Trên con đường từ U Châu thông đến Ẩn Nguyệt thôn, mười mấy con tuấn mã đang phi như bay, từ đây đã có thể nhìn thấy Ẩn Nguyệt sơn, thậm chí nhìn thấy thôn xóm trước mặt, nhưng mưa gió bão bùng, y giáp trên người bọ họ đều đã bị nước mưa lạnh ngắt thấm ướt sũng, chẳng qua bọn họ đều là người luyện võ nên cũng không đến nỗi nào, chỉ là nước mưa đánh vào mặt, tầm nhìn bị hạn chế, khiến nội tâm bọn họ có chút nôn nóng.
“Hàn ca, chúng ta đến có kịp không?” Hứa Điển lo lắng vô cùng, trên mặt chẳng còn chút phong lưu đa tình nào của một tháng trước.
Hàn Cao nhìn hắn: “Ngươi không nên đến.”
“Ta hỏi huynh mà, sao lại nói cái này chứ!” Hứa Điển có chút bực tức.
“Thanh Vũ các hạ, ngươi...”
Hắn còn chưa hỏi xong, thì mấy con ngựa đột nhiên dừng lại hí lên hoảng loạn, bọn họ nhìn thấy phía trên Ẩn Nguyệt thôn sấm sét chằng chịt, dường như có một thứ gì đó vô cùng khủng bố đang hình thành.
“E là đến không kịp rồi!” Thanh Vũ nhìn sang hướng kia, chân mày nhíu chặt.
“Nhưng vẫn phải đi!” Hắn sờ vào cái bình nhỏ được cất giấu cẩn thận trước ngực.
---
Ở đầu bên kia, Tiết Lương Bình cũng đang kêu gọi môn hạ liên thủ đối phó Tư Mã cương thi.
Lộc Hợi liếc bọn họ một cái, vung tay áo lên, Nhất Xích Phương Viên nứt ra, khi Tư Mã cương thi xông ra, liền đối mặt với một loạt công kích Hàng Thuật giáng ầm ầm xuống.
Tên đầu trọc nhìn thấy liền đen mặt, hắn là muốn đám người Tiết Lương Bình xuất thủ, nhưng cũng nhắc nhở đối phương đừng khiến Tư Mã cương thi lôi Cố Duệ bỏ trốn, nếu không Cố Duệ sẽ chết chắc, nhưng thật không ngờ Tiết Lương Bình lại ra tay tàn độc như vậy.
Muốn oanh tạc cho Khỉ chết chung sao?
Một tổ ong tuy loạn, tuy yếu, nhưng kiến cũng có thể cắn chết được voi, dù gì cũng phải công phá được trên người hắn.
Cũng may Tư Mã cương thi không cứng rắn phản kháng, bởi vì cơ thể của hắn lúc trước đã bị một đòn của Lộc Hợi làm trọng thương, cho nên hắn né tránh.
Lộc Hợi dường như sớm biết được hắn sẽ né tránh, thân hình chớp một cái đã đến ngay vị trí hắn nhảy đến.
Thước ngọc trong tay, Lộc Hợi ở trước mắt, Cố Duệ lần đầu tiên nhìn thấy vị Hàng Sư thần bí của ba trăm năm trước ở khoảng cách gần như vậy, nhưng không giống với những người khác, đối với những người khác, cô có thể nhìn thấu được tính cách và hành vi của họ, thậm chí dự đoán trước được, mô phỏng được thủ đoạn của đối phương, nhưng với người này, cô nhìn không thấu, mà ngược lại, là đối phương nhìn thấu được cô.
Thần kinh Cố Duệ rét lạnh, thước ngọc trong tay Lộc Hợi luân chuyển, sau Xích Thốn Phương Viên chính là Đoản Xuyên Chi Thế giống như thanh kiếm vung ra chém thẳng xuống!
Tư Mã cương thi sợ hãi theo bản năng, phản ứng đầu tiên chính là lấy Cố Duệ đưa ra phía trước đỡ đòn.
Tổ tông nhà ông! Truy sát tôi thì coi như bỏ đi, còn lấy tôi làm bia đỡ đạn, làm cương thi cũng không thể nào không biết xấu hổ như vậy chứ!
Cố Duệ làm gì có năng lực tránh được một đòn này, cô cảm giác bản thân mình e là sẽ bị một thước này đánh cho tan thành khói bụi.
Vít! Thước ngọc quả nhiên đang chém xuống đầu Cố Duệ, từ đầu xuyên đến cổ, đến ngực... dường như sẽ chém cả người cô ra.
