Tối hôm qua có lẽ là bị lăn lộn đến quá lâu, sau khi tham gia hội nghị Khâu Dạng liền trèo lên giường bắt đầu ngủ trưa.
Nàng chỉ ngủ được ba tiếng đồng hồ, nếu Đào Tư Nhàn không gọi điện thoại lại đây có lẽ nàng còn sẽ tiếp tục ngủ thêm một giấc.
Khâu Dạng xoa xoa đôi mắt, nhìn màn hình điện thoại, trong lòng dâng lên một cổ bực bội còn có thêm nồng đậm tức giận.
Nàng tự hỏi hai giây liền tiếp nhận cuộc gọi, không đợi Đào Tư Nhàn mở miệng, nàng liền nói: "Cô bị bệnh sao?"
Chia tay rồi lại còn đeo bám gọi điện thoại tới, hơn nữa còn phá đám giấc ngủ của nàng.
Đào Tư Nhàn ngẩn ra: "Làm sao vậy?"
Nàng bật cười tiếp tục nói: "Uống nhầm thuốc nổ sao."
Đây là lần đầu tiên sau mười ngày chia tay Khâu Dạng nghe thấy được giọng nói của Đào Tư Nhàn, cơn buồn ngủ của nàng thật mau liền biến mất, sự tức giận cũng không còn thấy tăm hơi ngược lại bực bội càng ngày càng nhiều.
Nàng còn chưa có thể từ trong tình cảm tổn thương này thoát ra nhanh đến vậy.
Đầu giây bên kia chính là người mà nàng đã từng yêu ba năm.
Đào Tư Nhàn như biết được giây tiếp theo Khâu Dạng sẽ tắt điện thoại, nàng vội vàng nói: "Mình gọi điện thoại cho cậu là có chuyện muốn nói....."
"Dạng Dạng, nếu cậu thật sự không cho mình cơ hội vậy thì quan hệ của chúng ta đến đây xem như là chấm dứt, sau này mình sẽ không liên lạc làm phiền cậu nữa."
Đào Tư Nhàn rất hiểu tính cách của Khâu Dạng, cho nên lúc trước mới có thể đem Khâu Dạng ăn gắt gao đến như vậy.
Theo như hiểu biết của nàng đối với Khâu Dạng, lời nói này của nàng nhất định sẽ làm Khâu Dạng có chút do dự.
Sự im lặng của đối phương làm Đào Tư Nhàn nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Khâu Dạng là một người bạn gái tốt, cũng là một người bảo mẫu tốt.
Ở bên nhau ba năm, bởi vì Khâu Dạng mà Đào Tư Nhàn phải tốn không ít tâm tư.
Ngay lúc nàng cho rằng Khâu Dạng sẽ trả lời theo ý nàng muốn, thì bên kia đầu dây Khâu Dạng nhịn không được mắng một câu: "Bệnh tâm thần."
"Cút."
Nàng cắt đứt cuộc điện thoại hơn nữa còn đem Wechat của Đào Tư Nhàn xóa.
Làm xong hết thảy Khâu Dạng mới bụm mặt, thở ra một hơi hòa hoãn lại tâm tình.
Nàng cũng không biết cảm xúc hiện tại của chính mình là như thế nào.
Trong lòng nàng bình lặng đến không ngờ, không còn dữ dội như cơn bão giống mấy ngày trước.
Mặc dù là thế, hốc mắt của nàng không khỏi có chút đau xót.
Đào Tư Nhàn xem nàng là cái gì?
Làm sao mà con người cặn bã này có thể có cái quan niệm: mặc dù bản thân đã kết hôn nhưng vẫn có thể cùng người yêu cũ tiếp tục giữ một mối quan hệ tốt được.
Hơn nữa những lời Đào Tư Nhàn vừa nói hoàn toàn đem trách nhiệm đều đẩy lên người nàng, cái gì mà "Nếu cậu không cho mình cơ hội"??.
truyện xuyên nhanh
Làm ơn tự hỏi một chút bản thân của mình có xứng đáng hay không, được không?
Khâu Dạng có chút đau đầu, nàng nhắm mắt lại thả lỏng người một chút mới dần dần tỉnh táo lại.
Bữa sáng cùng bữa trưa đều không ăn vì vậy lúc này bụng nàng đang biểu tình dữ dội.
Khâu Dạng kêu cơm hộp, sau đó click mở Wechat.
Nhóm chat của đoàn du lịch lúc này thật an tĩnh không ồn ào như buổi sáng lúc mọi người chuẩn bị ra cửa, hai người hướng dẫn viên lại dẫn theo mọi người đi tham quan danh lam thắng cảnh.
Khâu Dạng chợt nhận ra hôm nay đã là ngày thứ tư.
Nhìn Ngô Hiểu Quỳnh cùng Triệu Minh Phân thay phiên nhau đăng trạng thái, xem ra Tây Thành quả thật là có rất nhiều địa điểm thú vị, trong video cùng hình ảnh bên dưới các nàng vẫn luôn tươi cười thật vui vẻ.
