Thú vị.
Nhưng thật ra nếu so với mấy tình tiết tiểu thuyết lãng mạn cẩu huyết, thì tôi ắt hẳn là bị cái câu nói này kích động đến phát cuồng mà lao đến trước mặt lãnh đạo, tha thiết khẩn cầu cho tôi thêm một cơ hội nữa, rồi sau đó như có thần trợ giúp chụp Lam Sơn đẹp chết người, chứng minh được mình không phải là một con chó vô dụng.
Nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, yếu ớt đến nhợt nhạt, tôi chỉ có thể lặng lẽ bỏ đi.
Thu Lịch ở cùng với tôi trong phòng nghỉ giải lao rất lâu, chúng tôi chơi vài trận Game, nhưng tôi phát huy không tốt, đúng chất được kéo.
Tôi cảm thấy cực kỳ bi ai, sao mà lão tử đi đâu cũng nằm ăn thôi.
Người ta chắc xem tôi như mấy nhân vật chính ở đầu truyện rất chi là ngầu, nhưng đến giữa truyện thì chính tôi làm cho chẳng còn chút thú vị gì nữa, Thu Lịch cười mắng tôi làm màu, tôi cũng cười, lấy lọ tẩy trang đập anh ta, siêu hung dữ: "Làm *** màu, anh tự thử đi thì biết."
Thu Lịch thấy tôi thực sự không muốn nói chuyện này liền không nhắc đến nữa, quay ra nói cho tôi nghe vài chuyện bát quái, tôi nghe đến say sưa choáng váng đầu óc, sau đó nghe đến một cái tên liền giơ tay ngắt lời anh ta: "Ất Vũ Hi?"
"Chính là Dương Hi, cô ấy là thế hệ sao thứ hai, con lai Trung Nhật, bố cô ấy chẳng phải là nam thần quốc dân Nhật Bản đó sao, mẹ cũng lợi hại không kém, là ảnh hậu trong nước." Thu Lịch chậc chậc cảm thán, "Cô chưa tìm hiểu à?"
"Anh nghĩ ai cũng thích hóng chuyện như anh chắc?" Tôi có chút chột dạ mà nói, bởi vì không dám nói cho anh ta biết là tôi sợ Lam Sơn ghen, thế nên đối với thông tin về Dương Hi tránh được càng nhiều càng tốt.
Dương Hi lấy danh bố hoạt động ở Nhật Bản, họ mẹ hoạt động ở trong nước, nói như thế thì lý lịch có nghèo nàn mấy, vẫn có cái để có thể là người mẫu đi thứ hai show TAAKI.
Tôi đang tập trung suy nghĩ cái này, thì Thu Lịch kéo ghế ngồi sát tôi, nhỏ giọng xuống.
"Cô không thấy kiểu đi của Lam Sơn và Dương Hi có chút giống nhau sao?"
Tôi nhất thời không phản ứng kịp: "Phong cách?"
"Đúng rồi.
Với lại có tin đồn là, nếu cô không chụp Dã Hỏa và Xuân Sinh, thì đi mở màn là Dương Hi rồi."
Cái trường hợp này không hiếm gặp, thế nên công ty sẽ luôn tránh đào tạo những người có cùng phong cách, tránh việc phân chia tài nguyên không đều với quần chúng ngắm đến chán ngấy.
Hiện tại Lam Sơn ra mắt và nổi trước, có lẽ lúc trước công ty cũng chẳng nghĩ đến việc nâng chị ấy lên đỉnh cao, chỉ là đột ngột nổi lên biến thành cái cây lắc tiền, theo lý thuyết thì người phía sau phải đổi phong cách, nhưng bối cảnh Dương Hi như vậy, lại có vẻ là cô gái có cá tính, muốn cô ta thay đổi phong cách không dễ đến thế.
A, thật sự trọc đầu luôn rồi.
Tôi muốn hỏi Thu Lịch có chuyện gì hay ho hơn không, nhưng lúc này cửa phòng nghỉ bị đẩy ra rồi, Mộc Yên Nhi đi vào, sau khi nhìn thấy chúng tôi biểu cảm khuôn mặt có chút kỳ quái.
