Thời gian ăn tối được ấn định vào lúc bảy giờ tại nhà hàng Tân Hào, dựa theo giờ tan tầm của Kỳ Diệu mà định.
Kỳ Diệu 6 giờ xuống ca so với Vạn Danh 5 giờ liền muộn hơn rất nhiều, thời điểm này cũng là giờ cao điểm, nếu có kẹt xe trong vòng một giờ cũng có thể đến kịp.
Khâu Dạng cảm thấy thời gian còn rất nhiều nên liền dứt khoát về nhà một chuyến, nàng không muốn mặc đồ công sở để đi dự tiệc, sẽ khiến bản thân có cảm giác bị gò bó, khó chịu.
Buổi tối hôm nay cũng không chỉ có mười người khi sáng tham gia, mà còn có thêm tất cả các thành viên của tổ hạng mục hai bên, tổng cộng khoảng hai mươi hai người, đến lúc đó nàng sẽ chọn ngồi ở trong một góc để không bị ai chú ý đến.
Trong phòng ngủ có một chiếc gương đứng dùng để soi toàn thân, Khâu Dạng đem bộ đồ công sở cởi bỏ, trên người hiện tại chỉ còn sót lại một bộ đồ lót.
Dấu hôn trên xương quai xanh mà Thẩm Nịnh Nhược tạo ra vẫn còn nằm ở trên, so với ban đầu nhạt đi một chút.
Nàng đứng ở trước gương nhìn chằm chằm vào đó, lại nâng tay lên nhẹ nhàng chạm vào một chút.
Qua vài giây mới thu hồi tâm tư, lôi chiếc áo hoodie cùng quần jean từ trong tủ ra.
Vừa mặc xong quần áo, Bình Tử cũng từ kẹt cửa chui vào phòng, nó nhìn thấy Khâu Dạng liền ngã người ra mặt đất, lăn lộn qua lại như muốn làm nũng.
Khâu Dạng ngồi xổm xuống, xoa xoa phần lông xù xù mềm mại trên bụng của nó, trên mặt nở một nụ cười ôn nhu: " Bây giờ còn chưa đến giờ ăn, buổi tối mama trở lại nấu thịt cho con ăn chịu không?"
Bình Tử: "Miêu." Một cái như bất mãn với câu nói của Khâu Dạng.
Vẻ mặt Khâu Dạng hiện lên một tia bất lực, nàng bắt đầu cũng làm nũng theo nó: "Hết cách rồi, bây giờ mama còn phải đi công tác, thật sự không có thời gian."
Bình Tử lăn một vòng đứng lên, mang theo vẻ mặt thất vọng mà rời đi.
Trước khi đi còn quay lại đưa gương mặt đáng thương nhìn Khâu Dạng một cái.
Khâu Dạng không khỏi bật cười bất lực mà lắc lắc đầu, nàng nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút.
Thời gian không sai biệt lắm, từ nơi này đến nhà hàng Tân Hào cần phải tốn gần ba mươi phút, hiện tại xuất phát là thích hợp nhất.
Bữa tiệc này Vạn Danh đứng ra làm chủ, vì vậy nàng không thể đến trễ.
Khâu Dạng cầm lấy túi xách lại đứng trước gương một lần nữa, nàng hoạt động cơ miệng một chút tạo ra một nụ cười, chờ đến khi hài lòng mới xoay người đi thay giày để chuẩn bị ra cửa.
Bình Tử nằm trên nhà cây, lười biếng mà nhìn nàng một cái, Khâu Dạng một bên đổi giày một bên cùng Bình Tử nói chuyện: " Buổi tối mama sẽ tranh thủ về sớm nhất có thể, con có đói bụng thì ăn hạt đi, ăn xong nhớ uống nước..."
Đôi mắt Bình Tử nhắm lại, Khâu Dạng thấy nó hành động như vậy liền cười một tiếng, sau đó cầm theo túi rác khóa cửa lại rời đi.
Tiếng đóng cửa vang vọng trong hành lang im ắng.
Lúc trước khi nàng và Đào Tư Nhàn còn ở bên nhau, đa số đều là Bình Tử tiễn nàng đi làm.
Nhưng những ngày Khâu Dạng được nghĩ mà Đào Tư Nhàn phải đi làm nàng cũng sẽ theo Đào Tư Nhàn rời giường, sau đó ôm đối phương một chút mới để người rời đi.
