm lại. Ông không muốn nói tỉ mỉ mọi chuyện với Lư Dịch Chi mà cứ yên lặng ngồi ở đó. Một lúc lâu sau, ông ta đột nhiên lên tiếng: “Lư Dịch Chi, anh về đây không phải vì nghỉ phép đúng không?”
Mắt Lư Dịch Chi chợt lóe lên, anh ta lạnh nhạt nói: “Ta muốn điều tra nhà họ Xa, nhưng không ngờ sau lưng bọn họ còn dính đến tà thuật…”
“Đi thôi! Đã đến lúc đến nhà họ Xa rồi…” Tên đầu trọc cũng không hỏi Lư Dịch Chi muốn điều tra gì ở nhà họ Xa. Có lẽ bá chủ của một địa phương nhỏ như nơi này không hề đơn giản như vẻ bề ngoài, thậm chí có khi còn liên quan đến điều cơ mật gì đó trong triều đình, cho nên một nhân vật như Lư Dịch Chi mới phải đích thân đến đây.
“Người đó…”
“Không sao, bây giờ, khi nhìn thấy loại thủ đoạn này của đối phương, ta đã biết tên đó như thế nào rồi.” Tên đầu trọc cười lạnh.
Lư Dịch Chi gật đầu rồi lật thi thể lại. Anh ta đột nhiên lên tiếng: “Lúc ra tay, hắn ta còn khá trẻ, thủ đoạn còn non, mức độ khống chế tà thuật còn kém, vả lại xem chỗ này này…”
Cố Duệ tập trung nhìn qua.
Bởi vì những người này sau khi bị giết thì xác được giấu ngay vào tường, hoạt tính của loại vôi xây tường lại thấp, lại thêm bị cách ly trong môi trường không có không khí, mức độ phân hủy của thi thể rất thấp, cho nên xuyên qua lớp áo rách nát có thể nhìn thấy một dấu tay dính máu trên đầu vai của một thi thể nữ. Dấu vết này có lẽ do hung thủ đã đè bàn tay còn dính máu lên vai cô gái này mà để lại.
“Là đàn ông, chưa tới mười tám tuổi, bây giờ có lẽ đã hai mươi bảy hay hai mươi tám tuổi gì đó… Hơn nữa còn sống gần đây, năm đó có quen biết với người nhà họ Diêm, lại rất quen thuộc với Diêm tiểu thư, một thời gian sau thì có ý định muốn xuống tay với nhà họ Diêm, rồi cố tình tung lời đồn có quỷ quậy phá để dọa những người sống quanh đây khiến bọn họ phải chuyển chỗ ở để hắn ta có thể thường xuyên đến nơi này… Nhưng lại không có người ngoài nào để ý, như vậy… chỗ ở thật sự của hắn ta cũng ở gần đây, hơn nữa còn là người của một trong những thôn xóm gần đây!”
Lư Dịch Chi nhìn Cố Duệ. Cố Duệ lại nhìn Vương Tinh, cô méo miệng nói: “Hắn ta biết cô, cũng biết ta, thậm chí còn quen biết với đám người Lý Tứ và giữa hắn với nhà họ Xa có cái gì đó! Thật khó để có thể kết luận kẻ nào là kẻ đáng nghi.”
Rồi đột nhiên cô nói thêm một câu: “Đúng rồi, còn từng theo dõi ta và Lý Đại Hùng ở thôn Lý gia.”
Vương Tinh không lên tiếng.
Đến lúc này, mọi thứ đã không cần phải nhiều lời thêm nữa rồi.
Bấy nhiêu manh mối cũng đủ để tra ra người đó rồi.
“Tra mau!” Lư Dịch Chi đứng dậy hạ lệnh cho đám thuộc hạ.
Có vẻ tên đầu trọc biết nhưng cố ý không nói.
Cô trầm mặc hỏi Vương Tinh: “Tại sao lại không thấy bóng của ta?”
Vương Tinh cúi gằm mặt xuống.