Khâu Dạng nhìn một chút khóe môi cũng đi theo cong cong lên, nhưng chỉ trong chốc lát liền hạ xuống.
Nàng cảm thấy bản thân có chút thất bại, sau khi xóa số điện thoại và Wechat của Đào Tư Nhàn xong sau này nàng sẽ không còn cùng Đào Tư Nhàn có bất kì liên hệ gì nữa.
Đáng lý ra nên như vậy sớm hơn, lúc trước nàng không xóa một phần bởi vì muốn nhìn xem giới hạn đạo đức của Đào Tư Nhàn nằm ở đâu, phần còn lại bởi vì nàng vẫn chưa thể hoàn toàn vứt bỏ đoạn tình cảm này nên mới giữ lại đến bây giờ.
Hiện tại phần tâm tư còn sót lại cũng bị Đào Tư Nhàn tự tay tiêu diệt.
Nói không khó chịu là giả.
Mới chia tay bao lâu, người yêu mới cũng chưa gặp được.
(Gặp rồi gặp rồi =)))
Nàng còn phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể thoát ra khỏi đoạn tình cảm này.
Cơm hộp thực mau liền đưa đến, bây giờ đã là hai giờ chiều, chính là thời điểm mặt trời chiếu gay gắt nhất.
Khâu Dạng mở máy tính ra, đăng nhập PS, đem hình ảnh nàng chụp mấy ngày nay chỉnh sửa một phen, sau đó liền đăng lên Weibo.
Nghề nghiệp của nàng không phải là nhiếp ảnh gia, nhưng sở thích chính là chụp ảnh.
Nàng có một tài khoản Weibo chuyên dùng để đăng hình ảnh mà Đào Tư Nhàn không biết, có đôi khi nàng sẽ đăng một số hình ảnh mà mình chụp lên đó.
Số lượng người theo dõi cũng không phải rất nhiều, chỉ có hơn một ngàn người, nhưng mọi người đều thật yêu thích ảnh chụp của nàng, có đôi khi sẽ có người bình luận muốn xin hình ảnh để làm hình nền, background...!
Còn nguyên nhân vì sao nàng muốn giấu Đào Tư Nhàn chuyện này...!
Bởi vì Đào Tư Nhàn chỉ cho Khâu Dạng chụp ảnh của nàng, không thể chụp cái khác bất luận là người hay cảnh, Đào Tư Nhàn muốn Khâu Dạng làm nhiếp ảnh gia của riêng mình.
Khâu Dạng hoàn toàn không làm được, nàng sẽ tranh thủ những lúc Đào Tư Nhàn bận rộn mà đi chụp một ít hình ảnh phong cảnh.
Nhưng chỉ vừa mới đây, nàng mới biết được hóa ra "bận rộn" của Đào Tư Nhàn chính là phải đi hẹn hò cùng lên giường với vị hôn phu.
Thật là mỉa mai.
Khâu Dạng buông xuống ánh mắt, nhìn bàn phím máy tính nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Sắp tới có lẽ nàng sẽ đăng nhập vào tài khoản Weibo này thường xuyên hơn, bởi vì cái tài khoản Weibo còn lại Đào Tư Nhàn biết đến.
Vì vậy nơi đây được xem là căn cứ bí mật của nàng.
Chờ ảnh chụp đều đăng lên, nàng liền đem máy tính đóng lại, chuẩn bị đi rửa một ít trái cây để trong tủ lạnh.
Cửa phòng liền ở ngay lúc này vang lên.
Vào thời gian này đứng ở bên ngoài cửa chỉ có thể là Thẩm Nịnh Nhược.
Khâu Dạng mím môi nghĩ đến hình ảnh tối hôm qua.
Chân nàng hiện tại vẫn còn hơi đau.
Cánh cửa mở ra, khuôn mặt của Thẩm Nịnh Nhược lọt vào tầm mắt.
Ngữ khí Khâu Dạng bình tĩnh,biểu tình nhìn không ra đang vui hay buồn: "Có chuyện gì?"
Thẩm Nịnh Nhược nhìn thấy quầng thâm mắt của nàng nhạt đi không ít, trong lòng có một chút vui mừng.
Nhưng mà mục đích của Thẩm Nịnh Nhược đến đây cũng không phải để kiểm tra quầng thâm mắt của Khâu Dạng, nàng duỗi tay ra giúp Khâu Dạng vén tóc: " Từ giờ cho đến lúc làm sập cái giường, chúng ta còn phải đi một đoạn đường dài."
Khâu Dạng:.........!
Khâu Dạng: "Từ giờ cho đến lúc làm sập khu dân túc, chúng ta cũng phải đi một đoạn đường càng dài."
Thẩm Nịnh Nhược bật cười, lông mi rũ xuống: " Gần đây có rất nhiều quán bar, nếu hiện tại cô không bận có muốn đi uống một chút rượu hay không?"
Nàng ngừng một chút, lại đưa mắt nhìn Khâu Dạng, biểu tình cô đơn trong nháy mắt liền biến mất: "Sau đó, cô muốn báo thù vụ tối hôm qua như thế nào đều được."
***********.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...