Trợ lý của chị ấy lùi ra nhìn biển hiệu trên cửa một cái, lập tức chạy vào nói với chúng tôi:
"Xin lỗi, đây là phòng nghỉ chị Mộc chuyên dùng."
Tôi và Thu Lịch hai đứa thành phần dưới đáy nhìn nhau, ngay tức khắc đứng dậy nói xin lỗi, lúc gần đi Mộc Yên Nhi ngồi lên trên bàn, bất chợt gọi tôi một tiếng: "Jhew."
Mộc Yên Nhi đến Paris bồi dưỡng một thời gian dài, giọng điệu lúc nói chuyện luôn mang theo một chút lãng mạn mà người ta không hiểu nổi.
Thu Lịch cùng với người khác đều đi ra ngoài, để lại tôi ngu người tại chỗ nhìn chị ấy.
Tôi có lúc cảm thấy Mộc Yên Nhi này rất ngầu, từ ngoại hình đến khí chất, chị ấy lúc trước có một khoảng thời gian cạo trọc đầu, ngũ quan vốn sắc sảo góc cạnh hơn người châu Á, không xấu ngược lại lại có cá tính, hiện tại chị ấy mọc ra ít tóc thành đầu đinh ngắn gọn, đeo hai cái khuyên tai tròn to màu vàng kim, châm lửa điếu thuốc còn lắc lư hộp thuốc về phía tôi.
Tôi lắc đầu: "Cảm ơn, em không hút."
Chị Mộc cất hộp thuốc đi, bắt đầu cười:
"Cũng ngoan thật đấy." Chị ấy nhìn tôi một lúc, sau đó nói: "Jhew, tôi không chụp cho lưu lượng, cũng không nhận tài nguyên trong nước."
Cái này tôi đương nhiên biết.
Chị Mộc là đàn chị nhiếp ảnh trong công ty chúng tôi, nói như thế này thì hình như quá ủy khuất cho chị ấy rồi.
Cho dù Mộc Yên Nhi tự mình ra ngoài làm một nhiếp ảnh gia độc lập, cũng không phải lo không có tài nguyên tìm đến chị ấy, chỉ là không biết tại sao chị ấy lại bị gắn mác tên công ty chúng tôi.
Thế nên khi nghe xong lời Mộc Yên Nhi nói thì tôi có phần mê man, phải một lúc sau mới hiểu ra: Tôi và chị ấy không có xung đột lợi ích, sẽ không đào hố chôn tôi chứ.
"Tôi rất thích thú với linh cảm của em, em biết làm cái nghề này thiếu nhất chính là linh cảm, kinh nghiệm và lý thuyết có thể học tập tích lũy, chỉ có linh cảm là trộm không được cướp cũng không xong."
Tôi hiếm khi được nghe một đại lão đẳng cấp thẳng thắn khen tôi như vậy, có chút thụ sủng nhược kinh, vừa muốn nói cảm ơn, ngón tay của Mộc Yên Nhi nhấn nhấn điếu thuốc, nói em đừng vội, tôi còn chưa nói xong.
"Người mẫu có linh cảm của riêng mình là chuyện của họ, và ngược lại.
Đồ của em, không liên quan đến người khác.
Từ sau khi chụp Dã Hỏa và Xuân Sinh xong em chính xác là xảy ra chuyện gì tôi không cần biết, nhưng nếu em xem tôi là tiền bối mà tiếp thu được lời tôi nói, tôi chỉ nói một lần duy nhất."
Mộc Yên Nhi nhả ra một làn khói, cách làn khói mờ mịt bình tĩnh nhìn tôi.
"Em muốn chụp Lam Sơn đến lúc nào đây?"
Trước lúc đi tôi hỏi chị Mộc dùng máy ảnh phim chụp bao giờ chưa, sau khi nghe được câu trả lời khẳng định xong tâm tình rất phức tạp.
