Thịnh Đường Quật Khởi Dịch


Quay đầu lại nhìn Dương Thủ Văn, thấy hắn vẫn giữ nguyên thần thái như thường.Trong đầu nhớ lại khi đến phường Mãng Sơn Dương Thủ Văn từng nói:Ở đây, ngươi càng độc ác thì càng trở nên mạnh mẽ hơn.Cái Lão Quân mở túi vải của Đông Cửu Lang ra, lấy ấn Long Đầu đưa cho Hồ Cơ.Hồ Cơ đã chuẩn bị một mảnh vải trắng tinh như tuyết, sau khi nhận lấy ấn Long Đầu liền cẩn thận lau sạch vết máu trên đó đi, rồi dùng chính mảnh vải ấy phủ lên đầu Đông Cửu Lang.

Máu tươi thấm đẫm tấm vải, dưới ánh lửa nhìn rất chói mắt.

Cái Lão Quân thì vịn vào tay nắm của trường kỷ, chốc lát đã mệt đến thở dốc.- Già rồi, mới động chân động tay một lát đã thở không ra hơi rồi.Cái Lão Quân nói xong, lại cầm lấy một mảnh vải khác từ tay Hồ Cơ lau sạch vết máu trên mặt.Được rồi, các huynh đệ có điều gì cứ thẳng thắn nói ra, Lão Quân ta thích mọi người thẳng thắn bày tỏ ý kiến, không cần giấu diếm gì cả!Trong thoáng chốc, Cái Lão Quân lại trở thành lão hổ đại sát tứ phương ở Xương Bình năm ấy.Các thủ lĩnh đều im phăng phắc, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi...!Ai nói Cái Lão Quân bị quan phủ theo dõi là đã chịu bó tay chứ? Cái Lão Quân hiện nay, tuy tuổi tác đã cao, nhưng vẫn là kẻ giết người không chớp mắt như trước.- Đại Lang, Nhị Lang!Cái Lão Quân không thấy ai mở miệng liền tức giận quát.Liền thấy Cái Gia Vận cùng một thanh niên từ hậu đường đi ra, phía sau bọn họ còn mấy chục người nữa, khiêng theo tám cái rương.Số rương đó được xếp ngay ngắn thành 2 hàng trái phải, mỗi bên bốn cái.Cái Lão Quân vẫy tay, Cái Gia Vận và mấy thanh niên kia liền đi lên, lần lượt mở các rương ra.Trong phút chốc, mọi người đều bị ánh sáng lóng lánh làm cho chói mắt, trong đại sảnh lập tức truyền đến từng tiếng kinh hô...Hóa ra trong rương toàn là những đĩnh vàng ròng.Một đĩnh vàng thời Đường bằng mười lượng.Nếu dựa theo cách quy đổi của hoàng kim Thánh Lịch nguyên niên và Khai Nguyên thông bảo thì một lượng vàng bằng bốn quan 500 văn tiền.


Như vậy, một đĩnh vàng có thể đổi bốn mươi lăm quan tiền.

Đương nhiên, vàng không phải là thứ tiền tệ được lưu thông phổ biến, nó chỉ được sử dụng trong các cuộc giao dịch lớn.Cái Lão Quân liếc nhìn mọi người trong đại sảnh, trầm giọng nói:- Những ngày qua, các huynh đệ đều vất vả cả, Lão Quân biết điều đó.

Nhưng trong lúc nhân dân không đấu tranh với quan phủ, chính thời điểm này, các huynh đệ lại ngang ngược làm càn, đây không phải là không giữ thể diện cho Lão Quân ta, mà không giữ thể diện cho quan phủ, không giữ thể diện cho triều đình… Ha hả, kết quả sẽ như thế nào? Hẳn Lão Quân ta không nói, trong lòng mọi người cũng đều rõ.Trước kia mọi người đều phân tán, cũng chẳng coi quan phủ ra gì.Lão Quân ta nói cho các ngươi biết, không phải quan phủ không trị được chúng ta, mà là có muốn trị hay không thôi, có nghĩ đến trị chúng ta không… Trực Nương tặc, ở huyện Xương Bình này có bao nhiêu huynh đệ? Cộng lại thì được vài trăm người, còn lâu mới quá một nghìn.