Lý Đại hùng sợ đến mức cả mặt trắng bệt không còn giọt máu.
Nhưng... Cây thước kia xuyên qua thân thể Cố Duệ, chém vào Tư Mã cương thi ở phía sau lưng.
Thân thể Tư Mã cương thi ngùn ngụt bốc lên khí huyết xanh đen, dường như thi thể bị đánh cho tiêu tán quá nửa.
Nhưng huyết dịch xanh đen kia cũng bắn lên lưng Cố Duệ, khiến Cố Duệ cảm thấy cả lưng lạnh lẽo, thi khí cuốn theo thi huyết thét gào, dường như muốn khảm vào trong thân thể Cố Duệ, ăn mòn huyết nhục trong người cô, Cố Duệ mở miệng liền phun ra một ngụm máu tươi.
“Nghiệt chướng, vẫn còn muốn hại người!”
Lộc Hợi nhăn mày hét lớn, thước ngọc lại xoay chuyển, muốn đâm vào thi thể Tư Mã cương thi, nhưng lại bị Tư Mã cương thi nắm lấy.
“Lội Hợi, những kẻ kia hại ta hơn ba trăm năm phải quanh quẩn trên âm dương lộ, không có được kết cục tốt đẹp. Ta thân là đế vương chí tôn, lại bị ngươi trấn áp từ đầu đến cuối, vốn là ngươi nợ ta, nếu ngươi còn cản ta, thì đừng trách ta và ngươi không đội trời chung!”
Tư Mã cương thi cắn răng gằn từng chữ, chứa đựng tất cả oán hận khôn cùng, oán hận này khiến những du thi vốn đang nằm rạp đều ngẩng đầu lên.
Không xong, linh hồn ý niệm của Lộc hợi đang suy yếu, tà khí của những du thi kia sẽ tăng lên!
Nhưng Lộc Hợi cũng không lui lại: “Nghiệt chướng, ngươi sinh tiền vì đoạt quyền mà sát sinh vô số, nhưng lại có thể nhắm mắt xuôi tay, thế mà huyết mạch của ngươi còn tạo nghiệt, tham vọng trường sinh, lấy ngươi thí nghiệm, dùng hài cốt vô số người đúc thành Trường Sinh Chi Mộ cho ngươi, điều này chọc giận trời xanh, cũng là nhân quả tuần hoàn, ta và ngươi vốn dĩ là không đội trời chung!”
Hai người sát khí ngập trời, khổ cho Cố Duệ kẹt ở giữa: “Hai vị tráng sĩ có lời thì từ từ nói, nếu như không muốn nói, muốn động thủ, thì xin đừng liên lụy đến người đáng thương như tôi.”
Cố Duệ bị vây trong thi khí, muốn thoát cũng chẳng có cách nào, cô cảm thấy thi khí bị trấn áp trong người mình lại đang trỗi dậy.
Ông trời ơi, cô đây là đang bước trên con đường biến thành xác sống sao?
Cố Duệ vừa nói xong những lời này, sấm sét trên trời liền mãnh liệt nổi lên, một tia sét đường kính một mét đánh thẳng xuống.
Nơi tia sét giáng xuống chính là chỗ giữa ba người Cố Duệ, Lộc Hợi và Tư Mã cương thi.
Mở miệng nói ra chưa được ba giây liền bị sét đánh, Cố Duệ ơi Cố Duệ, rốt cuộc cô đã gây nên nghiệp chướng gì?
Ầm! Tia sét giáng xuống.
Tư Mã cương thi đột ngột buông Cố Duệ ra bỏ chạy.
Tia sét khổng lồ kia đánh trúng người hắn... Tia sét trắng như tuyết đột nhiên biến thành màu đỏ máu, xâm nhập vào trong người Tư Mã cương thi. Cố Duệ trừng mắt nhìn miệng nó mở ra, ăn sét? Tia sét to lớn như vậy để cho tên này ăn vào, vậy thì hắn có thể bắn ra bao nhiêu sấm sét chứ!
Cố Duệ thầm la lên không ổn, bên tai liền nghe thấy tiếng nói.
“Đây không phải Thất Nhật Trường Sinh của Ẩn Nguyệt, mà là... Hắn muốn lấy thân luyện lôi tiến hóa thành Phi Cương! Thật là một kẻ có dã tâm! Tiêu cô nương hãy núp ra xa một chút.”
Hả? Cố Duệ bị một luồn sức mạnh nhẹ nhàng đẩy bay ra.
Lộc Hợi xông đến, tiến vào trong sấm sét, thước ngọc xoay chuyển, trở nên mềm dẻo, biến thành sợi dây thừng quấn chặt lấy hai người.
Lộc Hợi ôm chặt Tư Mã cương thi phóng vào Vĩnh Định hà!
Ông ta muốn làm gì?
Lộc Hợi miệng niệm chú, chú thuật không cần tay vẽ hoa văn, mà trực tiếp hóa thành từng kim quang đại tự, nhảy múa quấn lấy ông ta và Tư Mã cương thi, trong vòng kim quang đại tự, huyết khí của sấm sét càng lúc càng nhạt đi, Tư Mã cương thi phẫn nộ gào thét.
Cũng ngay trong lúc này, trên trời sấm sét điên cuồng, dưới đất Vĩnh Định hà cuồn cuộn sóng, dòng nước chảy xiết như sóng thần cuốn qua, thiên địa phẫn nộ chấn động, người và hoa cỏ cây cối trên mặt đất đều giống như những con kiến, dễ dàng bị đè bẹp.
Khi Lộc Hợi ôm Tư Mã cương thi trầm mình vào Vĩnh Định hà, trong số những người ở đây có kẻ đã nhận ra ý đồ của ông ta.
“Đây không phải là Âm Lôi Thất Nhật Trường Sinh, mà là Ngũ Nhật Lôi Kiếp để Tư Mã cương thi độ kiếp tiến hóa thành Phi Cương, chúng ta đều bị lừa rồi!” Bạch Ngọc Đường sắc mặt khó coi, đám người Tiết Lương Bình cũng đã nhìn ra.
Thất Nhật và Ngũ Nhật không giống nhau, nếu là Thất Nhật, thì bọn họ hiện tại xem như có thể chắn đường hắn, bởi vì Tư Mã cương thi không đủ bảy ngày sẽ không đạt được đỉnh phong, nào ngờ hắn căn bản không cần đợi bảy ngày, hắn chỉ cần năm ngày, lợi dụng trường sinh khí của Ẩn Nguyệt sơn lấy làm tinh hoa độ hóa của bản thân, lấy tu vi ba trăm năm độ kiếp thành Phi Cương!
Đây chính là kế hoạch tiếp theo của Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc? Nếu đúng như vậy, thì hai người này đã chết quá sớm rồi, nếu như không phải, vậy thì e rằng... Lỗ đại sư và Khổng nhị thúc đều bị Tư Mã cương thi lợi dụng rồi.
Con cờ, hay là người hạ cờ?
“Lộc Hợi tiền bối là muốn mượn sức mạnh của nước sông làm tiêu tán bớt sức mạnh của sấm sét, nước có thể dẫn điện, Vĩnh Định hà rộng lớn như vậy, đủ để làm giảm bớt đi sấm sét trên người Tư Mã cương thi, khiến hắn không thể tiến hóa thành Phi Cương lợi hại hơn!”
Phi Cương không phải dễ tiến hóa, nhưng cho dù Tư Mã cương thi thất bại, nhưng sấm sét mà hắn dẫn đến cũng đủ để tiêu diệt sạch những người có mặt ở đây.
Lộc Hợi là muốn cứu bọn họ.
Hy sinh thân mình.
Cố Duệ hiểu rồi, nhưng lại dường như không hiểu lắm, dù sao thì cô và Lộc Hợi cũng không phải những người đi chung đường.
Nhưng... Cô cảm thấy sự việc này vẫn chưa kết thúc, cô vô thức cúi đầu nhìn xuống những dòng hắc khí đang quấn lấy bản thân.
Mẹ kiếp! Cô hít một hơi, nhìn tên đầu trọc hét lớn: “Lão đầu trọc chết tiệt, mau...”
Khi tên đầu trọc quay đầu lại, hắn nhìn thấy tiểu đồ đệ đang giơ tay về phía hắn trong một giây liền bị thi khí đen kịt kéo lấy, cuốn vào trong dòng sông cùng với Lộc Hợi và Tư Mã cương thi.
Bộp! Cố Duệ vươn tay níu lấy một nhành liễu... Cố Duệ hoàn toàn sụp đổ, hết lần này đến lần khác, mẹ kiếp, hết quỷ rồi đến tà ma, rồi đến cương thi, tất cả đều mắc chứng thích kéo người hả?
“Khỉ, Khỉ!” Lý Đại Hùng bị dọa xanh mặt, điên cuồng chạy đến...
Rắc!
Cành liễu gãy! Khi Cố Duệ buông tay rơi vào trong dòng nước xiết thì... Bộp!
Một bàn tay nắm lấy cô, ngón tay thon dài nắm thật chặt, Cố Duệ nhìn lên.
“Yêu Yêu!”
Yêu Yêu nắm chặt lấy Cố Duệ, nhưng Yêu Yêu mỏng manh yếu đuối, dường như sắp bị cuốn vào chung, cảnh này khiến tên đầu trọc đang đứng ở đằng xa giật bắn mình, còn may! Lý Đại Hùng cũng vội vàng chạy đến!
May cái đầu ông! Lý Đại Hùng cũng sắp bị cuốn đi, không nhìn thấy cây liễu mảnh mai cũng sắp bị nhổ văng gốc sao? Lý Đại Hùng cắn răng đến mức chảy cả máu.
Lão tử sẽ phải một lúc đưa tiễn cả ba đồ đệ?
“Các người đứa nào dám buông tay, lão tử sẽ róc xương đứa đó!” Tên đầu trọc gào lên điên cuồng xông tới...
Lời vừa nói xong, cây liễu nhỏ đã bị Lý Đại Hùng nhổ lên.
Tên đầu trọc: Mẹ kiếp, cậu không thể tìm một cái cây lớn hơn, cứng chắc hơn một chút sao?
Đám người Nhạc nhu bây giờ mới phản ứng lại, nhưng đã không còn kịp nữa, tốc độ quá nhanh, ba người Cố Duệ đã bị kéo vào trong xoáy nước...
Cố Duệ cắn răng, dùng tay chém lên cổ tay Yêu yêu, nhưng... Yêu Yêu không buông tay, Cố Duệ bất giác nhìn anh.
Yêu Yêu buông tay Lý Đại Hùng, từ trong tay áo lấy ra một thanh tiểu đao, cắt một đường lên cánh tay mình, máu tươi phun ra...
“Không!”
Thi khí quấn quanh Cố Duệ ngửi thấy mùi máu tươi liền lập tức chuyển sang quấn lấy Yêu Yêu...
Yêu Yêu bị thi khí quấn lấy, kéo Cố Duệ một cái rồi ném cô đi.
Cố Duệ bị ném đi đụng vào người Lý Đại Hùng, hai người cùng bị đẩy văng lên hướng bờ sông...
Còn Yêu Yêu thì bị cuốn vào trong xoáy nước, Tư Mã cương thi đang xông đến...
Một người trong xoáy nước, một người bay trên không, Cố Duệ nhìn thấy Tư Mã cương thi đang bị kim quang quấn lấy giơ tay ra bắt lấy Yêu Yêu.
Cô không biết hắn muốn làm gì.
Hắn nếu như đã không độ được lôi kiếp này, cũng thoát không khỏi Lộc Hợi, vậy đành bắt một người sống để giúp hắn đoạt lấy một đường sinh cơ... đoạt cái gì?
Vốn dĩ nên là cô, nhưng Yêu Yêu lại thay thế cô.
Cố Duệ trừng mắt nhìn sấm sét dày đặc trên bầu trời, một cái vòng xoáy đang hình thành.
Phi Cương chi kiếp (1) sắp bắt đầu rồi.
Ầm! Nước sông cuồn cuộn, chiếc thuyền trên mặt sông cũng lắc lư, nhưng xem như vẫn còn an toàn, chỉ là người trên thuyền ít nhiều cũng bị những gì vừa diễn ra liên tục trước mắt làm cho sợ hãi.
“Thiếu đông gia!” Có người lo lắng lên tiếng, nhưng thiếu đông gia kia vẫn đứng bất động trước thuyền, phía bờ bên kia, giữa khung cảnh sấm rung chớp giật, có hai người giống như sao băng, bị cuốn vào lốc xoáy của dòng sông...
Sắp kết thúc rồi?
“Khỉ!” Đột nhiên có một tiếng gọi truyền đến, mọi người bất giác nhìn sang, chỉ thấy Cố Duệ vừa rớt xuống đất liền giống như con cá chép giãy một cái lập tức bò dậy, cô phóng đi, trong lúc bỏ chạy liền giơ tay nhổ lấy Thanh Xích của tên đầu trọc bị cắm trong đất ra.
Trên Thanh Xích kia còn dính một ít bùn đất.
***
(1) Kiếp nạn để độ kiếp thành Phi Cương.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...