Thịnh Đường Vô Yêu

Cuối cùng cũng đã đến được Thần Tiêu sơn, mới tới chân núi đã có thể cảm nhận được linh khí dồi dào của ngọn núi này, so với Thần Tiêu, Khuê Sơn của bọn họ thật sống như mao xí.

Ài, không thể so sánh được.

“Ông có quan hệ với Thần Tiêu phái? Không phải chứ, người như ông làm sao có thể có quan hệ được.” 

Rõ là tiểu đồ đệ của mình, thân làm sư phụ nghe thấy đệ tử trào phúng như vậy, nhưng hắn lại không hề có nửa điểm buồn bực, ngược lại còn có cảm giác quang vinh?

Mẹ kiếp, vị sư phụ này của mình đã bị bất lực rồi.

Mặc dù trong lòng chê bai bản thân, nhưng khóe miệng hắn bất giác cong lên, có chút đắc ý: “Đây là, đừng có xem thường, sư phụ các ngươi hằng ngày nhìn vậy thôi, thật ra quan hệ giao tế rất rốt, chẳng qua là cố khiêm tốn mà thôi.”

Hừ, Cố Duệ thấy tên này múa mép cũng chẳng buồn đối đáp, cũng may tên đầu trọc không phí phạm thời gian, chỉ nói bản thân có một người bạn ở Thần Tiêu phái, lần này là muốn gửi nhờ ba đồ đệ ở đây, thay đổi nơi tu hành rèn luyện trong vài năm.

Ba người Cố Duệ cũng chẳng có tâm tư luyến tiếc cố hương gì, hiện nay tình hình bức bách, cho dù là ăn nhờ ở đậu thì cũng phải cam chịu, có thanh cao cũng chẳng được gì, đã tới thì đành an tâm ở lại.

Do vậy ba người bắt đầu thảo luận bữa trưa ăn gì. 

Đây là ba tên thổ tặc.

Tên đầu trọc thấy bức bí, nhưng cũng không mang người lỗ mãng xông lên núi, nên biết bất kỳ môn phái nào cũng đều giống nhau, đều rất coi trọng mặt mũi, chiếm một ngọn núi thì chính là sơn môn, mà đã là sơn môn thì sẽ có quy tắc của sơn môn, ngươi không có bái thiếp, lại không phải người nhà, vô cớ xông vào chính là mạo phạm, người ta đánh chết ngươi cũng là lẽ thường tình.

Nếu như ngươi là nhân vật như độc cô cầu bại, thiên hạ trên dưới chỉ có mình ta thì coi như bỏ đi, nhưng mà bốn người Khuê Sơn bọn họ không phải. 

Đừng nói bên trong Thần Tiêu phái có ba Hàng Sư ngũ quái tọa trấn, ngay cả một Hàng Sư tứ quái bọn họ cũng ăn không tiêu, cho nên tên đầu trọc chẳng thèm để tâm đến ba tên đệ tử đang thảo luận đồ ăn trưa, móc từ trong lồng ngực ra một tấm bái thiếp.

Tấm bái thiếp này rất tinh tế, phản chiếu ánh sáng, nhìn qua liền biết là thứ những kẻ có tiền sử dụng.

Cố Duệ quay đầu nhìn sang, sờ cằm suy nghĩ xem nhân tình của tên đầu trọc là ai, lẽ nào lại là một đại hán chân hôi? 

Tên đầu trọc cầm lấy bái thiếp, truyền vào Hàng Lực, bái thiếp lơ lửng trên không trung, xoay chuyển một vòng, bắn ra tia sáng linh động.

Ba người Cố Duệ đều bị hấp dẫn, sững sờ kinh ngạc, đây không phải là một tấm bái thiếp không thường?

Bái thiếp lơ lửng xoay chuyển, một hồi sau thì dừng lại, trên mặt nó mở ra, hiện lên dòng chữ. 

... Đây là chuyện gì?

