Nỗi phiền muộn khi Lục Tinh Gia phải đi tôi còn chưa thanh lý sạch sẽ, chuyện tiếp theo đã kéo nhau mà đến, tôi tắt thở rồi.
Lúc tôi nộp dự án thật ra vẫn chưa định được vị trí C là ai, sau đó mới đưa sơ đồ vị trí đứng, dù sao thì chỉ khi dự án được thông qua, còn phải kết hợp thiết kế phục trang, đạo cụ, hóa trang nữa mới biết sắp xếp vị trí đứng chụp ảnh tập thể như thế nào.
Lần này chụp là ảnh tập thể nam nữ lẫn lộn, nếu xếp như vậy thì ba bảo bối của công ty là Lam Sơn, Dương Hi và Lục Tinh Gia đừng hòng chạy thoát, trong lòng tôi tất nhiên hướng về Lam Sơn, nhưng lúc sắp xếp vị trí tôi ra ngoài một chút, lúc quay về thì phát hiện Dương Hi đứng vị trí C rồi, tôi tức lệch cả mũi: What the fuck?
Tôi kéo trợ lý lại: "Không phải tôi đưa cho cô sơ đồ vị trí rồi à?"
Trợ lý liền rụt rè nhìn về phía sau lưng tôi, tôi nhìn theo, lãnh đạo đang vẫy tay với tôi.
Tôi theo lại đó nghe vài câu, đại khái là giữ vị trí hiện tại như vậy, đừng có đổi gì thêm.
Tôi thật ra rất tức giận, ngay tại hiện trường thay đổi phương án này cũng chẳng ai nói với tôi một câu, mặc dù chụp tập thể nhiều người như vậy Lam Sơn đứng sang trái hay phải một chút cũng không sao, nhưng con người sợ nhất là những chi tiết nhỏ như vậy, người không để ý đến thì sẽ thấy không sao, nhưng người để ý đến thì thật sự sẽ để ý đến ngứa cả răng.
Người như tôi có vẻ che giấu tính khí không giỏi như vậy, lãnh đạo là lão cáo già rồi, vừa rồi còn nhẹ nhàng giải thích với tôi, bây giờ thì thái độ trong lời nói rõ ràng là cưỡng *** người ta.
Thật ra thì tôi đại khái có thể nghe ra ý của chị ta, tuy là hiện tại hai công ty đang mặt mày niềm nở mà hợp tác, nhưng dù sao lần này đối phương vẫn là kim chủ baba, tự sẽ có ý định của mình, hơn nữa nếu chụp cá nhân tôi còn có thể tùy tiện như hồi trước, nhưng lần này là chụp tập thể, tôi không thể con sâu làm rầu nồi canh, không có tư cách cáu gắt mà giành lại cái vị trí 50cm kia cho Lam Sơn.
Trước khi vào phòng studio tôi mượn cớ đi vệ sinh một lát, lặng lẽ bảo trợ lý đi nghe ngóng lịch hoạt động của Lam Sơn nửa năm gần đây.
Cô ta cũng rất thông minh, thuận tiện còn giúp tôi hóng luôn cả tài nguyên của Dương Hi, tôi nghe xong bị dọa cho một cái, lòng biết là có cách biệt, nhưng không ngờ lại cách biệt lớn đến vậy, Lam Sơn không nói cái rắm gì với tôi, tôi còn ở đây thay chị ấy lấy trứng chọi đá, lại còn muốn đạp người được ưu tiên tài nguyên như Dương Hi xuống khỏi vị trí C, đúng thật con mẹ nó mơ mộng giữa ban ngày.
.
truyện ngôn tình
Nhưng tâm trí tôi vẫn hỗn loạn, Dương Hi quả thật không lừa tôi, bỏ lỡ tài nguyên hoạt động thời trang liền sẽ tụt dốc xuống thôi, tôi còn non chưa thấy được mặt hiểm ác của xã hội, còn cao hứng tự hào mà đợi sóng lật thuyền, kết quả thì chỉ có mỗi việc giành vị trí C này đã làm tôi như rớt xuống rãnh cống rồi.