Hiện tại nhớ đến những chuyện này đó, Khâu Dạng mới phát hiện rất nhiều chi tiết đã nói lên Đào Tư Nhàn cũng không thật sự quan tâm đến nàng.
Quả thật xứng với câu "tình nhân trong mắt hóa tây thi", vì quá thích đối phương nên nàng bỏ qua hết thảy, nếu không cũng sẽ không bị lừa lâu như vậy.
Khâu Dạng nghĩ đến điều này lại cảm thấy may mắn vì khoảng thời gian chỉ có ba năm.
Trên đường có chút kẹt xe, lúc Khâu Dạng đến nơi đã là bảy giờ kém mười phút.
May mắn không bị trễ.
Tuy rằng hiện tại đang là mùa xuân nhưng thời tiết ở Vân Thành vẫn còn rất âm u, bầu trời cũng thật mau mà tối sầm xuống.
Thành phố đã bắt đầu lên đèn, tuy hôm nay không phải cuối tuần nhưng trên đường vẫn có rất đông người qua lại, người thì bước đi vội vã kẻ thì nhàn nhã thảnh thơi.
Nhà hàng Tân Hào được xây dựng rất xa hoa, lộng lẫy.
Chỉ cần đứng từ đằng xa cũng đã có thể nhìn đến vẻ tráng lệ bên ngoài của nó.
Thỉnh thoảng lại có một đám người ra vào nhà hàng, có người uống say ngã trái ngã phải được bạn bè dìu đi, lại có những cặp đôi khoát tay nhau trao cho đối phương một nụ cười ngọt ngào.
Bất chợt một làn gió thổi qua khiến lòng người cảm thấy thật lạnh lẽo.
Khâu Dạng liếc mắt liền nhìn thấy Cù Ngôn đang đứng ở trước cửa, nàng nắm chặt áo hoodie hướng về phía Cù Ngôn bước đến.
Cù Ngôn đã đặt hẳn một phòng riêng, dư sức chứa hơn hai mươi người, mặc dù có thông báo địa điểm rõ ràng nhưng nàng nghĩ đứng đợi ở cửa sẽ có cảm giác trang trọng hơn.
Thấy Khâu Dạng bước đến, Cù Ngôn liền mở miệng: "Dạng Dạng, em đi vào trước đi."
"Chúng ta ngồi ở bàn bên trái."
Khâu Dạng mím môi, lại nhớ đến những lời nói lúc sáng của Cù Ngôn, liền gật đầu một cái: "Được, em biết rồi."
Lúc trước khi nàng vừa đến công ty, là Cù Ngôn dẫn dắt chỉ dạy cho nàng, thời gian trôi qua tình cảm của cả hai cũng liền trở nên thâm hậu.
Ít nhất những gì Cù Ngôn nói đều là tốt cho nàng, hiện tại nên đem sự nghiệp làm trọng.
Nhưng nàng vừa chuẩn bị đi vào, phía sau liền truyền đến giọng nói của Kha Diệp Tử: "Cù giám đốc."
"Sao không vào bên trong mà lại đứng ngoài này."
Khâu Dạng xoay người nhìn qua, liền thấy Thẩm Nịnh Nhược cùng Kha Diệp Tử đi về phía bên này.
Các nàng vẫn còn mặc bộ trang phục lúc sáng chứng tỏ vừa tan tầm liền trực tiếp lại đây.
Chiếc áo vest khoác bên ngoài lúc sáng đã được Thẩm Nịnh Nhược cởi ra tùy ý đắp ở trên tay, áo sơ mi trắng vừa vặn phô ra đường cong cơ thể hoàn mĩ, hơn nữa Thẩm Nịnh Nhược lại ít khi nói cười vì vậy bề ngoài của nàng càng tăng lên khí chất ngự tỷ.
Khâu Dạng nhấp môi, đem hình ảnh Thẩm Nịnh Nhược lúc trước cùng hiện tại so sánh, khác biệt thật to lớn.
Nàng không thể tin được đây là cùng một người.
Không lẽ có hai nhân cách? Khâu Dạng lại bắt đầu phát tán tư duy.
Không đợi nàng nghĩ ra thêm ý nghĩ kỳ quái nào nữa, sau khi đáp lời Kha Diệp Tử Cù Ngôn liền kéo qua cổ tay của nàng giới thiệu: "Đây là Khâu bộ trưởng của công ty chúng tôi."
"Khâu bộ trưởng nhìn thật trẻ tuổi." Kha Diệp Tử liền nói, vươn tay phải ra.
Đôi mắt cười của nàng làm cho người ta cảm thấy tràn đầy tán thưởng cùng chân thành.
Ở trên thương trường, khách sáo là điều không thể thiếu.
Khâu Dạng có thể hiểu được đạo lý này.
Nàng cũng vươn tay ra, nắm lấy tay Kha Diệp Tử: "Kha giám đốc so với tôi thoạt nhìn còn trẻ tuổi hơn nhiều."
Khâu Dạng mỉm cười, nhìn qua làm người cảm thấy thân thiết, chờ đến khi cùng Kha Diệp Tử buông tay ra, nàng do dự một chút lại đem tay hướng về phía Thẩm Nịnh Nhược: "Xin chào, Thẩm tổng giám."
Thẩm Nịnh Nhược nâng mắt, ánh mắt cùng Khâu Dạng đối diện, sau đó lại rũ mi nhìn về phía bàn tay Khâu Dạng.
Bàn tay Khâu Dạng rất tinh tế, những ngón tay vừa thon dài lại sạch sẽ.
Thẩm Nịnh Nhược vẫn còn nhớ rõ cảm giác những lần nàng chế trụ bàn tay này.
"Xin chào." Thẩm Nịnh Nhược đưa tay nắm lấy, khóe miệng cong lên một độ cung.
Nàng nhìn chằm chằm vào đôi mắt Khâu Dạng, ở thời điểm hai bàn tay tách ra nàng lén lút dùng đầu ngón trỏ cào nhẹ vào lòng bàn tay Khâu Dạng.
Trong nháy mắt tim Khâu Dạng lỡ mất một nhịp, cảm giác ngứa ngáy ở lòng bàn tay dâng lên mãnh liệt khiến nàng không khỏi cuộn các ngón tay lại.
Những ký ức mà nàng không muốn nhớ đến lại bị dâng lên như sóng biển, Khâu Dạng không biết bơi vì vậy nàng không thể nào thoát khỏi cơn sóng cuồn cuộn ập đến này, cứ thế để mặc bản thân bị bao phủ.
Trong đầu nàng hiện tại bốc lên một suy nghĩ-- nguy hiểm gần kề.
"Dạng Dạng."
"Em đưa Thẩm tổng giám và Kha giám đốc vào trước đi, chị còn phải chờ một số người nữa."
Lời nói của Cù Ngôn đem Khâu Dạng trở về với hiện thực, nàng chỉ có thể căng da đầu phối hợp đáp ứng: "Dạ."
"Vậy mời hai vị theo tôi."
Kha Diệp Tử gật đầu, lễ phép nói: "Cảm ơn."
Cũng may còn có Kha Diệp Tử đi cùng, nếu chỉ cùng Thẩm Nịnh Nhược đơn độc ở chung nàng có thể chịu không nổi.
Khâu Dạng tạm thời còn chưa có thể tiêu hóa được chuyện gặp lại Thẩm Nịnh Nhược, nàng cần một chút thời gian.
Thẩm Nịnh Nhược nhìn sườn mặt Khâu Dạng, đi theo nói câu: "Làm phiền....." âm thanh nàng kéo dài ra một chút "Khâu bộ trưởng."
Khâu Dạng mỉm cười, nàng nghiêng đầu mà nói: "Thẩm tổng giám đừng khách sáo, tôi cũng vừa mới đến mà thôi, không phiền phức."
Trong mắt Thẩm Nịnh Nhược hiện lên một chút ý cười, nàng nhướng mày nhìn Khâu Dạng một chút.
Vì Kha Diệp Tử đi ở phía trước nên cũng không để ý đến động tĩnh bên cạnh, nhưng làm đương sự trong lòng Khâu Dạng không ngừng nổi lên từng gợn sóng.
Nàng lập tức dời đi ánh mắt nhìn về phía trước, không đối diện ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược nữa.
Vừa nhìn một cái liền xảy ra vấn đề.
Đi được vài bước liền đã đến đại sảnh, nơi này được thiết kế rất tinh tế, xung quanh là những chiếc đèn treo lấp lánh, chính giữa đặt một cây đàn piano sang trọng, lúc này có một người mặc bộ lễ phục màu trắng đang ngồi trên đó biểu diễn, những nốt nhạc trầm bổng như một bản tình ca du dương rót vào tai mọi người.
Hương vị của các món ăn ở nhà hàng Tân Hào cũng không tệ, lão bản ở đây cũng thật biết đầu tư tiền vào mảng marketing, lâu lâu lại mua một chút hot search, vì vậy nơi này dần dần cũng trở thành nơi để tiêu tiền của các nhân vật nổi tiếng trên mạng xã hội.
Hiện tại là giờ cơm tối vì vậy bàn ăn nơi đại sảnh cơ bản đều có người ngồi, những người phục vụ ăn mặc đồng phục không ngừng qua lại bưng bê rót nước.
Cửa hàng kinh doanh rất tốt, lúc nào cũng có người vào người ra, vì vậy những âm thanh hỗn tạp cũng bị trộn lẫn vào nhau truyền vào tai Khâu Dạng khiến nàng cảm thấy có chút ầm ĩ.
Cảm giác ngứa ở lòng bàn tay đã biến mất, cơ thể của nàng cũng không lại cứng đờ như vậy.
Người phục vụ xuất hiện dẫn các nàng đến phòng đã đặt trước, hơn nữa còn lịch sự mở cửa ra làm một động tác "Mời."
Trong phòng có hai chiếc bàn tròn, đã có mười mấy người ngồi vào bàn, Khâu Dạng nhớ đến lời dặn dò của Cù Ngôn liền hướng đến chiếc bàn bên trái đi tới.
Nàng chọn một vị trí trong góc, sau đó liền kéo ghế dựa ra ngồi xuống.
Thực đơn cũng đã được Cù Ngôn chọn trước, vì vậy lúc này trên bàn tròn đã có bảy tám món ăn được đem ra, món nào cũng trông thật là hấp dẫn.
Khâu Dạng đã đến cửa hàng Tân Hào vài lần, nhưng lần gần nhất vẫn là chuyện của một năm trước, lúc đó nàng đến đây cùng Đào Tư Nhàn.
Thẩm Nịnh Nhược cùng Kha Diệp Tử cũng ngồi ở bàn bên này, vị trí là ở đối diện Khâu Dạng.
Khoảng cách tựa hồ có chút xa nhưng Khâu Dạng lại cảm thấy vừa vặn, hiện tại nàng chính là muốn cách xa Thẩm Nịnh Nhược một chút.
"Khâu tỷ." Bành Khai Miểu ngồi ở kế bên nàng, hắn lặng lẽ nhìn Thẩm Nịnh Nhược một cái sau đó thò đầu qua dò hỏi: "Cù tỷ còn ở ngoài cửa sao?"
Khâu Dạng "Ùm." một tiếng.
Hai bên nhân viên có mặt lúc này đều tìm người mình quen thuộc để nói chuyện phím, nhưng ngay khi Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống mọi người tự động hạ thấp âm lượng đi rất nhiều.
Thẩm Nịnh Nhược đem áo vest của mình treo trên lưng ghế, tay áo sơmi được cài đến chỉnh tề, lúc này nàng đang ngưng thần mà xem điện thoại di động.
Khâu Dạng thấy nàng như vậy, không khỏi thở phào một hơi.
Không quá hai phút, Cù Ngôn cùng với một số người tiến vào, nàng không hề câu nệ liền lên tiếng hòa hoãn bầu không khí: "Hôm nay mọi người cứ việc ăn uống cho thật thoải mái, nếu còn muốn ăn món nào khác có thể trực tiếp nói với tôi."
Nói xong liền kéo ra chiếc ghế dựa bên cạnh Thẩm Nịnh Nhược ngồi xuống: "Thẩm tổng giám, hôm nay là ngày vui chúng ta uống một chút rượu sao?"
"Thật xin lỗi."
"Tôi không uống rượu."
Kha Diệp Tử nghe vậy liền ở một bên phụ họa: "Thật sự, Thẩm tổng giám của chúng tôi không uống rượu."
Khâu Dạng ngồi một bên nghe các nàng nói chuyện, lại nhìn đến biểu tình "Tôi thật sự không uống rượu" của Thẩm Nịnh Nhược không biết nên có loại tâm tình gì.
Rõ ràng Thẩm Nịnh Nhược có uống rượu.
Tuy nhiên, ở trong những bữa tiệc làm ăn như này, nói chính mình không biết uống rượu chính là một lợi thế.
Để người khác biết mình biết uống rượu nếu vận khí không được tốt liền sẽ bị chuốc uống đến say mèm.
Ở bên ngoài, Khâu Dạng cũng rất ít khi uống rượu.