Tôi lên tàu điện ngầm về nhà, trên tàu điện ngầm lúc chín giờ luôn luôn không tìm được chỗ ngồi, chỉ có thể đứng yên bên cửa nhìn sơ đồ đường đi, lúc cúi đầu tôi nhìn thấy khuôn mặt tôi phản chiếu trên cửa kính, mệt mỏi, âm u và thẫn thờ.
Dã thú điển hình.
Tôi nhắm mắt lại, muốn đào nhãn cầu ra.
Về đến nhà thì Lam Sơn đã nằm trên sofa đùa nghịch với cún rồi, lúc cất chìa khóa tôi biết chị ấy từ phía sau nhìn tôi, nhưng tôi không nói gì.
Tôi đi lại mở Tivi lên, nghe thấy âm thanh chương trình giải trí vô vị kém chất lượng thì thở phào một hơi, sau đó lại nghĩ lung tung: Đúng là nhà có Tivi thật tốt, ít ra vào đêm giông tố bập bùng này nó sẽ không càng ngày càng tồi tệ hơn.
Lam Sơn giơ tay lấy lại điều khiển từ xa, tắt Tivi đi.
Tôi lại bật Tivi lên, nhét điều khiển vào kẽ sofa.
Lam Sơn đứng dậy, định dùng phương pháp nguyên thủy nhất cưỡng ép tắt máy, tôi ngay lập tức giơ tay đầu hàng, thuận tay đào điều khiển ra: "Đều lùi một bước, em tắt tiếng, được không?"
Tôi nhìn Lam Sơn ngồi lên tủ Tivi, thuận tay lấy chai rượu trong tủ ra, tôi liền ngoan ngoãn, đứng dậy đi rót cho mình một cốc nước nóng, tự nhiên không hiểu mình và Lam Sơn đang làm cái gì.
Đây tính là chiến tranh lạnh là sao? Nhưng mà dựa vào cái gì?
Tôi cũng không phải nói Lam Sơn không có quyền giận dỗi với tôi hay là tôi không xứng nổi giận với Lam Sơn, nhưng chuyện gì cũng phải có cái lý do của nó.
Tôi đây cấp 3 là chọn khoa học tự nhiên, thế nên tương đối cứng đầu, có nghĩa là chuyện gì tôi cũng phải tìm ra bằng được nguyên do, yêu có lẽ là không có lý do, nhưng hận thì không thể không có, không thì vì thế mà cãi nhau há chẳng phải tột đỉnh ***.
Tôi không muốn là một đứa ***.
Nhưng vào giây phút tôi tắt âm Tivi đó đầu óc rất hỗn loạn, đủ thứ chuyện trong một tháng qua lẫn lộn trong đầu tôi, não tôi sắp nổ rồi.
Hoặc có lẽ Thu Lịch đúng, tôi thật sự nên đi khám xem sao.
Má nó, tôi lại chửi tục.
Biết thế lúc đó hỏi anh ta số điện thoại của bác sĩ.
Tôi xem nước là rượu, tức hừng hực nốc hết một cốc.
Lại đi rót thêm, Lam Sơn liền từ sau lưng tôi lấy cốc đi, đôi tay ôm hờ lên eo tôi, đưa miệng cốc đặt lên môi tôi:
"Buồn bực thì uống rượu."
"Lúc đầu óc thanh tỉnh tương đối thích hợp nghĩ chuyện....!Ưm."
Xem, Lam Sơn trực tiếp đổ rượu vào rồi.
Tôi sặc chết rồi, vừa lau miệng vừa hỏi chị ấy làm gì thế.
Lam Sơn không cười, dựa đầu lên vai tôi, nói em hôm nay làm tôi rất thất vọng.
...!
Tôi nghĩ thứ tôi uống không phải là rượu, là chất đốt.
Từ cổ họng tôi chảy xuống, những đốm lửa bắt đầu lọt vào tai trái, từ lúc Lam Sơn nói câu đó xong, chúng ở trong cơ thể tôi sinh ra phản ứng hóa học, ma trơi cùng đám lửa bùng cháy trong thân thể tôi, lúc thì lạnh lúc thì nóng.
Đầu óc tôi mê mang mù mịt, giơ tay sờ lên cơ thể mình, để xem xem chỗ nào đang đau, phổi ư? Hình như không phải, thế thì là gan hay là thận, không lệch như thế đâu nhỉ.