Tôi vẫn rất hận, hận tôi vô năng không có quyền phát ngôn, hận tôi yếu hèn đáng đời bị người ta áp bức.
Tôi đứng ở cửa studio nhìn những nghệ sĩ màu mè trong kia, trong lòng phức tạp hỗn độn.
Lam Sơn luôn nở một nụ cười lịch sự mà nhẹ nhàng, tôi không rõ là chị ấy bị đổi xuống từ vị trí C hay là từ đầu đã được xếp đứng bên cạnh Dương Hi, nhưng dù là cái nào thì cũng không khiến chị ấy cảm thấy tốt hơn.
Sự kiêu ngạo cùng chấp niệm với quang vinh của Lam Sơn ngày trước, trước giờ chưa từng giải thoát tôi.
Tôi tan làm muộn hơn Lam Sơn, tôi nhắn tin giục chị ấy về nhà trước, nhưng lúc tôi đi lấy xe lại phát hiện ra chị ấy đứng ở bên cửa xe đợi tôi, trong tay cầm một ly cold brew, đôi môi ngậm ống hút lóa son.
Nói thật thì từ khi tôi có một chút danh tiếng tôi đã không còn vô tâm vô phế mà vui tươi như ngày trước, tôi thường rất dễ mệt mỏi, sau đó lái xe nghe nhạc tầm một tiếng đồng hồ, lúc dừng đèn đỏ thì ngây người thả lỏng cơ thể, nâng cao tinh thần về nhà mà đối mặt với Lam Sơn.
Thế nên tôi mới bảo chị ấy về trước dù lúc không có chị ấy ở bên tôi thật sự rất khó chịu, thứ nhất là tôi không muốn Lam Sơn nhìn thấy tôi như vậy, nếu chị ấy mà ở đây tôi sẽ phải giả tạo ngụy trang tâm trạng tinh thần của bản thân, thứ hai là tôi cũng không muốn đối mặt với Lam Sơn.
Đôi lúc tôi mẫn cảm thái quá giống như công chúa trong mấy câu chuyện cổ tích, việc Lam Sơn bị giành đi vị trí C như hạt đậu cộm người được chôn vùi dưới mười hai lớp chăn lông ngỗng mềm mại.
Sau khi tôi lên xe Lam Sơn đưa cafe cho tôi uống, tôi không nhận xét mùi vị ngon hay tồi, mà nói là nếu như là em em sẽ thêm cho chị hai phần đường và sữa, Lam Sơn liền dịu dàng nói là không cần, chị ấy luôn uống như vậy.
Tôi gật đầu, sau đó trầm mặc lái xe đi.
Hôm nay trời lại mưa rồi, trời mưa rất dễ tắc đường, tôi sẽ rất dễ nổi nóng, đây là phản ứng dây chuyền của cờ domino, nhưng Lam Sơn ở bên cạnh đã giúp tôi chống đỡ một tay, giúp tôi không dễ dàng đầu hàng trước tâm trạng nhanh như vậy.
Chị ấy co chân lại ngồi trên ghế phụ lái, giúp tôi chép lại bảng phân công công việc theo kỳ trợ lý gửi cho tôi vào lịch làm việc hàng ngày của tôi, chữ của chị ấy vốn dĩ rất đẹp, nhưng vì ngồi ở trên xe nên viết xiêu xiêu vẹo vẹo, rất đáng yêu.
Tôi ngắm chị ấy liền không tránh khỏi nhìn thấy lịch trình tiếp theo của tôi, không có mấy ngày ở trong nước nữa.
Lam Sơn luôn là một người có tham vọng nghề nghiệp rất lớn, tôi không tin chị ấy không nóng ruột lo sợ vì sự nghiệp tụt dốc, hiện giờ lại chép hộ tôi mấy lịch trình này cũng không biết trong lòng nghĩ gì, thế nên tôi mới nói đùa một chút, nếu chị có lịch trình gì liên quan đến em, em sẽ đến chụp chị đầu tiên.