Trừ phi cuối tuần không có việc gì làm nàng mới sẽ đi cùng Đào Tư Nhàn uống lên một chút.
"Không sao." Cù Ngôn vẫn tươi cười như cũ: " Tôi cũng đã gọi người lái xe thay rồi, hôm nay là tiệc chúc mừng hai bên ký hợp đồng với nhau, vì vậy tôi muốn uống một chút để chúc mừng."
Thẩm Nịnh Nhược nhẹ nhàng gật đầu: "Tốt."
Trên bàn vừa có rượu lại vừa có các loại nước khác, mọi người có thể tự rót theo ý thích của chính mình.
Không bao lâu, Cù Ngôn liền đứng lên, trên tay cầm ly rượu bắt đầu phát biểu: " Hôm nay chúng ta tổ chức bữa tiệc này chính là để chúc mừng hai bên công ty lần đầu tiên hợp tác với nhau...."
Không khí trong phút chốc liền bị khuấy động, hai bên nhân viên đều giơ ly lên chúc mừng.
Khâu Dạng lựa chọn uống nước lọc, hơn phân nữa ly nước cũng được đưa lên cùng với mọi người, đến khi đặt xuống chỉ còn lại một ít.
Thủ tục này đó đều đã làm xong, rốt cuộc lúc này đã có thể nhập tiệc.
Khẩu vị của Khâu Dạng so với mấy ngày hôm trước tốt hơn rất nhiều, nàng gắp vài món thức ăn bỏ vào trong chén, chậm rãi thưởng thức.
Bành Khai Miểu cầm lấy đôi đũa, chủ động hỏi Khâu Dạng: "Khâu tỷ, chị ăn chân vịt không?"
"Không ăn, cảm ơn."
Vốn dĩ Bành Khai Miểu liền đã chuẩn bị bỏ chân vịt vào chén của Khâu Dạng, nhưng nghe nàng nói như vậy liền lộ ra một tia mất mác, thu hồi tay đem chân vịt bỏ vào trong chén của mình.
Bề ngoài của Thẩm Nịnh Nhược làm như không để ý, nhưng thực ra nàng đều đem mọi thứ diễn ra trước mặt xem vào trong mắt, nàng nhìn nhìn thức ăn trên bàn phát hiện có một món đã cùng Khâu Dạng ăn qua, Khâu Dạng còn rất thích ăn cái này.
Nàng bất động thanh sắc xoay mâm bàn xoay, đem món ăn đó chuyển đến trước mặt Khâu Dạng, đợi đến khi thấy Khâu Dạng gắp một chút bỏ vào trong chén, nàng mới cầm lấy đôi đũa gắp phần rau xanh trước mặt.
Lúc cúi đầu khóe miệng của nàng không khỏi kéo lên một độ cung, nhưng đến khi ngẩng đầu lên khuôn mặt lại trở về bộ dáng đứng đắn nghiêm túc như vừa rồi.
Không ai để ý đến.
Khâu Dạng vẫn đang tập trung ăn uống nên cũng không phát hiện ra điều này.
Trong bữa tiệc đương nhiên sẽ không trốn thoát được khỏi màn kính rượu, cũng may lúc nãy Thẩm Nịnh Nhược đã nói chính mình không uống rượu được nên mọi người cũng không làm khó nàng.
Kha Diệp Tử cũng rất biết cách đối nhân xử thế, nàng bưng một ly nước chanh đi đến bên cạnh Khâu Dạng, vui vẻ cười nói: "Khâu bộ trưởng, cụng ly một cái chúc mừng nào."
Khâu Dạng cầm theo ly thủy tinh của mình đứng lên, tươi cười đáp lại: "Người ngoài nghe thấy còn tưởng chúng ta đang cùng nhau uống rượu."
"Nước chanh cùng nước lọc cũng rất thích hợp với bữa tiệc, không nhất thiết phải dùng rượu." Đôi mắt Kha Diệp Tử cong cong, đưa ly chạm nhẹ vào ly của Khâu Dạng liền ngửa đầu lên uống nước chanh.
Khâu Dạng cũng uống lên một ngụm, sau đó liền nghe thấy Kha Diệp Tử hỏi: "Khâu bộ trưởng, chúng ta có thể kết bạn Wechat sao?"
"Hai bên công ty vừa bắt đầu hợp tác, có lẽ sau này còn sẽ thường xuyên gặp mặt." Nàng nói ra lý do.
Khâu Dạng đương nhiên sẽ không cự tuyệt, đây cũng là lý do mà nàng phải tham gia vào bữa tiệc xã giao tối hôm nay, chính là để mở rộng quan hệ, nếu không nhân lúc này thêm Wechat của nhau vậy thì xem như buổi tiệc này liền trở nên vô nghĩa.
Sau khi kết bạn Wechat với Kha Diệp Tử, Khâu Dạng chờ đối phương trở về vị trí cũ mới ngồi xuống.
Khâu Dạng mặt không biểu tình nhìn vào thông báo mới trên Wechat: " "Một chiếc lá" được thêm bạn bè thành công, hiện tại bạn có thể bắt đầu cuộc trò chuyện"
Kha Diệp Tử nói đúng, hai bên công ty chỉ mới bắt đầu hợp tác.
Như vậy sau này nàng có khả năng sẽ phải thường xuyên gặp mặt Thẩm Nịnh Nhược.
Nghĩ đến đây nàng liền đưa mắt nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược.
Thẩm Nịnh Nhược cũng giống Khâu Dạng đều chọn nước lọc, nàng đang cùng Cù Ngôn trò chuyện, cả hai dựa đến cũng thật gần.
Bộ dáng của Thẩm Nịnh Nhược vẫn có chút lãnh đạm, nhưng không biết Cù Ngôn nói gì, Khâu Dạng vẫn là thấy được nàng mỉm cười một chút.
Khâu Dạng yên lặng thu hồi ánh mắt.
Hai ngày trước, cả hai không hề cách trở mà dán nhau nằm trên cùng mội cái giường, hiện tại lại ngồi đối diện nhau trên cùng một cái bàn.
Khâu Dạng vẫn cảm thấy thật là kỳ diệu.
Điều này khiến nàng không thể không nghĩ đến một chữ "duyên"
Cho dù là cuộc gặp gỡ ở Tây Thành hay cuộc gặp gỡ của ngày hôm nay, quả thật đều là do duyên số.
Nhưng đáng tiếc hiện tại Khâu Dạng không còn tin vào điều này.
Duyên thì duyên đi, cũng không có quan hệ gì đến nàng.
Bữa tiệc diễn ra hơn một nữa, Khâu Dạng đứng dậy đi vào WC, trước khi ra ngoài nàng đã trang điểm một chút để che đi làn da có phần nhợt nhạt của mình.
Mặt trước của chiếc gương trong WC được lau chùi đến bóng loáng, trong lúc rửa tay Khâu Dạng liếc nhìn bản thân trong gương một chút.
Quầng thâm mắt đã mờ đi rất nhiều, những tia tơ máu trong mắt mấy ngày trước cũng đã biến mất.
Tinh thần thoạt nhìn cũng không tệ lắm.
Nàng mới vừa bước ra ngoài còn chưa kịp đi qua cua quẹo ngay hành lang cổ tay đã bị người khác đột ngột túm lấy.
Bước chân Khâu Dạng ngừng lại, khi nãy nàng không để ý lắm nên cũng không biết Thẩm Nịnh Nhược đã đứng chỗ này từ lúc nào.
Nơi này được đặt hai chiếc ghế dài để mọi người ngồi chờ đợi hoặc nghỉ ngơi.
Hiện tại cũng có vài người đang ngồi đợi bạn.
"Buổi tối nói chuyện một chút?" Thẩm Nịnh Nhược buông tay nàng ra, nhẹ giọng nói.
Ánh mắt của Thẩm Nịnh Nhược quét một đường từ trên trán Khâu Dạng đi xuống, cho đến khi dừng lại trên đôi môi Khâu Dạng, nàng mới nâng lên mí mắt cùng Khâu Dạng đối diện.
Đôi tay Khâu Dạng nắm chặt vạt áo hoodie của mình, biểu tình lạnh lùng xa cách mà trả lời: "Không có gì để nói."
"Em ở đâu?" Thẩm Nịnh Nhược làm như không nghe thấy, nhẹ giọng hỏi: "Tôi có lái xe, lát nữa đưa em về nhà."
Khâu Dạng không thể hiểu được lý do Thẩm Nịnh Nhược chủ động như vậy, thậm chí nàng còn có chút mờ mịt.
Không phải cả hai đều ăn ý không lưu lại phương thức liên hệ của nhau sao? Như vậy còn không phải đã ngầm khẳng định kết thúc mối quan hệ bạn giường này.
"Không cần."
"Tôi có xe."
Khâu Dạng không ngần ngại mà nói dối.
"Lúc nãy tôi thấy em từ trên xe taxi đi xuống mà."
Khâu Dạng: "........"
Chưa gì đã bị vạch trần.
Thẩm Nịnh Nhược nâng tay lên muốn giúp Khâu Dạng chỉnh lại tóc nhưng bị Khâu Dạng tránh né.
Ánh mắt của nàng hơi trầm xuống, bàn tay đặt ở trong không trung cũng không rụt trở về ngược lại vỗ vỗ lên bờ vai của Khâu Dạng.
"Em không có sự lựa chọn."
"Tiểu Dương."
Ánh đèn ở khu vực chờ này cũng thật ấm áp, những tiếng nói cười xung quanh không ngừng vang lên.
Bên tai Khâu Dạng vang lên rất nhiều âm thanh hỗn tạp nhưng đều bị nàng tự động ngăn cách, ánh mắt của nàng liền nhìn chằm chằm vào Thẩm Nịnh Nhược.
Qua vài giây, Khâu Dạng mới dời đi ánh mắt thở ra một hơi đáp lại: "Được thôi."
Thẩm Nịnh Nhược thực hiện được ý định liền cong môi mỉm cười, nàng dẫm giày đi vào WC như thể vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì với Khâu Dạng.
Đến khi nhìn thấy bóng lưng người kia biến mất hô hấp của Khâu Dạng mới khôi phục lại bình thường.
Giữa nàng và Thẩm Nịnh Nhược còn có gì để nói?
Lúc trước vừa gặp Thẩm Nịnh Nhược nữa ngày đã cùng nàng ấy lên đến trên giường.
Những người khác chơi trò chơi tình lữ, nếu trong bảy ngày tìm hiểu nếu cả hai cảm thấy hợp nhau họ liền sẽ tiến thêm một bước nữa.
Nhưng nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược thì ngược lại, cả hai trước tiên liền đã làm bạn giường bảy ngày.
Khâu Dạng không muốn kéo dài mối quan hệ này, nàng đã quyết định phải quên đi Đào Tư Nhàn, sau khi điều chỉnh lại tâm lí liền đi tìm một đoạn tình yêu mới, nếu vẫn cũng Thẩm Nịnh Nhược bảo trì quan hệ như vậy, những ý định trong lòng nàng khó mà thực hiện được.
Mặc dù cảm giác ngủ cùng Thẩm Nịnh Nhược cũng không tệ nhưng đây cũng không phải là lý do mà các nàng phải tiếp tục lui tới.
Thẩm Nịnh Nhược nếu muốn cùng nàng nói chuyện, vậy thì nói thôi.
Dù gì nàng cũng muốn đem suy nghĩ của bản thân mình nói ra.
Vài phút sau hai người lần lượt trở về bàn.
Sau khi ngồi xuống tâm tình của Khâu Dạng đã bình tĩnh trở lại, nàng chậm rãi ăn một chút gì đó, không qua bao lâu bữa tiệc liền đi đến kết thúc.
Nhiều người có mặt trong buổi tiệc ngày hôm nay đều đã uống qua một ít rượu, trong đó Cù Ngôn là người uống nhiều nhất.
Nhưng nhiều năm qua tham gia rất nhiều cuộc xã giao nên tửu lượng của nàng cũng đã được rèn luyện ra tới.
Cù Ngôn một thân toàn là mùi rượu nhưng bước chân đi đường vẫn còn rất vững chắc.
Người lái thay đã đợi sẵn, nàng chào tạm biệt mọi người, sau đó liền leo lên xe, trước khi đi còn không quên hạ cửa kính xuống nói:" Tạm biệt, mai gặp lại."
Khâu Dạng thở ra một hơi, nhìn bóng dáng Thẩm Nịnh Nhược, nàng cũng không biết làm cách nào để êm đẹp leo lên xe của Thẩm Nịnh Nhược trước mặt nhiều người như vậy.
Nàng mím môi suy nghĩ một lát, dứt khoát xoay người rời đi.
Thuận theo tự nhiên vậy, dù gì nàng cùng Thẩm Nịnh Nhược cũng không có thỏa thuận với nhau trước, nếu hôm nay cả hai không có ăn ý như vậy sau này lại nói cũng không muộn, nàng còn phải về nhà nấu thịt cho Bình Tử.
Nhân viên hai bên công ty người thì gọi xe taxi, người thì đi tàu điện ngầm.
Khâu Dạng cùng bọn họ cũng không quá thân thuộc, vì vậy nàng tự mình chậm rãi bước đi đến trạm xe buýt.
Đến khi đi được một đoạn chỉ còn cách trạm xe buýt khoảng 100m, Khâu Dạng còn cho rằng Thẩm Nịnh Nhược sẽ không đuổi kịp ai ngờ lúc này bên trái lại vang lên một tiếng còi xe in ỏi.
Một chiếc xe dừng lại ngay bên cạnh nàng, cửa sổ xe cũng được hạ xuống.
Bước chân Khâu Dạng vừa dừng lại liền nghe thấy bên trong truyền đến một giọng nói quen thuộc: "Lên xe."
".........." Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến.
Kỳ thật ở chung với Thẩm Nịnh Nhược nàng không cảm thấy không thoải mái, nhưng nghĩ đến quan hệ phía trước của các nàng Khâu Dạng không khỏi có chút bài xích.
Hiện tại nàng đã trở về quỹ đạo.
Con đường này cũng không hẻo lánh, hai bên trồng rất nhiều cây cỏ, gần đó còn có một cái công viên để mọi người thư giản, hiện tại chỗ quảng trường có vài nhóm người đang nhảy múa thật vui vẻ, những giai điệu trầm bổng của bài hát khi có khi không lại truyền về phía bên này.
Khâu Dạng nhìn xung quanh một chút, sau đó thở dài một hơi mà kéo ra cửa phụ ngồi vào, vừa đóng cửa liền đã ngửi đến được hương chanh thoang thoả trong xe của Thẩm Nịnh Nhược.
Nàng gài lại dây an toàn, cũng không nhìn Thẩm Nịnh Nhược liếc mắt một cái nhưng điều đó không có nghĩa là Thẩm Nịnh Nhược sẽ không mở miệng: "Địa chỉ."
Khâu Dạng nói tên của một tiểu khu, chờ xe bắt đầu khởi động chạy về phía trước nàng mới chủ động lên tiếng: "Muốn nói chuyện gì."
"Thú nhồi bông Tiểu Dương tôi tặng em đâu?" Thẩm Nịnh Nhược âm thanh mang theo một chút lười biếng, nhưng bên trong lại có một chút ý cười.
Không vì cái gì khác, chính là nhớ đến hình ảnh lúc nãy Khâu Dạng vì từ chối nàng mà nói chính mình có xe.
Thẩm Nịnh Nhược cũng không biết nên cảm thấy hình ảnh này nên gọi là đáng yêu hay là buồn cười.
Bị Khâu Dạng cự tuyệt là điều nằm trong dự kiến của nàng, nhưng Khâu Dạng đáp ứng nàng cũng là nằm ở dự kiến bên trong.
"Không vứt." Khâu Dạng không có trả lời cụ thể, chỉ nói như vậy.
"Thật ngoan."
Khâu Dạng:......!
Cứu mạng, Thẩm Nịnh Nhược vừa nói hai chữ này nàng liền sẽ nhớ đến buổi ngắm trăng đêm đó.
Khâu Dạng nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Thẩm Nịnh Nhược đang nghiêm túc lái xe: " Cô có thể không nói ra hai chữ này được không?"
"Vì sao lại không thể nói? Tôi đang khen em mà."
Mí mắt Khâu Dạng giựt giựt, trong đầu tự động nhớ đến biểu tình của Thẩm Nịnh Nhược buổi tối đêm đó.
Khâu Dạng quyết định không cùng nàng dây dưa: "Cô rốt cuộc muốn nói chuyện gì?"
"Nếu không gặp lại em thì tốt rồi, nhưng đến khi gặp lại tôi mới nghiêm túc suy nghĩ một chút, liền cảm thấy chính mình thật thiệt thòi, Tiểu Dương."
Khâu Dạng khó hiểu mà nhìn sườn mặt tinh xảo của nàng.
Giây tiếp theo, Thẩm Nịnh Nhược liền đem xe dừng ở ven đường, sau đó quay đầu nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của Khâu Dạng.
"Số lần tôi ngủ em nhiều hơn so với số lần em ngủ tôi."
"Vì vậy nếu muốn tính huề nhau thì ít nhất em cũng phải đem số lần kia bù lại cho đồng đều chứ, đúng không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...