“Cô muốn bảo vệ Xa Cảnh Phong.” Cố Duệ thẳng thắn nói: “Nhưng cuối cùng thì sao? Đàn ông từ xưa đến nay đều bạc tình, cô vì hắn ta mà không tiếc cả mạng sống, nhưng hắn ta đã đối xử với cô như thế nào… Cô nói xem, có phải trong mắt hắn ta, cô chỉ là một…”
Cố Duệ vừa vân vê đầu ngón tay vừa nói: “Một quân cờ có thể tùy ý vứt bỏ.”
Vương Tinh vẫn trầm mặc, sự trầm mặc này làm Cố Duệ tưởng cô ta đang đau lòng đến không nói nên lời.
“Cô không hiểu.”
Một lúc lâu sau cô ta mới lên tiếng. Cô ta nói với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn, không mắt, không miệng.
“Cô không hiểu.”
Âm thanh kéo dài, rất nhỏ, rất dịu dàng.
Cố Duệ sửng sốt nhưng không nói gì.
“Vương cô nương, cô đi cùng chúng tôi đi.”
Lư Dịch Chi lại bước vào gọi Cố Duệ. Tên đầu trọc cũng thu quỷ ảnh của Vương Tinh vào chiếc hộp nhỏ kia.
Cố Duệ tò mò hỏi ông ta đây là cái gì.
“Khuê Lỗi (1).”
“Con rối.”
“Là Khuê trong từ “Khuê Sơn”, còn từ Lỗi thì đúng là nghĩa như vậy. Đây là bảo vật bắt yêu của Khuê Sơn bọn ta! Thế nào? Rất lợi hại, đúng không?”
Ngoài mặt Cố Duệ cười hì hì, nhưng trong lòng lại thấy rất ngạc nhiên. Cô nghĩ thầm: “Khuê Sơn này xem ra cũng khá lợi hại, trong người bọn họ có tới mấy pháp bảo luôn. Có lẽ đây cũng là một môn phái lớn của đạo môn.”
Tiếng vó ngựa vang lên, đám người dần rời xa căn nhà ma kia.
…
Tại nhà họ Xa, bảy ngày tang đầu trong Chung Thất (2) vẫn tiếp tục. Tuy rằng ở nhà họ Xa có quỷ quậy phá, nhưng dựa vào tiếng tăm rất lớn của bọn họ, không, phải nói là đại đa số người ở trấn Đông Liễu đều bị nhà họ Xa nắm giữ mạch kinh tế, nên dù bọn họ có sợ chết đến mấy, cũng phải nhắm mắt đến thăm viếng.
Nhìn thấy Xa Văn Long đã bình phục lại, người trên trấn hậm hực hỏi ông ta.
Ai đến hỏi, ông ta cũng nói là nhà họ Xa đã mời cao nhân đến trị cho mình.
Cao nhân? Là tên đầu trọc trông giống sơn tặc kia sao?
Rất ít ai dám đi hỏi Xa viên ngoại, vì người đàn ông này luôn lạnh lùng và âm trầm.
Nhưng mà, phu nhân của ông ta…
Cho dù đã nhìn thấy nhiều lần, người trong trấn vẫn nhịn không được mà nghĩ thầm: “Người phụ này quá trẻ, quá đẹp rồi. Sao lại hạ mình gả cho một lão già như Xa viên ngoại? Dáng dấp đẹp đẽ như vậy lẽ ra phải cấu kết với đám quan lớn hoặc quý tộc chân chính gì đó mới đúng chứ!”
Cho dù nghĩ như vậy nhưng không ai có gan dám nói ra. Mọi người thân thiết đến chào hỏi Xa phu nhân. Bọn họ đều cảm thấy từng cái nhăn mày của Xa phu nhân, dù trông rất đoan trang, thanh nhã, dù bây giờ trên mặt tràn đầy nét đau thương, nhưng vẫn rất quyến rũ.
Bọn họ nhớ tới cậu con trai duy nhất suýt chết yểu mấy lần của bà ấy…
Thật đúng là không đành lòng mà.
