Cao ốc Vân Hàng.
Phó Diệc Phàm quay lại công ty một chuyến, liên tục tăng ca đến hơn tám giờ mới từ toà nhà của công ty đi ra.
Mấy ngày nay anh bận rộn với công việc ở ngoài, văn kiện ở công ty đã chất đống chờ anh ký.
Cũng may bên cạnh anh có một người trợ lí không tồi, bằng không nếu chỉ một mình anh, chắc chắn sẽ bận đến sứt đầu mẻ trán.
Đi qua cửa chính của toà nhà, Phó Diệc Phàm cũng không ngờ được, chính mình lại nhìn thấy Tào Quốc Chiến tay cầm một bó hoa hồng ở cửa chính của công ti.
Tào Quốc Chiến hôm nay ăn mặc chỉnh tề, giày da tẩy trang, còn chuốt tóc bóng loáng, nào có còn hình tượng công tử ngang ngạnh phóng túng thường ngày.
Lúc Phó Diệc Phàm nhìn thấy Tào Quốc Chiến, Tào Quốc Chiển còn có chút xấu hổ giấu hoa hồng ra sau lưng.
“Quốc Chiến, có phải anh nhìn trúng vị tiếp viên hàng không của công ti chúng tôi rồi không?” Phó Diệc Phàm đã biết rõ rồi còn cố hỏi.
Người mà Tào Quốc Chiến đơi tám đến chín phần là Tống Vân Thùy.
Tào Quốc Chiến ngượng ngùng cười cười, nói chuyện cũng ấp úng: “Đúng, đúng! Tôi chính là, chính là nhìn trúng cô tiếp viên hàng không của công ty anh! Cái cô gái xinh đẹp ấy!”
Dù sao thì cũng đồng ý với người ta rồi, không thể lừa gạt vợ của bạn bè nha.
Tào Quốc Chiến cũng không muốn hai người rơi vào cảnh khó xử.
Phó Diệc Phàm giờ đồng hồ lên nhìn, chính là muốn đứng ở bên cạnh Tào Quốc Chiến mà không đi.
Tào Quốc Chiến thầy Phó Diệc Phàm không có ý định rời đi, có chút buồn bực nói: “Anh đứng ở đây làm gì?”
“Anh đang làm gì, thì tôi chính là làm giống thế.” Phó Diệc Phàm bình tĩnh mà thong dong nói.
Tào Quốc Chiến nhếch miệng, cười ngây ngô: “Tôi chờ cô tiếp viên hàng không? Chẳng lẽ, anh cũng đợi cô ấy sao?”
“Không phải, tôi đang đợi cơ trưởng” Phó Diệc Phàm mặt không đổi sắc trả lời.
Nụ cười trên mặt Tào Quốc Chiến cứng đờ lại.
Hai người cùng đứng đợi nửa giờ đồng hồ, từ trong toà cao ốc, cuối cùng cũng có mấy người cả nam lẫn nữ đi ra.
Không đợi Tào Quốc Chiến phản ứng lại, Phó Diệc Phàm liền tiến tới trước.
Tống Vân Thùy đang cũng mấy nữ tiếp viên hàng không xinh đẹp khác nói chuyện, đột nhiên có người hướng về phía cô mà đi tới, nụ cười trên mặt lập tức ngừng lại.
Mấy tiếp viên hàng không khác thấy thế, lập tức thức thời mà cười trộm chạy đi.
Bên kia lúc Tào Quốc Chiến phản ứng lại, không thể không nhanh chóng tiến đến chỗ cô tiếp viên hàng không, tặng bó hoa hồng của mình.
Tổng Vân Thùy một tay kéo vali, một tay buông xuống ở bên hông, trong mắt chỉ có người đàn ông này, không để ý tới động tĩnh chỗ Tào Quốc Chiến bên kia.
Phó Diệc Phàm cũng không ngờ được Tào Quốc Chiến lại là một cao thủ tán gái, một bó hoa hồng liền có thể khiến cô tiếp viên hàng không cười không ngớt.
“Anh...” Khi Tống Vân Thùy vừa định mở miệng nói gì đó thì.
Ngay lúc đó, Phó Diệc Phàm lại xoay người đi đến chỗ Tào Quốc Chiến.
“Quốc Chiến, cô ấy là người bạn gái thứ hai trăm năm mươi của anh đúng không?” Phó Diệc Phàm thản nhiên hỏi.
Trên tay cô tiếp viên hàng không còn đang cầm đoá hoa hồng, trên mặt vẫn còn đang tươi cười vô cùng xán lạn, lại bị sự xuất hiện bất ngờ của Phó Diệc Phàm dập tắt.
“Ấy!” Tào Quốc Chiến nhất thời khó hiểu nhìn Phó Diệc Phàm: "Con người anh hơi quá đáng rồi đó!”
“Tôi nói rồi, anh không thiếu gì phụ nữ, mắc gì lại xuống tay với nữ nhân viên của công ty tôi” Phó Diệc Phàm nhíu mày.
Tào Quốc Chiến theo bản năng nhìn thoáng qua Tống Vân Thùy đang đứng ở bên cạnh, trong nháy mắt hướng tới cô tiếp viên hàng không, tặng một nụ hôn gió, sau đó khoát tay, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: “Được! Phó Diệc Phàm, xem như anh lợi hại!”
“Chủ tịch Phó, tôi xin phép về trước đây!” Cô tiếp viên hàng không xấu hổ cúi người chào.
Lúc này, Tống Vân Thùy cũng kéo vali đi tới.
Phó Diệc Phàm liếc mắt nhìn Tống Vân Thùy, có lòng tốt nhắc nhở một câu: “Đừng có qua lại cùng với người đàn ông ban nãy, anh ta có biết bao nhiêu cô bạn gái, không thiếu gì người giống như cô đâu.”
“Vâng!” Cô tiếp viên hàng không nghĩ Phó Diệc Phàm đang nhắc nhở bản thân, lại cúi người nói.
Tổng Vân Thùy liền đi thẳng đến trước mặt Phó Diệc Phàm, cô tiếp viên thấy thế, vội vàng thức thời rời đi.
Lúc Phó Diệc Phàm xoay người chuẩn bị đi, Tống Vân Thùy lại gọi anh lại: “Phó Diệc Phàm, lời anh vừa nói là có ý gì?”
“Tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở cấp dưới của mình mà thôi!” Phó Diệc Phàm dừng chân, nhìn về phía Tống Vân Thủy, thản nhiên nói.
Tống Văn Thùy không cho là
.