Hiếu Sinh Cao Lãnh! Lẽ nào là một đại hán chân hôi cao ngạo? Chẳng qua nét chữ này rất thanh tuấn.

Một đại hán chân hôi cao ngạo có thư pháp thanh tuấn? Cố Duệ cảm thấy không biết dùng lời gì để diễn tả. 

Tên đầu trọc lập tức nhếch miệng viết lên mấy chữ.

Ánh mắt Cố Duệ liếc qua.

... Xin thu người. 

Hờ, đúng là phong cách Khuê Sơn, đơn giản, thô thiển.


Bên kia dường như có chút trầm mặc, nhưng rất nhanh liền trả lời.

... Cút. 

Ba người Cố Duệ: “...”

Cố Duệ cân nhắc một hồi, cất tiếng nói: “Lão trọc, đây không phải là nhân tình của ông sao? Hay là nhân tình bị ông bỡn cợt?”

Tên đầu trọc trừng mắt nhìn Cố Duệ: “Nói bậy cái gì! Người này là...” 

Hắn ngừng lại một chút, dường như nghĩ đến chuyện gì đó, trong mắt lóe lên một tia u tối: “Dù gì thì người này cũng rất đáng tin, các người đi theo người ta có thể học được rất nhiều thứ... bỏ đi, ta lại cố gắng thêm chút nữa...”

Cố gắng cái rắm, Cố Duệ trừng mắt nhình ông ta: “Ông như vậy không được, để đó tôi.”

Tên đầu trọc bán tín bán nghi, nhưng hắn biết xét về năng lực giao tế, bốn người Khuê Sơn cộng lại sau đó nhân cho mười cũng không bằng được nha đầu chết tiệt này, vậy nên hắn đành giao bái thiếp cho Cố Duệ. 

Ngón tay Cố Duệ khởi động, nhanh chóng viết lên bái thiếp một dòng chữ.

... Núi quá cao, lăn không lên được, có thể leo lên không? (1)

Tên đầu trọc thần kinh chấn động... mặt dày như vậy? Có thể không? 

Bên đầu kia một lúc sau mới trả lời.

... Tên họ Khang kia, ngươi vô sỉ vậy sao.

Tên đầu trọc nén giận, trừng mắt nhìn Cố Duệ... Ta bị người ta chửi kìa. 

Cố Duệ mặc hắn, nhanh chóng trả lời.

... Đúng, không sai, ta chính là không biết nhục, vậy giờ ta có thể leo lên chưa? Ta gấp lắm rồi, không thể đợi nữa, rất muốn gặp ngươi.

Ba người tên đầu trọc: “...” 

Đầu bên kia không phản ứng.

Tên đầu trọc xắn tay áo, Cố Duệ vội vàng đóng bái thiếp trốn ra sau lưng Yêu Yêu.

“Lão trọc chết tiệt, ông gấp cái gì, có lúc không phản ứng chính là phản ứng tốt nhất đó! Nói không chừng người ta đang suy nghĩ cách đón chúng ta.” 

Cố Duệ vừa dứt lời, đột nhiên nghe thấy âm thanh từ trên truyền xuống.

“Kẻ nào đến đây!”

Vừa ngước mắt lên, Cố Duệ liền nhìn thấy mấy cái bóng trắng lam bay xuống, từng người đều mặc y phục môn phái, từ đầu đến chân đều là màu trắng, viền áo màu lam, trông có vẻ vô cùng thanh tuấn tao nhã, cũng rất có khí phách, không hổ danh là Thần Tiêu. 

Vấn đề là... y phục này dường như từng thấy qua.

Mà trọng điểm là... trong số hơn mười mấy người mặc y phục này dường như có hai người bọn họ nhận ra.


Không đợi bốn người Cố Duệ trả lời, hai sư huynh muội từng gặp qua kia trợn trừng to mắt, nhìn chằm chằm bốn người Cố Duệ. 