Còn quan phủ thì sao? Không kể đến hai ngàn binh mã ở Cư Dung quan, tuần binh cường tráng trong huyện đã có đến mấy trăm người.Nếu tính cả đám bổ khoái và tạo lệ, muốn động đến chúng ta, dễ như trở bàn tay.Các ngươi đâu biết chúng lợi hại đến đâu… quan quân triều đình ở huyện Kế lợi hại đến đâu, quan quân dưới tay đô đốc U Châu lợi hại đến đâu? Trước đây quan phủ chưa động đến chúng ta, các ngươi có thể ung dung tự tại.

Nhưng hiện nay… quan phủ nếu muốn gây sự, chỉ cần bịa bừa một cái cớ cũng đủ để đưa cả lũ các ngươi vào đại lao.Trái ngược với dáng vẻ mệt mỏi lúc trước, mỗi câu mỗi lời của Cái Lão Quân đều đanh thép, mãnh liệt.Trong đại sảnh, tất cả mọi người đều im phăng phắc, đứng im tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.Cái Lão Quân nói xong, thở dài một hơi.Y chỉ vào tám cái rương, trầm giọng nói:- Trong đây đều là của cải Cái Lão Quân mấy chục năm qua cực khổ tích lũy được.

Ta biết các huynh đệ thời gian qua sống cũng không dễ dàng gì nên muốn đem số tiền này chia cho mọi người sống tạm qua những ngày này.


Ở đây tổng cộng có hơn một ngàn hai trăm lượng vàng và 1500 quan tiền, các thủ lĩnh phường đoàn chia nhau lấy tiền về, nên an cư thì an cư, nên làm ăn thì làm ăn, coi như đây là lễ vật của Lão Quân ta.Nhưng Lão Quân ta phải nói trước, trong thời gian này, nếu để ta biết có kẻ nào dám sinh sự, đừng trách ta lòng lang dạ sói.

Các ngươi truyền lời này đi, chỉ cần còn Cái Lão Quân ở Xương Bình một ngày, các huynh đệ sẽ một ngày không bị đói.

Nhưng điều kiện tiên quyết là, các ngươi phải nghe lời, có thế Lão Quân ta mới bình tâm mà đối xử ôn hòa được.Cái Lão Quân nói xong, thần thái trông rất mệt mỏi.Mà tất cả các thủ lĩnh đều đồng thanh hô vang:- Lão Quân cao thượng.Lúc này chẳng còn ai nói đến chuyện muốn Cái Lão Quân thoái vị, cũng chẳng ai buồn ngó đến thi thể của Đông Cửu Lang nữa.Dương Thủ Văn hạ giọng nói:- Nhị Lang thấy không, Cái Lão Quân đây mới thực là bậc kiêu hùng.Từ hôm nay, Cái Lão Quân nói một câu, tất cả các thủ lĩnh ở Xương Bình sẽ chẳng ai mảy may phản đối.

Vừa đấm vừa xoa, một tay cầm vàng một tay vung đao, chiêu này của Cái Lão Quân thật tinh diệu, cũng thật khiến ta giật mình.Dương Thụy lúc này thật sự bối rối!Y ban đầu bị thủ đoạn hung tàn của Cái Lão Quân dọa cho thất kinh, rồi lại bị ánh sáng chói lóa của những đĩnh vàng kia làm cho mờ mắt.Thế nên ngay cả khi đám đoàn đầu kia rời khỏi, y cũng không để ý.Trong đầu y chỉ còn cảnh Cái Lão Quân giết người, rồi ánh sáng chói lóa của vàng ròng đan xen.+++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++++Khách điếm Lão Quân, đột nhiên trở nên yên tĩnh.Cái Gia Vận và người thanh niên kia, cũng chính là con cả của Cái Lão Quân, Cái Gia Hành sai người khiêng thi thể của Đông Cửu Lang đi, còn Hồ Cơ thì đặt Long Đầu ấn lại trong hộp, lặng lẽ đứng bên cạnh giường, giống như một người không hề tồn tại.Cái Lão Quân mỉm cười bước lên, chắp tay nói:- Khiến hai vị lang quân chờ lâu rồi!Gia môn bất hạnh, xuất hiện mấy con bọ chó, nhưng cũng chỉ là con sâu làm rầu nồi canh, cần loại trừ đi, thành ra trì hoãn thời gian của hai vị lang quân, xin các vị thông cảm cho.Dương Thủ Văn khom người nói:- Lão Quân khách khí rồi.Ha hả, vừa rồi hai huynh đệ ta lúc vào đây cũng gặp phải một con bọ chó như vậy, nhưng ta đã xử lý rồi, kính xin Lão Quân chớ trách.Cái Lão Quân sửng sốt, chợt khoát tay, Hồ Cơ lặng lẽ rời khỏi.Vậy vị này chính là Đại lang quân rồi?Đại Lang quân thì không dám nhận, nếu Cái Lão Quân không chê có thể gọi ta là Hủy Tử.Cái Lão Quân cười ha ha, Đại Lang quân nói đùa, Lão Quân ta chẳng qua là kẻ kiếm ăn trong giang hồ, là thứ người hạ đẳng thôi, sao dám trèo cao mạo phạm đại lang quân?- Lão Quân như vậy có phải là coi thường ta không?Dương Thủ Văn sắc mặt lạnh lùng, tỏ ra không hài lòng.Cái Lão Quân thì ngẩn ra, chợt cười to nói:- Xem ra Đại Lang quân nói rất đúng, Cái Lão Quân ta đâu dám khinh thường đại lang quân… Nếu đại lang quân đã có lời thì ta cũng xin cả gan gọi đại lang quân một tiếng Hủy Tử, kính xin Đại lang quân chớ quở trách.Nói xong, Cái Lão Quân khoát tay, nghiêm mặt nói:- Hủy Tử, chúng ta vào trong phòng nói chuyện.- Làm phiền Lão Quân rồi.Dương Thủ Văn cùng Dương Thụy đi theo Cái Lão Quân vào gian phòng ở chính giữa.Cái Lão Quân ngồi ở ghế chủ trì, đưa tay mời huynh đệ Dương Thủ Văn ngồi xuống, có hai nam nhân dâng nước mật ong lên.Có thể Cái Lão Quân là một người rất am hiểu thuật dưỡng sinh.Hiện giờ đã là Trung thu, cơ thể dễ mất nước, uống chút nước mật ong giúp bồi bổ cơ thể rất tốt.Cái Lão Quân nhấp một ngụm nước mật ong, trầm giọng nói:- Được rồi, Hủy Tử.


Chúng ta người ngay không nói vòng.

Trước đây Nhị Lang đắc tội Nhị Lang quân là y đã sai, lệnh tôn bắt hai cha con ta lại, ta cũng không có ý kiến, trừng phạt như vậy là đúng tội.Tuy nhiên, chuyện này đã qua, thứ cho ta không hiểu, hai vị lang quân thân thể ngàn vàng, sao lại đến nơi ô uế này tìm ta?Dương Thủ Văn nói:- Ta đến, là muốn mời Lão Quân giúp đỡ.- Giúp đỡ?Cái Lão Quân cười ha ha:- Hủy Tử, ngươi là quan, ta là kẻ cướp, từ xưa chúng ta đều là đối đầu không thôi… Lão Quân ta thật hồ đồ mất rồi, thật sự là nghĩ mãi mà không rõ, có gì có thể giúp đỡ ngươi.

Nếu Hủy Tử đến đây chơi, hoặc muốn làm bạn với Lão Quân ta, Lão Quân sẽ giơ cả hai tay hoan nghênh, nhưng nói đến hai chữ giúp đỡ thì thứ cho ta không đảm đương nổi.- Lão Quân, ta nói ngươi có thể giúp thì chắc chắn có thể giúp.- Thật vậy sao?Nụ cười vụt tắt trên gương mặt Cái Lão Quân, gương mặt tuấn lãng ấy đột nhiên hiện lên sát khí, khóe mắt cũng hiện lên tia hung ác.- Không hiểu sao ta lại cảm thấy Hủy Tử như đang uy hiếp ta vậy?- Haha, Lão Quân hùng bá Xương Bình hơn mười năm, ngay cả cha ta cũng phải tán thưởng, ta sao dám uy hiếp Lão Quân chứ?Dương Thủ Văn dường như không hề phát giác, nét mặt rất bình tĩnh.- Hai từ giúp đỡ của ta, Lão Quân có thể cho là hai bên hỗ trợ lẫn nhau.- Buồn cười, Cái Lão Quân ta đã đến cái tuổi gần đất xa trời, sớm đã không còn ôm mộng tranh đấu xưng bá nữa rồi.Đừng nói một tên nhóc như ngươi, cho dù là cha ngươi đến đây, có thể giúp được ta cái gì? Lão Quân ta không có tham vọng gì, đâu cần ngươi hỗ trợ? Ha ha ha ha, Hủy Tử ngươi thật là thú vị đấy, lời nói ra quả là khôi hài.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui