Tống Thị nói xong liền đứng dậy.- Hủy Tử, con hãy suy nghĩ cho kỹ.Nếu đồng ý, trước tiên là nghĩ ra một cái tên hay cho loại rượu này, chờ khi hũ rượu của Tường Phú Cư đưa tới, sẽ mang tới cho cha con mấy hũ.
Mặc dù nói hiện tại Xương Bình huyện không yên ổn, nhưng trung thu tới rồi, đúng lúc cha con tạo danh khí cho con.Dương Thủ Văn đã hiểu!Tống Thị đây là muốn tiến lên đường lối thượng tầng, sách lược xa hoa.Nhưng tên của loại rượu này ….Dương Thủ Văn nhíu mày lại, có chút buồn rầu.
Hắn ngồi trên hiên cửa, dưới ánh mặt trời nhìn Ấu Nương chơi đùa với mấy con chó, một đường ánh sáng lóe lên, hắn bỗng bật cười.- Ấu Nương, muội tới đây.- Hủy Tử ca ca, chuyện gì thế?Dương Thủ Văn liếc nhìn Ấu Nương, bỗng nhiên giơ tay ra chặn trước mặt Ấu Nương, nhéo rồi lại nhéo.- Hủy Tử ca ca, đáng ghét!Ấu Nương gắt giọng.Dương Thủ Văn thì cười nói:- Hoa Tưởng Dung, thì gọi là Thanh Bình Điệu… Ấu Nương nhớ kỹ, nếu có một ngày nào đó trong phường chú ý tới Thanh Bình Điệu, đó chính là món quà mà Hủy Tử ca ca tặng cho Ấu Nương.
Đây là bí mật của Hủy Tử ca ca và Ấu Nương, biết chưa?Ấu Nương trợn trừng mắt lên, trên mặt đầy vẻ nghi ngờ.…….Khi ăn trưa, một hũ rượu chỉ uống một chút, Tống Thị liền không thể chịu nổi.Rượu này không phải là người bình thường như bà uống được.
Sau khi qua chưng chất, cho thêm men thuần, sau đó sẽ tăng dần lên.
Tống Thị uống hai bát liền quay về phòng ngủ, số rượu còn lại Dương Thủ Văn uống hai hớp, còn lại bị Dương Mạt Lỵ nuốt trôi.Vò rượu này khoảng chừng 20 cân.Sau khi trải qua chưng cất, nồng độ rượu khoảng hơn 20 độ, chưa tới 30 độ.
So với rượu ở thời đại này, thì nồng độ này đã vô cùng kinh người rồi.
Nhưng Dương Mạt Lỵ dường như hoàn toàn không có cảm giác, một người sau khi uống hết một vò, không còn lại chút nào còn có thể giúp Dương Thị quét sân, lại một mình chạy ra ngoài cửa vui đùa, vẻ mặt tự nhiên.Đặc biệt lại chính là thùng rượu này!Dương Thủ Văn cũng vô cùng kinh ngạc, nhưng cũng không có nghĩ quá nhiều.Buổi chiều, Dương Thủ Văn ở trong phòng nghỉ ngơi một chút.
Dương Thụy mang theo một trăm vò rượu gốm trắng tới bên ngoài cửa.Đồ sứ ở thời đại này không thực sự tinh xảo.Chỉ có thể nói sau khi trải qua thăng trầm của thời gian, đồ sứ thời Đường mới nổi tiếng.
Đồ sứ mà Dương Thụy mua về, ở thời đại này có thể gọi là tinh phẩm.
Tuy nhiên đối với Dương Thủ Văn mà nói, không đủ để khiến cho hắn cảm thấy khiếp sợ.Kiếp trước hắn đã từng xem qua đồ sứ thời Huyền Tông, quả thực là có sự nổi bật.Nhưng khi đó chính là thời kỳ thịnh vượng nhất của Đại Đường, vạn quốc hướng về, tứ hải thần phục, cho nên có một số đồ công nghệ bất giác thâm nhập vào khí tượng thiên triều đó.
Mà hiện tại thì Võ Chiếu chấp chưởng, dù nói là quốc thái dân an, nhưng do bất lợi về chiến sự bên ngoài, khiến cho đồ gốm ở thời kỳ này cũng mang chút cảm giác âm nhu.Điều này có lẽ chính là một tệ nạn của nữ chủ thiên hạ?Dương Thủ Văn cũng không chú ý tới điều này.Hắn không chú ý liệu có phải là vì nữ chủ thiên hạ? Hắn chỉ quan tâm mình vẫn còn có người bên cạnh có thể khiến cho cuộc sống ngày càng tốt đẹp hơn.- Đại huynh, đồ sứ của cả Tường Phú Cư này đều được ta mua về rồi, có lẽ trong khoảng thời gian ngắn không thể còn hàng nữa.
Những thứ này đã đủ chưa? Nếu còn chưa đủ, vẫn phải tới đặt trước với Tường Phú Cư, họ nhập hàng từ Trung Nguyên về cũng phải cần chút thời gian.- Ừ, tạm thời đủ rồi!Dương Thủ Văn nhìn từng hàng gốm sứ, cảm giác có chút nhức đầu.Những loại rượu này nếu đều đựng đầy, e rằng cũng là một công trình lớn.Hắn cảm thấy mình giống như đang tìm chút phiền muộn cho mình….
Vốn hắn vẫn còn chút do dự, có nên giao loại đồ đựng này cho Tống Thị đi kinh doanh hay không, bây giờ xem ra đồ đựng giao cho Tống Thị có lẽ là lựa chọn tốt nhất.A … vừa nghĩ tới mình suốt ngày vùi đầu vào trong phòng củi để trưng cất rượu, Dương Thủ Văn không chịu nổi cơn lạnh rùng mình.Ban đêm, Tống Thị say rượu đã tỉnh, Dương Thụy và Thanh Nô cũng đều đã ngủ rồi.Sau khi kiểm tra an toàn trong nhà xong, Dương Thủ Văn quay trở về phòng của mình.Hắn vừa mới ngồi xuống, cửa phòng đã khẽ vang lên tiếng gõ.Tiếp theo đó, cửa phòng mở ra một kẽ hở, tử bên ngoài có một cái đầu thò vào, ấm ức nói:- Hủy Tử ca ca, lâu rồi ca vẫn không có kể chuyện hầu tử cho Ấu Nương nghe.Trên vẻ mặt Dương Thủ Văn bỗng hiện lên nụ cười ấm áp, ngoắc tay về phía Ấu Nương.Ấu Nương mỉm cười hì hì, giống như tiểu hầu tử chạy vào.
Theo sát phía sau nàng là bốn con chó con chạy vào.- Ấu Nương không buồn ngủ sao?- Không buồn ngủ!Ấu Nương nằm xuống bên cạnh Dương Thủ Văn, hai mắt lấp lánh ánh cười, giống như là hai hình trăng lưỡi liềm vậy.Dương Thủ Văn xoa xoa khuôn mặt nàng, khẽ nói:- Nếu không buồn ngủ, Ấu Nương ngồi ở đây chơi với Hủy Tử ca ca.
Chờ sau khi Hủy Tử ca ca làm xong việc sẽ kể chuyện hầu tử cho Ấu Nương nghe, được chứ?- Ưm!Ấu Nương gật đầu, nghiêm túc nói:- Ấu Nương rất ngoan, Hủy Tử ca ca làm việc đi, Ấu Nương chờ Hủy Tử ca ca.- Được!Dương Thủ Văn mỉm cười, lại xoa xoa khuôn mặt Ấu Nương, sau đó trải một tờ giấy ra.- Hủy Tử ca ca, Ấu Nương mài mực.- Hở?- Trước đây ông còn sống, Ấu Nương thường xuyên mài mực cho ông.Dương Thủ Văn thật ra đã quên mất, Dương Đại Phương kiến thức không thấp, bao gồm cả Dương Thừa Liệt đều dường như có thể hiểu biết chữ nghĩa, hơn nữa còn có chút tài năng.
Cũng bình thường, mẹ ruột của Dương Thủ Văn là con cháu họ Trịnh Huỳnh Dương.
Nếu Dương Thừa Liệt một chữ bẻ đôi cũng không biết, cũng không thể cưới được mẹ của Dương Thủ Văn.- Nói như vậy, Ấu Nương cũng biết chữ?- Ừ!Ấu Nương vừa mài mực vừa kiêu ngạo đáp lại:- Ông cũng đã từng dạy Ấu Nương.
Ấu Nương biết khá nhiều chữ, còn có thể biết được nghìn chữ.Nha! Dương Thủ Văn quả thực có chút kinh ngạc.Nghìn chữ ở hậu thế là nền tảng vỡ lòng rồi, ba trăm nghìn đáng được gọi là người hiểu biết rồi.Nhưng, trong thời đại tây phong hưng thịnh, người có thể hoàn chỉnh dưới nghìn chữ đã không nhiều, chí ít Dương Thủ Văn cũng chưa tới.