Ài, không xong rồi! Trong lòng Cố Duệ đánh bộp một cái, quả nhiên nghe thấy tiếng sư muội kia vội vàng hét lớn: “Tam sư huynh, mấy người này chính là mấy kẻ có địch ý với bọn muội vào tối hôm qua, Hàng Khí trong tay ả ta rất lợi hại, hai người bọn muội suýt chút nữa bị hại rồi.”

A, tiểu cô nương này quả thật rất có tiền đồ nha, đổi trắng thay đen thật là thuần thục, rất có phong phạm của chị đây năm nào.

Quay đầu bỏ chạy cũng thật quá mất giá, nhìn đối phương trực tiếp như vậy, Cố Duệ ngược lại chẳng hề gấp gáp. 

Tên đầu trọc cũng không gấp, hỏi ngược lại Cố Duệ: “Cô bình thường tham sống sợ chết, nay không bỏ chạy sao?”

Cố Duệ: “Chạy, làm gì phải chạy, tôi cũng không gấp.”

Tên đầu trọc này có quen biết với người Thần Tiêu, đến đây cũng quen đường quen lối, làm sao có thể không nhận ra trang phục sư môn của nhà người ta, làm sao có thể không nhận ra lai lịch của đối phương. 

Đã dám đến như vậy, chứng tỏ hắn chẳng sợ hai đứa nhóc kia diễn trò hề.

Do vậy, Cố Duệ chẳng gấp gáp gì.

Bên này hai thầy trò đối đáp, bên kia các đệ tử Thần Tiêu sơn thấy sư muội nhà mình nói như vậy, tự nhiên không có hảo cảm với bốn người Cố Duệ, đang muốn gây khó dễ, thì ánh mắt bất giác nhìn sang phía Yêu Yêu... 

Một giây... đao kiếm cũng cầm không vững.

Bởi vì ánh mắt rất trực tiếp, dường như khí lực toàn thân đều bị rút đi, đặt vào trong ánh mắt đó, hận không thể móc mắt mình đặt lên trên thân hình giai nhân tuyệt khắc, khuynh quốc khuynh thành đó.

Yêu Yêu đột nhiên bị vô số ánh mắt rực lửa của nam nhân nhìn chằm chằm, mặc dù tính cách của anh thờ ơ, nhưng cũng có một chút không được tự nhiên, cũng may, có Cố Duệ đứng chắn ngay trước người anh, ánh mắt lạnh lùng quét qua đám đệ tử danh môn kia, nhất thời khiến bọn họ bừng tỉnh, từng người từng người đều cảm thấy lúng túng. 

Bọn họ ngại ngùng không động thủ, nhưng tam sư huynh đã chủ động tiến lên trước.

“Bốn vị, tại hạ là đệ tử Thần Tiêu Đao Phong trưởng lão Triệu Khoát, là người đứng thứ ba trong số các đệ tử, sư muội tại hạ vừa nói các vị đêm hôm qua có ý làm hại bọn họ, không biết có việc này không.”

Ngữ khí của người này không tệ, ừ, mỹ sắc của Yêu Yêu rất hữu dụng. 

Tên đầu trọc tâm trạng không tốt, liếc hai kẻ kia một cái, lên tiếng: "Lời này của ngươi khiến ta chẳng biết nên trả lời như thế nào. Thứ nhất, nếu như ta muốn hại bọn họ, bọn họ chạy thoát được sao? Thứ hai, muốn mưu hại người như vậy, bọn ta còn chạy đến cổng nhà các ngươi tự tìm chết hả? Thứ ba, ta còn chưa nói đêm qua trong miếu hoang gặp phải nữ quỷ, đệ tử Thần Tiêu các ngươi chỉ lo cho thân mình, cong đuôi bỏ chạy, cũng may ta và Thần Tiêu các ngươi còn có chút giao tình, nếu đổi thành Hàng Sư khác, hiện tại trên giới Hàng Đạo đã lan truyền chuyện này rồi.”

Lời này vừa nói ra, nhất thời chúng đệ tử đều kinh ngạc, đồng loạt nhìn về phía hai người nam nữ kia, sắc mặt của Triệu Khoát cũng sa sầm xuống.

“Dương sư đệ, Vu sư muội, lời của vị tiền bối này có thật hay không?” 

Vốn cho rằng là hai bên kích động xung đột, nhưng nếu như cái loại chuyện lâm trận bỏ trốn này bị truyền ra, thanh danh Thần Tiêu bọn họ sẽ bị ảnh hưởng, nên biết sư môn bọn họ môn quy rất nghiêm ngặt, nếu như thật sự thấy nữ quỷ mà bỏ chạy, những Hàng Sư trong giới Hàng Đạo sẽ...

Vu Linh nhìn tên đầu trọc không mặn không nhạt nói ra những lời vừa rồi, nhất thời lúng túng, đang muốn mở miệng liền bị Dương Khai kéo lại.

“Triệu Khoát sư huynh, kỳ thực là như vậy, đêm qua ta và sư muội thật sự ở trong cái miếu hoang kia gặp nữ quỷ, nhưng nữ quỷ đó thật sự rất lợi hại, hai người bọn ta căn bản không phải đối thủ, vì lo lắng nữ quỷ xuất thế sẽ gây hại cho bách tính, nên quyết định cùng sư muội quay về trước để bẩm báo với sư phụ...” 

Đầu óc của tên Dương Khai này xoay chuyển cũng thật nhanh, chỉ vài lời liền phủi sạch tội bỏ trốn của bọn họ.


Chẳng qua hắn không ngờ mấy người Khuê Sơn căn bản chẳng hề muốn giữ khư khư chuyện này không buông… Bởi vì hai sư huynh muội này không quan trọng.

Cố Duệ còn không thèm quan tâm đến hai kẻ kia, huống hồ chi tên đầu trọc, do vậy hắn tùy tiện nói: “Ừ, thì ra là vậy, hiểu lầm rồi sao?” 

Câu phản vấn vừa nói ra, Dương Khai lập tức phản ứng, đứng chắn trước mặt Vu Linh nói: “Quả thật là hiểu lầm, lúc trước giữa chúng ta quả thật là hiểu nhầm, sư muội, còn không lên tạ lỗi với tiền bối đây, nói ra thì chúng ta và mấy vị đây đêm hôm qua cũng có chút tình nghĩa cùng nhau chiến đấu với nữ quỷ."

Mẹ kiếp, tên khốn này còn muốn chia công lao diệt nữ quỷ sao?

Lý Đại Hùng nhếch mép, nhưng hắn biết đây là sơn môn nhà người ta, người ta nói gì cũng được, cứ coi như gió thoảng qua tai. 

Ừ, đều là hiểu lầm thôi, như vậy thì tốt rồi, những đệ tử Thần Tiêu còn lại cũng lấy làm vui mừng, nhiệt tình bước lên, ánh mắt dán chặt vào Yêu Yêu.

Lý Đại Hùng bực mình: Mẹ kiếp, một bọn háo sắc chưa từng nhìn thấy mỹ nhân.

Cố Duệ cũng bực mình: Mẹ kiếp, một bọn háo sắc nông cạn, tôi không phải nữ nhân sao?

Yêu Yêu: “…”

“Các người đang làm cái gì! Còn ra thể thống gì nữa!” Đột nhiên có một âm thanh tức giận đầy uy vũ truyền đến.

Cố Duệ đưa mắt nhìn, ừ, đây chắc là một kẻ cấp trưởng lão. 

Đám người Triệu Khoát nhìn thấy liền lập tức hành lễ.

Những người còn lại kêu Đao trưởng lão, Triệu Khoát thì gọi là sư phụ.

Hờ, người này chính là Đao Phong? 