“Huyện lệnh đại nhân đến…”
Bên ngoài có người cao giọng thông báo. Không ai cảm thấy kỳ quái. Chuyện nhà họ Xa và quan phủ, hai bên quan thương cấu kết với nhau đã không còn là chuyện ngày một ngày hai. Nhà họ Xa có tang, quan phủ đến phúng viếng là chuyện rất bình thường.
Sắc mặt vợ chồng Xa viên ngoại lạnh nhạt, cả hai vừa tính ra cửa nghênh đón thì phát hiện đối phương đã bước vào.
Chỉ là… Lư Dịch Chi cũng đến.
Hai vợ chồng này dừng bước một lát rồi lại dùng vẻ mặt tự nhiên tiến lên nghênh đón.
“Lư công tử, Huyện lệnh đại nhân…”
Sắc mặt Huyện lệnh đại nhân hơi mất tự nhiên, ông ta không hé răng nói câu nào.
Phong thái Lư Dịch Chi rất nổi bật, trong sự lạnh lùng của người nhà quan còn mang theo khí khái cao quý của hào môn quý tộc. Anh khách sáo nói: “Quý phủ xảy ra chuyện, ta nên tới phúng viếng mới phải phép, viên ngoại không cần khách sáo, nhưng mà… Xa công tử không ở đây sao?”
Ý của anh ta là: thím của mình qua đời nhưng lại không đến chịu tang, phúng viếng?
“Cơ thể của khuyển tử (3) không tốt, sáng nay bệnh cũ lại tái phát…” Lời này của Xa viên ngoại khiến mắt Xa phu nhân trở nên hồng hồng, mới nhìn vào đã thấy thương.
Lư Dịch Chi nhìn bà ta nói: “Xin phu nhân hãy nén bi thương.”
Xa phu nhân: “Đã khiến công tử phải chê cười rồi.”
“Làm gì có, tình mẫu tử là một tình cảm thiêng liêng trong trời đất. Nhưng, nghe giọng của Xa phu nhân có vẻ là người ở Đàm Châu.”
Xa phu nhân: “Thiếp thân chỉ là một người có xuất thân quê mùa nên giọng nói còn lẫn với giọng quê, nhưng không phải người Đàm Châu mà là người Quan Nội (4).”
“Vậy là ta đã đoán sai.” Lư Dịch Chi không tỏ ý kiến gì. Trong bầu không khí khá tốt đẹp giả dối, Lư Dịch Chi đi vào thắp hương…
Mặt Xa Văn Long tràn đầy sự vinh dự nói: “Tiểu dân chỉ là thường dân áo vải, có thể khiến ngài làm thế này… Tiểu dân thấy sợ hãi.”
Những người đứng bên cạnh nhà họ Xa cũng kinh ngạc không kém.
Lư Dịch Chi cắm hương vào lư hương rồi quay đầu lại nhìn ông ta: “Ta chỉ thấy tội nghiệp bà ấy bị người bên gối hại chết, sau đó còn bị người ta làm bộ làm tịch tổ chức Chung Thất để mọi người đến phúng viếng.”
Toàn bộ người nhà họ Xa và khách khứa đều chìm vào im lặng.
Thời gian dần dần trôi qua. Xa viên ngoại và Xa phu nhân vẫn không mở miệng nói chuyện. Vì lúc này, có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào bọn họ. Những ánh mắt ấy nhìn như thể đã tin tưởng lời Lư Dịch Chi nói.
A… Vị Lư đại nhân này… không có ý tốt khi tới đây.
“Lư… Lư công tử, ý ngài là sao ạ? Ngài đừng làm tiểu dân sợ.”
Bình thường Xa Văn Long đều rất ngang ngược, nhưng lúc này ông ta lại có vẻ rất sợ hãi, vẻ mặt như thể đang bị đổ oan. Có khá nhiều người từng chịu thiệt dưới tay ông ta, nên khi nhìn thấy vẻ mặt như thế này của ông ta, không ít người cảm thấy vui sướng trong lòng.
Chẳng lẽ… ông ta đã giết vợ mình?
Vài người ở đây hung hăng mắng thầm trong lòng. Nhưng khi bị Xa viên ngoại liếc mắt nhìn thì có người tiến lên hỏi: “Lư công tử… Ngài nói là… chuyện này không thể nào! Phu nhân của Xa Văn Long bị quỷ hại chết mà.”
“Đúng, đúng. Lúc quỷ quậy phá, chúng tôi cũng có mặt tại đây.”
Lư Dịch Chi: “Khi một người chết, hoặc là hồn chết, hoặc là cơ thể đã chết. Khi đó các loại tà ma có thể phá hủy linh hồn hoặc nhập vào xác người chết. Nhưng trước đó Khang sư phụ đã kiểm tra rồi, nhị phu nhân đã chết, hồn của bà ấy đã bước vào Âm Phủ.”
Nói xong, Lư Dịch Chi dừng lại và nhìn Xa Văn Long cười như không cười, nói: “Khang đại sư nói với ta rằng, sau khi chết, mặc kệ chết như thế nào thì cũng đều lưu lại ở nhân gian bảy ngày. Nhưng nhị phu nhân mới chết chưa đến hai ngày, cho dù có do quỷ quậy phá thì cùng lắm là hai ngày trước đó nữa. Vậy thì vì sao hồn bà ấy lại đến Âm Phủ nhanh như vậy? Trừ khi bà ấy đã bị sát hại hơn bảy ngày trước.”
Mắt Xa Văn Long lóe lên, ông ta mạnh miệng cãi lại: “Rõ ràng là do quỷ nữ làm hại! Đều do quỷ nữ kia hại bà ấy, bắt hồn bà ấy xuống Âm Phủ.”
“Ông nói sai rồi! Đã là quỷ nữ lưu lại nhân gian làm việc ác thì sợ nhất là bước vào Âm Phủ. Bởi vì cô ta đã vi phạm vào pháp luật của Âm Phủ - chính là cố chấp ở lại nhân gian, hơn nữa còn làm việc ác hại người, nên một khi cô ta bước vào Âm Phủ, Diêm Vương sẽ khiến cô ta biến thành tro bụi! Cho nên quỷ nữ Vương Tinh kia còn chưa có năng lực như thế.”
“Điều đó thì chưa chắc! Vương Tinh hận nhà họ Xa chúng tôi như vậy, ai biết được cô ta có bất chấp mọi thủ đoạn hay không? Huống hồ Lư công tử cũng chẳng phải là đạo sĩ, làm sao chắc chắn quỷ không có năng lực này?”
Xa Văn Long càng nói, lý lẽ càng hùng hồn như cây ngay không sợ chết đứng, nhưng đột nhiên anh ta nhìn thấy ánh mắt sắc bén của Xa viên ngoại ở phía đối diện.
Anh ta ngẩn ra và mơ hồ cảm thấy bản thân đã… nói sai gì đấy.
“Vương Tinh… Ta chỉ thuận miệng nhắc tới, mà ông lại biết rõ về cô ta như thế, xem ra là đã sớm biết chuyện của Vương Tinh ở thôn Vương gia. Có biết khi Đại lý tự phá án, cái gì là quan trọng nhất không? Đó chính là manh mối, mà manh mối là sự liên kết các tình tiết của vụ án lại với nhau. Thôn Vương gia, Vương Tinh, rừng Quỷ Khốc, thôn Lý gia, nhà họ Xa, xâu chuỗi chúng lại với nhau thì manh mối đã chỉ về hướng này! Những người ở nhà họ Xa các ngươi, ta đều có thể bắt về Đại lý tự thẩm vấn!”
Âm thanh không lớn nhưng lại vang dội khắp căn phòng.
***
(1) Lỗi: từ hán việt, nghĩa là con rối.
(2) Chung Thất: lễ cúng 49 ngày sau khi mất.
(3) Khuyển tử: cách gọi con trai mình trước mặt người khác một cách khiêm tốn.
(4) Quan Nội: chỉ miền tây Sơn Hải Quan, Trung Quốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...