Mà ở thời đại này, mặc dù nghìn văn tự là đọc được sách báo vỡ lòng rồi, nhưng có thể tụng được nghìn văn tự chí ít cũng là trình độ tiểu học.
Dương Thủ Văn không kìm nổi liền giơ ngón tay cái về phía Ấu Nương, cũng khiến cho nụ cười của Ấu Nương càng rạng rỡ hơn.Bên ngoài nhà, Dương Thị nhẹ nhàng rời đi.Ấu Nương chạy đi tìm Dương Thủ Văn, bà đương nhiên là biết rồi.Vốn sợ Ấu Nương quấy rầy Dương Thủ Văn, nhưng nghe cuộc đối thoại trong phòng bà cũng đã yên tâm rồi.
Quay trở về phòng mình, bà lấy kim chỉ ra làm việc.
Đối với Dương Thủ Văn, Dương Thị không cần phải đề phòng.
Mặc dù nói nam nữ có sự khác biệt, nhưng trong lòng, Dương Thị khó có thể không nghĩ tới có một ngày nào đó nếu Dương Thủ Văn cưới Ấu Nương, dù sao hai người lớn lên từ nhỏ bên nhau, một tên ngốc và một tiểu nha đầu, dù không biết chuyện nam nữ, nhưng tình cảm quả thực là thân thiết.Dương Thủ Văn cầm bút lông lên, chấm vào nghiên mực, lại điều chỉnh đầu bút lông, đặt lên giấy viết ba chữ “Thanh Bình Điệu”.Thanh Bình Điệu là từ bài nhạc phủ.Tống Thị có lòng muốn đưa rượu lên tầm cao mới, đó chính là một cái tên đầy đủ mới được.Cái gì là “xuân”, “huyết” Dương Thủ Văn đều không thích.
Nhưng nếu đổi lại là một từ bài, cũng có lẽ còn tốt hơn.- Ấu Nương, biết ba chữ này chứ?Ấu Nương tiến lại gần, có chút khó khăn nói:- Thanh – Bình – Điệu … là Thanh Bình Điệu.
Hủy Tử ca ca viết chữ có thể sánh với ông đó.Chữ của Dương Đại Phương thế nào?Dương Thủ Văn không rõ lắm.Chỉ là sau khi kiếp trước hắn bị liệt, đã từng chuyên môn luyện qua thư pháp, đặc biệt là chữ khải, ngay từ đầu đã vẽ thiệp Nhan Chân Khanh rồi.
Sau đó hắn lại vẽ Liễu Công Quyền, cho nên trong thư pháp có Nhan Chân Khanh dùng nét thô to, thể hiện nét tự nhiên, lại có Liễu Công Quyền góc cạnh rõ ràng, thể hiện rõ khí chất.
Khi đó đã từng có người bạn nói, thư pháp của hắn đặc biệt lột tả được tinh túy của nhan gân liễu cốt, tiếc là hắn vẫn mãi nằm liệt trên giường, chưa bao giờ thể hiện thư pháp của mình với đời.Giờ là năm đầu Thánh Lịch.Nhan Chân Khanh phải 11 năm sau mới sinh ra, còn Liễu Công Quyền thì….Phong cách nhan gân liễu cốt chưa xuất hiện ở thời đại này.
Về phần sau khi Dương Thủ Văn viết ra ba từ bằng chữ khải, Ấu Nương tấm tắc kêu kỳ lạ.- Hi hi, thật tinh mắt.Dương Thủ Văn đưa tay ra véo mũi Ấu Nương, khẽ nói:- Còn nhớ ý nghĩa của ba từ này không?Ấu Nương gật đầu nói:- Nhớ, Hủy Tử ca ca đã từng nói, ba từ này là Hủy Tử ca ca tặng Ấu Nương, là bí mật Hủy Tử ca ca và Ấu Nương, chỉ có Hủy Tử ca ca và Ấu Nương biết, nhất định không được cho người thứ ba biết.Dương Thủ Văn mỉm cười gật đầu, hồi lâu sau, liền cầm bút lên tiếp tục viết.Thoáng bóng mây hoa nhớ bóng hồng,Gió xuân dìu dặt giọt sương trong.Ví chăng non ngọc không nhìn thấy,Dưới nguyệt Dao Đài thử ngóng trông..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...