Cao lớn uy vũ, bên hông treo một thanh trường đao, thanh trường đao này không có móc cài, mà tự động dính bên hông hắn, cứ như là có lực hút nam châm, ánh sáng lưu chuyển, nhìn qua liền biết rất lợi hại.

Có vẻ như là Hàng Khí cùng cấp bậc với Vân Linh Phiêu của Nhạc Nhu.

Đao Phong trưởng lão nhìn thấy tên đầu trọc thì sững sờ, ánh mắt nhìn chằm chằm tên đầu trọc. 

Tên đầu trọc cũng nhìn chằm chằm hắn.

Lý Đại Hùng ở bên cạnh nhìn hai người, kéo tay áo Cố Duệ: "Khỉ này, người này là nhân tình của sư phụ?"

Cố Duệ: "Không biết, dù sao đi nữa, nếu một hồi đối phương rút đao ra thì chúng ta lập tức bỏ chạy." 

Hai người sau khi ngầm hẹn với nhau xong thì không vội nữa, Cố Duệ thậm chí còn bước tới trước mặt hai người, búng tay một cái.

Hai người hồi thần, Cố Duệ hỏi tên đầu trọc: “Sư phụ quen biết vị Đao Phong trưởng lão này?”

Tên đầu trọc: “Không quen biết.” 

Cố Duệ: “Không quen biết sao lại nhìn lâu như vậy?”

Tên đầu trọc: “Cô không biết những nhân vật quan trọng khi gặp mặt phải nhìn nhau thật lâu sao, đây chính là giao đấu về mặt tinh thần…”

Giao đấu cái rắm! Cố Duệ trợn mắt. 

Đao Phong trưởng lão lúc này cũng hỏi Triệu Khoát sự tình là thế nào, sau khi biết chuyện đêm hôm qua của bốn người Cố Duệ và hai người Vu Linh, thần sắc có chút trầm xuống, sau đó nhìn sang tên đầu trọc.

“Các hạ từ xa đến đây, không biết có chuyện gì, chẳng lẽ là vì chuyện nữ quỷ ở miếu hoang? Chuyện này quả thật không nhỏ, lúc trước Thần Tiêu chúng ta luôn phòng bị, mỗi ngày đều nói những đệ tử đi qua con đường này đến đó để ý xem nữ quỷ có dị động gì không, qua một thời gian dài, vốn cho rằng tượng Phật đã trấn áp được, thật không ngờ nữ quỷ này lại có thể tác quái…”

Ngừng lại một chút, Đao Phong nói: “Chẳng qua cũng may có tượng Phật ở đó, nhờ vậy mà đã hàng phục được nữ quỷ rồi đúng không.” 


Cố Duệ cảm thấy trình độ của người ở Thần Tiêu này thật sự lợi hại hơn Bắc Đường rất nhiều, lúc đầu là đệ tử nhảy ra giành công lao, sau đó sư phụ xuất hiện, trực tiếp đem toàn bộ công lao chuyển hết sang cho tượng Phật, chẳng chừa lại cho tên đầu trọc một tí gì.

Tên đầu trọc làm sao lại không biết dụng ý của đối phương, thế nhưng hắn chỉ cười: “Các hạ nghĩ nhiều rồi, ta đến Thần Tiêu là để tìm một vị cố nhân, gặp phải nữ quỷ cũng là trùng hợp, các hạ nói rất đúng, nhưng dù sao thì nữ quỷ cũng đã chết rồi, chuyện này cũng coi như xong rồi.

Đao Phong cứng họng, vốn dĩ muốn thuận thế khiến tên đầu trọc nói ra tình hình cụ thể, hiện giờ người ta rõ ràng là không muốn theo hầu chuyện rồi. 

“E là không được, Thần Tiêu bọn ta đối với nữ quỷ này có trách nhiệm bảo hộ, có một số chuyện cần phải hỏi rõ ràng mới được, chư vị, xin mời.”

Lúc trước còn lo lắng không lên núi được, giờ tốt rồi, có muốn không lên cũng không được.

Đây gọi là chuyện gì chứ, Cố Duệ nhìn hai người Vu Linh đang giấu không được vẻ mặt đầy đắc ý và ác ý, bất giác cảm thấy ngán ngẩm. 

Đám đệ tử Thần Tiêu nghe thấy sư phụ nói vậy, không còn cách nào chỉ có thể đồng loạt vây bốn người Cố Duệ lại…

Đây là muốn kiếm chuyện mà!

Chính vào lúc này, phía bắc Thần Tiêu sơn có một tiếng hạc truyền tới, tiếng hạc càng lúc càng gần, mọi người đều bất giác nhìn sang… 

Phía trên rừng cây xanh biếc, mây trắng lập lờ, có một bóng trắng hiện ra, rất hiển nhiên chính là từ trên đỉnh núi bay xuống, chớp mắt một cái đã bay đến khoảng không trước mặt mọi người, sau khi lượn một vòng, nó đáp lên trên một cái cây tùng to lớn.

Lý Đại Hùng: Chim! Chim bự!

Yêu Yêu: Đại Hùng, là bạch hạc, còn là một con Đan Đỉnh hạc.

Cố Duệ: Rất bự, rất béo.

Quả thực, đây là một con Đan Đỉnh hạc rất mập, cao bằng cả một người.

Nó đậu trên cây, đưa mắt nhìn mọi người, xếp cánh lại, kêu lên hai tiếng. 

Tất cả đệ tử Thần Tiêu đều đồng loạt hành lễ, ngay cả Đao Phong cũng hành lễ.

A, thân phận địa vị của con bạch hạc này thật là cao, ngay cả trưởng lão cũng phải hành lễ?

Không đợi Cố Duệ suy nghĩ ra thân phận của bạch hạc, nét mặt của Đao Phong đã sa sầm xuống, có chút cổ quái, nhìn mấy người Cố Duệ. 

Tên đầu trọc dường như hiểu được, híp mắt tiến lên trước: "Bạch hạc cô nương, phiền cô đích thân đến đón người thật khiến ta rất vui, chẳng qua là, hôm nay ta còn có chút chuyện, không thể đi cùng, để mấy đứa nhóc này đi theo cô nhé!”

Bạch hạc nghe xong mấy lời của tên đầu trọc, lại kêu lên.

Tên đầu trọc vội gật đầu: “Ài ài, không cần lưu luyến ta, sau này rảnh rỗi ta lại đến thăm cô, cô giao cái này cho chủ tử là được rồi.” 

Tên đầu trọc lấy một lá thư ra, nó mở miệng ngậm lấy, ngay lúc tên đầu trọc nhẹ nhõm mỉm cười thì nó đá cho một cước…

Tên đầu trọc bị đá bay ra xa mười mấy mét, sau khi rớt xuống lập tức đứng dậy, phủi phủi bụi bặm trên người, sau đó vẫn cười híp mắt: “Thật là nghịch ngợm, lần nào cũng đùa như vậy!”

Lý Đại Hùng: "Khỉ này, đây là chuyện gì?” 

Cố Duệ: "Đồ ngốc, rõ ràng là người ta không hoan nghênh tên đầu trọc, nhưng tên đầu trọc cứ mặt dày, ức hiếp người ta không biết nói tiếng người, cho nên nó mới đá cho một cái."

“Làm người trên đời, vẫn nên thành thật một chút… Giống như tôi, tài năng hơn người, người gặp người yêu, hoa thấy hoa nở.” Cố Duệ mặt dày vô sỉ, nhưng lại khiến Yêu Yêu cúi đầu cười đến mức hoa nở cũng phải xấu hổ vì kém sắc hương.

***

(1) Cút trong tiếng Trung còn có nghĩa là lăn đi. Cố Duệ ở đây chơi chữ.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui