Tổng Thiên Thanh hạ thấp tầm mắt, bà ta bắt đầu giải thích với giọng nặng nề: "Bây giờ mẹ không tài nào gọi được điện thoại cho Sơ Hạ.
Mẹ thấy chú Tân của con có vẻ sốt ruột lắm, thậm chí ông ấy còn không cả ăn bữa sáng nữa nên mẹ nghĩ là có thể Sơ Hạ gặp chuyện thật rồi."
Thật ra thì bên cạnh sự lo lắng, bà ta còn cảm thấy chột dạ nữa.
Hôm đấy lúc bà ta dập máy không nghe điện thoại của Tần Sơ Hạ xong còn xóa lịch sử cuộc gọi đi nữa.
Bà ta xả được cơn tức nhất thời nhưng lại quên mất dù sao thì Tân Sơ Hạ vẫn là con gái ruột của Tân Vũ Bảo.
Cho dù quan hệ giữa bố con Tần Vũ Bảo với Tân Sơ Hạ có không tốt đi chăng nữa thì hai người vẫn là máu mủ ruột rà với nhau.
Tống Vân Thùy loáng thoáng nhận ra sự khó hiểu trong lời giải thích của mẹ mình nhưng bình tĩnh nghĩ lại thì cô ta vẫn cố gắng an ủi bà ta: "Mẹ, mẹ đừng lo lắng nữa.
Tuy là Sơ Hạ thích gây rối, làm mọi chuyện trở nên ầm ĩ nhưng cô ấy không phải kiểu con gái coi thường tính mạng của mình, hay nghĩ quẩn đâu ạ".
"Nhưng mà...!Vân Thùy, mẹ sợ là, ngày hôm ấy ấy...!Sơ Hạ gọi điện thoại cho chú Tân của con, lúc ấy chú Tân của con đang tắm, mẹ thì lại tức chuyện Sơ Hạ phả mất hôn sự giữa con với cậu chủ nhà họ Phó nên đã ngắt cuộc điện thoại của Sơ Hạ.
Hơn nữa, hơn nữa mẹ tưởng là Sơ Hạ định đòi tiền chú Tần con nên đúng lúc đang tức, không muốn cho nó, cho nên...!Giờ mẹ nhớ lại thì không biết liệu lúc ấy có phải là Sơ Hạ nó." Tống Thiên Thanh muốn nói lại thôi.
Tổng Vân Thùy nghe xong thì ngẩn người ra.
Tổng Thiên Thanh cảm thấy căng thẳng, giọng không khỏi trở nên khàn hơn: "Vân Thùy, con bảo mẹ phải làm gì bây giờ? Nếu như Sơ Hạ thật sự gặp chuyện không may thì...!thì mẹ.."
"Mẹ, mẹ...!Mẹ quá đáng rồi đấy, mẹ có biết không hả?" Tống Vân Thùy không kìm được mà trách móc bà ta, giọng điệu không khỏi nặng nề hơn: "Sao mẹ có thể ngắt không nghe điện thoại Sơ Hạ gọi cho chú Tân chứ hả?"
Tổng Thiên Thanh cảm thấy mũi đau xót, hai mắt đỏ lên.
Con gái bà ta đang ẩn ý trách móc bà ta không nên nhúng tay vào chuyện giữa bố con hai người Tần Vũ Bảo.
Tống Thiên Thanh cảm thấy bị tổn thương, bà ta khóc nức nở, uất ức nói: "Chỉ là...!chỉ là nhất thời mẹ tức quá thôi mà! Con xem Tần Sơ Hạ đã làm gì với chúng ta đi? Từ lúc mẹ gả vào cái nhà này lúc nào mẹ cũng tìm đủ mọi cách để chiều theo ý nó nhưng nó đã không tử tế lại với mẹ thì thôi lại còn cướp mất chồng chưa cưới của con nữa, còn làm con mất mặt trước mặt người lớn trong buổi tiệc, còn có việc gì là nó chưa làm không hả? Tại sao mẹ không được phép ngắt không nghe điện thoại nó gọi cho chú Tần con cơ chứ?"
"Sơ Hạ không hiểu chuyện, chẳng lẽ mẹ cũng không hiểu theo à?" Tống Vân Thùy đứng bật dậy khỏi ghế, nhìn thẳng vào mắt mẹ mình qua bàn ăn, hỏi ngược lại.
Tổng Thiên Thanh sững người mất một lúc, tự biết mình đuối lý nên bà ta không dám hé răng trả lời.
"Giờ mẹ cứ ở nhà chờ tin tức đi! Con đi
.