Tôi đặt ngón tay lên giữa trán, dùng lực nhấn một chút, giây phút ấy tôi dường như cách một làn da và thịt với cả xương nhấn chìm một cái gì đó, cơ quan bên trong cường điệu hét chói tai, đậu xanh mày, ồn chết đi được.
Tôi hít sâu hoàn hoãn một cái, không giải thích gì, dứt khoát thừa nhận sự thật này:
"Xin lỗi."
"Tôi biết em dạo gần đây rất vất vả, nhưng...!"
A tôi thật sự không muốn nghe, nhưng tôi rất buồn phiền.
Nếu tôi muốn tôi có thể xả ra hàng loạt câu hỏi để Lam Sơn im lặng, ví dụ như Chị có biết trước lúc chị về nước em phải chạy bảy lượt từ trên tầng xuống dưới tầng mới vứt hết vỏ chai rượu không? Chị có muốn xem em một tháng này đặt mua những thứ gì trên mạng không? Với lại tại sao mấy nhà khoa học không chế tạo ra loại gì mà nằm giữa men rượu với thuốc độc ấy, để cho con người ta thỏa thích mà không rơi vào con đường sa đọa? Thế này thì tôi sẽ không chết trên bờ vực nghiện rượu cũng không thể đụng đến thuốc lá, chứ đừng nói đến những thứ thuốc cấm.
Tôi cảm thấy tôi không thể nghe Lam Sơn nói chuyện nữa rồi, tôi thu lại ánh mắt nhìn chằm chằm vào ban công nãy giờ, quay đầu hôn chị ấy.
Lam Sơn dường như bị tôi dọa rồi, chúng tôi hôn nhau đến trúc trắc không theo quy luật nào cả, chị ấy bị tôi ấn lên trên tường, giữa chừng hình như muốn đẩy tôi ra nói chuyện, tôi đương nhiên không cho.
Trừ khi chị ấy nghẹt chết, trừ khi tôi chết đi.
Thật lâu sau tôi mới buông chị ấy ra, xoay người đi đến cầm lấy ly rượu đã rót một nửa ở trên bàn, ngậm vào trong miệng lại làm động tác đầu hàng hoặc cũng có thể là làm ơn giữ im lặng, bắt đầu mơ hồ hỏi:
"Vẫn là câu hỏi đó." Tôi nói, "Chị cho rằng em chỉ cần chụp ảnh cho chị đẹp là đủ rồi sao?"
Lam Sơn nhìn tôi rất lâu, lúc mở miệng nói chuyện giọng điệu rất nhẹ nhàng:
"Tôi tưởng em luôn vì cái này mà nỗ lực."
"...!Em chính là như vậy, không sai."
Từ từ, sao mà tôi lại bị bẻ cho quay lại rồi? Tôi không hiểu cho lắm, thậm chí bắt đầu nghi ngờ có khi vấn đề thật sự là nằm ở tôi.
Yêu Lam Sơn là tôi, quyết định chụp cho chị ấy là tôi, muốn đưa chị ấy bay đến đỉnh Phi Quang là tôi, người đang dậm chân tại chỗ là tôi, người gây chuyện cũng là tôi.
Vậy rốt cuộc tại sao chúng tôi cãi nhau, tôi vẫn không hiểu.
Nhưng lúc đó Lam Sơn mặc áo sơ mi dựa vào tường, cầm lấy tay tôi mê mang mà vô tội nhìn tôi.
Dù cho chị ấy có lỗi đi chăng nữa thì chị ấy cũng được tha thứ một cách nhiệt tình rồi, bởi vì chị ấy làm ra một động tác hồn nhiên mà đút lót cái quan tham như tôi đây.
Lam Sơn giang đôi tay ra, nói em muốn ôm ôm không?
Tôi loạng choạng bước qua.
Trong lòng chị ấy thơm thật, tôi không ngửi ra được loại nào, bởi vì nước hoa của chị ấy rất nhiều, từng bình từng hộp chất đống trên bàn trang điểm.
Nhưng mùi cơ thể của chị ấy lúc này đã một đạp đá bay đi tất cả loại nước hoa và đăng quang lên vị trí Center trong lòng tôi, trong hương thơm nhẹ nhàng dễ chịu này, tôi mới hiểu tại sao các vị vua ngày xưa đều nguyện ý cúi đầu dưới váy của mỹ nhân, nếu tôi sống ở một ngàn năm trước được Lam Sơn ôm lấy như thế này, đừng có nói đến chuyện nhượng lại lãnh thổ đất đai, chỉ cần chị ấy muốn tôi hái sao vớt trăng trên trời, kế hoạch hạ cánh lên mặt trăng của loài người phải tiến hành cả ngàn năm trước rồi.
"Chúng ta không nói đâu xa, chỉ nói về chuyện của ngày hôm nay." Lý trí cuối cùng của tôi vẫn đang bám víu lấy chuyện này, "Chúng ta không thể cứ mỗi lần chụp ảnh là đưa chị ra ngoài được, nhưng em chụp ở trong studio thì sẽ...!Chị biết đấy."
"Ừm."
"Thế nên nếu chị muốn đi được xa hơn bay được cao hơn trên con đường sự nghiệp, mà có công lao của em trong đó, có lẽ em sẽ phải...!"
Lam Sơn nhìn tôi, tôi cũng nhìn chị ấy.
Tôi vốn dĩ muốn nói một cách khéo léo hơn chút, nhưng Lam Sơn bất chợt nở ra một nụ cười rất nhẹ nhàng: "Em muốn làm gì thì làm đi, không cần nói với tôi đâu."
"A?" Tôi có chút ngây người.
"Như thế này, em là Mario, em phải ăn thật nhiều thật nhiều nấm giẫm lên thật nhiều thật nhiều rùa con mới cứu được công chúa, đúng không?" Lam Sơn nói, "Vậy thì cho đến cuối cùng em chỉ cần nhớ là em phải cứu tôi là được rồi."
Lam Sơn lại nghiêm túc hỏi: "Em sẽ đến cứu tôi đúng không?"
Trời ạ, tôi lại sắp khóc đến nơi rồi, lại muốn mắng Lam Sơn là *** à.
Nhưng Tiêu Châu nhỏ bé như tôi, nói Đúng chứ, em đương nhiên sẽ đến cứu chị, nhất định sẽ đến cứu chị.
Lam Sơn liền giơ ngón tay móc tay với tôi, nói nói lời giữ lời nhé.
Chị ấy lại thơm một cái lên mặt tôi, cười cong mắt nói: "Vậy tôi sẽ đứng trên nơi cao nhất, chờ em đến cứu tôi."
Tôi gật đầu lia lịa, rồi lại bị vùi dập bởi những nụ hôn.
Đôi khi tôi thậm chí không hiểu được Lam Sơn hay là tôi ai khao khát đối phương hơn, hoặc là cả hai, hoặc là không ai.
Chúng tôi vội vã làm một lần trong góc phòng khách, sau đó Lam Sơn vào phòng tắm tắm giặt, tôi mệt như chú cún mất nửa cái mạng, bò qua lấy cái điện thoại, lại bò đến xó khác phòng khách, bắt đầu gọi điện thoại.
Lúc điện thoại đang ở chế độ gọi tôi đột nhiên bắt đầu hối hận, cực kỳ điên cuồng hối hận: Tôi hiện tại đang làm một việc có thể gọi là bất chung hay không, nói một cách khoa trương hơn, tôi đây là một loại phản bội.
Tôi muốn tìm cái tròn đỏ mà tắt đi, nhưng không may là, trên màn hình bắt đầu ghi lại thời gian cuộc gọi của chúng tôi.
Có người ở đầu bên kia hỏi: "Alo?"
Tôi hít một hơi thật sâu, luồn những ngón tay vào tóc rồi vuốt ra sau tai.
"Thu Lịch."
Tôi nuốt nước bọt.
"Anh..."
"Anh có thể tìm thông tin liên lạc của Dương Hi giúp tôi được không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...