Lam Sơn liền vuốt tóc, nói không cần, trong nước không có tài nguyên gì tốt, không chạm tới em được.
Tôi không biết là vấn đề nằm ở tôi hay ở Lam Sơn, một khi chị ấy không nhẹ nhàng nói chuyện với tôi tôi liền cho rằng Lam Sơn tức giận rồi, như vậy thì tôi sẽ lập tức xin lỗi, huống hồ chuyện của ngày hôm nay tôi thật sự có một phần trách nhiệm:
"Xin lỗi." Tôi đã đoán được chị ấy sẽ hỏi gì, thế nên tôi tự mình bổ sung thêm, "Vì chuyện của ngày hôm nay."
"Cũng không phải do em tự quyết định được." Lam Sơn vừa viết, vừa bình tĩnh mà nói, "Ai có lỗi đây?"
Lam Sơn hỏi rất hay, ai có lỗi đây.
Tôi vẫn cảm thấy Lam Sơn đang trách móc tôi, chị ấy đang oán giận sự câm lặng của tôi hôm nay.
Tôi trước nay dường như không thể có dũng khí như Lam Sơn không biết sợ là gì, không có cách nào bảo vệ chị ấy giống như chị ấy lần tiên bảo vệ tôi.
Nhưng tôi thật sự có thể làm được như vậy sao?
Tôi rất nghiêm túc mà suy ngẫm.
Vấn đề thảo luận giữa bánh mì và tình yêu của tôi và Lục Tinh Gia ngày trước vẫn còn hiện rõ ngay trước mắt, tôi nghĩ nếu đổi lại là Tiêu Châu lần đầu tiên gặp được Lam Sơn nửa năm trước kia, cô ta nhất định sẽ vỗ đùi nói cút con mẹ nó bánh mì đi, có được tình yêu của Lam Sơn vẫn quan trọng hơn hết.
Nhất là khi sau khi tôi được chứng kiến thế giới ở bên ngoài kia, khi tôi muốn giành vị trí C cho Lam Sơn nói cái rắm gì cũng không ai thèm nghe, tôi hiểu rõ được là tôi có lẽ phải nỗ lực hơn nữa, mới có thể giành cho Lam Sơn những thứ tốt nhất đẹp nhất.
Cũng giống như đề tài mà tôi thiết kế, tôi dễ dàng hiến tặng cho chị ấy tiết Xuân Phân đẹp đẽ nhất.
Trong thế giới của tôi, Lam Sơn xứng đáng với những thứ tốt đẹp nhất.
Dù cho Lục Tinh Gia nói rất đúng, người có dã tâm không phải là chuyện gì xấu, nhưng tại sao tôi vẫn cảm thấy buồn phiền như vậy.
Giống như tôi hiện giờ cứ cân nhắc giữa lợi và hại của sự việc, vậy giả dụ tôi có thể quay lại căn nguyên của sự việc, nếu như sớm biết được tôi và Lam Sơn ở cạnh nhau sẽ hèn mọn và nặng nhọc như vậy, tôi vẫn sẽ vì một chút vui vẻ đó mà chọn con đường này ư.
Tôi gạt cái suy nghĩ hoang đường này sang một bên, sau đó nhẹ nhàng nói.
"Nhưng chị vẫn đang trách em, đúng không?"
Lam Sơn không nói gì cả.
Chị ấy cười mỉm trả lời bằng một nụ hôn, ở trên má của tôi.
Lúc tôi quay đầu nhìn Lam Sơn, chị ấy đã quay đầu ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ rồi, tôi nhìn bóng hình của Lam Sơn, cảm thấy chị ấy vừa quen thuộc, lại vừa xa lạ.
Về việc trước đó tôi lo lắng cho Lam Sơn mất đi tài nguyên có nóng ruột lo sợ hay không, bây giờ liền có đáp án rồi.
Làm một chú chó nhiếp ảnh bận tới chân không chạm đất cơ bản là đã được lĩnh hội rồi, chưa kể dạo gần đây tôi ngoài phải chụp ảnh chân dung ra, còn nhận thêm việc của Lục Tinh Gia.
Thật ra thì đối với một người lăn lội trong ngành giải trí như Lục Tinh Gia, anh ta có thể tìm một đạo diễn đầy kinh nghiệm và tài nguyên đa dạng phong phú để giúp anh ta hoàn thành ý tưởng này, chứ không phải tìm một nhiếp ảnh gia chân dung vượt ngành đi hoàn thành giúp anh ta.
Ngược lại thì Lục Tinh Gia lại chẳng lo lắng cái vấn đề này, tôi nói anh dựa vào cái gì mà tin nổi tôi, anh ta không nói hai lời, trực tiếp vứt cho tôi cái link của.
Tôi lại ngậm mồm lệ rơi xuống trước, Lục Tinh Gia liền tốt bụng đào hố chôn tôi, nói tôi không thiếu mấy cái linh tính và thiên phú, chỉ cần đi học kiến thức lý thuyết một cách hệ thống hơn thôi.
Tôi biết rõ đạo lý phải thả hổ về rừng, lúc ở nước ngoài bận chụp hình đến trọc đầu còn phải học cách quay phim tài liệu nhân vật như thế nào, mặc dù cuộc sống vừa khổ vừa mệt, nhưng tôi vui vẻ hưởng thụ nó.
Tôi thậm chí nghĩ rằng, giả dụ mà phim tài liệu của Lục Tinh Gia gây được tiếng vang lớn, vậy bước tiếp theo tôi có thể cân nhắc quay một cảnh phim tài liệu nhỏ về Lam Sơn.
Nhưng Lam Sơn dạo gần đây có vẻ không giống như lúc trước nữa, cụ thể không giống như thế nào, bản thân tôi cũng không nói rõ ra được.
Chị ấy luôn thích nhắn tin cho tôi vào lúc tôi bận rộn nhất, lại vì sự im lặng trong thời gian dài của tôi mà có chút ý tứ trách móc.
Tôi giải thích rằng công việc bận rộn, thậm chí đôi lúc còn nhẹ nhàng nhắc nhở đến việc chênh lệch thời gian, nhưng Lam Sơn dường như không vì những lời giải thích và dỗ dành của tôi mà cảm thấy an tâm, không biết là vấn đề nằm ở tôi hay là ở chị ấy, hiện tại Lam Sơn làm nũng đối với tôi có lẽ là ngày càng tùy tiện rồi, tôi thường phải phí hết thời gian nghỉ ngơi hiếm có mà đi dỗ dành chị ấy, thứ đạt lại được lại chỉ có thái độ không rõ ràng của Lam Sơn.
Nhưng từ sau khi bà ngoại qua đời, tôi có bận thế nào cũng không trả lời trễ tin nhắn của Lam Sơn quá hai mươi tư giờ, tôi mắc chứng ngủ không yên giấc bởi vì lo âu quá mức, trong những lúc không thể ngủ sâu đó nằm mơ nhiều nhất, luôn luôn là sự trầm mặc đáng sợ của Lam Sơn khi tôi biết được bà ngoại mất mà tìm chị ấy, cùng với Lam Sơn hỏi đi hỏi lại tôi rằng, tôi sẽ đến cứu chị ấy sao.
Trong giấc mơ tôi lặp đi lặp lại hứa sẽ cứu chị ấy, nhưng lần tiếp theo mơ thấy Lam Sơn chị ấy vẫn hỏi tôi câu này.
Về sau tôi bắt đầu học cách im lặng hoặc đổi cách trả lời khác, nhưng tôi vẫn mơ đi mơ lại giấc mơ này.
Con người sẽ cảm thấy phiền chán, bao gồm cả việc mơ đi mơ lại một giấc mơ, cũng như thế.
Tôi có thể hiểu được tâm trạng của Lam Sơn khi sự nghiệp đang rơi vào tắc nghẽn, nhưng tôi không thể làm gì cả.
Tôi không phải ông trùm thời trang đáng giá ngàn vàng, không cách nào tạo tài nguyên cho Lam Sơn, với lại những trở ngại trong công việc mà Lam Sơn gặp phải, cũng không phải dùng vài lời nói của tôi liền có thể giải quyết được.
Tôi chỉ có thể dùng đi dùng lại những lời cổ vũ cùng an ủi vô ích nhất, mà Lam Sơn chín chắn như vậy, đạo lý mà tôi hiểu được, chị ấy cũng hiểu được, vì vậy từ tùy tiện chị ấy dần dần trở nên ngoan ngoãn đáng yêu mà thỏa hiệp, thế nên lo sợ buồn phiền đều giấu sau ba chữ "Tôi vẫn ổn."
Trời bắt đầu quang đãng.
Công việc của tôi ở New York cũng gần xong rồi, cách lần gặp mặt cuối cùng của tôi và Lam Sơn đã hơn một tháng.
Một giây trước Lam Sơn nói chúc ngủ ngon với tôi, sau khi trả lời lại tôi ngước đầu nhìn ánh nắng mặt trời đẹp đẽ ban chiều khu vực UCT+5:00 này, bên đường các thanh thiếu niên trượt ván đang ngồi trên cầu thang hút thuốc, tôi nhìn những đám khói thuốc vật lộn để bay lên trên trời, nhưng rất nhanh liền bị tan biến vào hư vô.
Tôi nhớ đến hộp thuốc Dương Hi cho luôn để ở trong bao áo.
Tôi trước giờ vẫn chưa chạm đến nó, cũng không dứt khoát vứt nó đi, rất kỳ lạ.
Tôi vẫn đang đắm chìm vào nỗi thương cảm Lam Sơn biến thành Tiêu Châu còn Tiêu Châu biến thành Lam Sơn, điện thoại lại điên cuồng kêu.
"Alo?"
"Bận việc xong chưa?"
Lần trước tôi nghe được giọng điệu ác liệt này của lãnh đạo, là trước lúc diễn ra show TAAKI ở Tokyo, chị ta hỏi tôi có phải muốn dựa vào Lam Sơn mà kiếm ăn cả đời không.
Sau đó tôi một đường trèo lên cao, sau khi thành cái cây lắc tiền của công ty thật sự vẫn phải nhờ chị ta giúp đỡ cho, hiện tại giọng nói cứng ngắc như vậy tôi có chút không biết phải làm sao, thành thật giao hẹn trong vòng ba ngày sẽ kết thúc công việc bay về nước.
Chị ta ở đầu dây bên kia nói, đừng có mà lâu như vậy, ngày mai kết thúc công việc, muộn nhất là ngày kia về nước, tính thời gian đáp xuống máy bay về nước là ban ngày mà đi, sau khi hạ cánh thì đi thẳng đến công ty hoặc bộ công tác quần chúng để mở cuộc họp.
Cả người tôi???
Bên kia lãnh đạo cúp máy rồi, tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại.
Thu Lịch liền gửi tin nhắn cho tôi mắng mỏ:
"Con mẹ cô, đang chuẩn bị đi ngủ, lãnh đạo gửi tin nhắn đến, bắt tôi đi áp giải chiến sĩ cách mạng nhà cô đi nhận tội."
"Anh là con rùa mọc lông mất dạy của nhà nào?"
Thu Lịch không trả lời nữa, quay ra trực tiếp gửi cho tôi cái ảnh chụp màn hình.
Tên của Lam Sơn và tôi được treo gần nhau rồi, cả người tôi như chìm vào hố băng..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...