"Sơ Hạ, mày nghe rõ cho tao! Chỉ có Vân Thùy mới có thể gả cho cậu chủ nhà họ Phú, còn mày, đừng có mơ tưởng!" Tần Vũ Bảo mắng.
Tần Sơ Hạ không cho là đúng mà tức giận đáp trả Tần Vũ Bảo: "Tôi thì ngược lại không muốn làm theo ý muốn của mấy người đấy!"
“Tần, Sơ, Hạ!” Tần Vũ Bảo không khỏi tức giận đến nỗi kêu cả họ tên.
Tần Sơ Hạ che má, không nhìn ông bố Tần Vũ Bảo của mình thêm một giây nào nữa, tâm tàn ý lạnh một mình chạy lên lầu.
Tân Vũ Bảo lại an ủi Tống Vân Thùy: "Vân Thùy, con đừng lo lắng, chú sẽ không để cho chuyện hôn nhân của con với con trai nhà họ Phó xảy ra sai sót"
“Chú, cảm ơn lòng tốt của chú.
Vừa rồi là con quá tức giận, bây giờ con đã bình tĩnh lại rồi.
Nếu Sơ Hạ thực sự thích Phó Diệc Phàm, con nguyện ý thành toàn cho Sơ Hạ” Tống Vân Thùy hít sâu một hơi, bình tĩnh hòa nhã nói.
Trái tim cô mệt mỏi, thực sự rất mệt mỏi rồi.
Nếu Tân Sơ Hạ muốn tranh Phó Diệc Phàm với cô ta, vậy thì cứ để cho cô ta tranh là được.
Cô không quan tâm nữa...!
Tống Văn Thùy cảm thấy chán nản rũ mi mắt xuống, cúi đầu nói tiếp: "Con mệt rồi, con lên nghỉ ngơi đây.
Sáng mai con còn có chuyến bay"
Tống Văn Thùy nói xong thì một mình đi lên lầu.
"Vân Thùy..." Tổng Thiên Thanh đau khổ nhìn con gái mình, ủ rũ giải thích với Tần Vũ Bảo: "Bảo, Vân Thùy không có ý định cãi nhau với Sơ Hạ.
Chỉ là Vân Thùy nó quá nhạy cảm.
Trước kia nó cũng từng thích một chàng trai.
Nhưng chàng trai đó lại bị em gái cùng cha khác mẹ cướp đi mất.
Cho nên, Vân Thùy rất có ý thức bảo vệ bản thân.
Mong anh có thể tha thứ cho con bé"
Trên thực tế, từ tận đáy lòng Tổng Thiên Thanh lo lắng Tân Sơ Hạ sẽ đi tranh giành Phó Diệc Phàm với con gái của mình.
Con gái bà đã đến tuổi kết hôn, nên lập gia đình rồi.
Hơn nữa, bất kể về bối cảnh gia đình hay là về nhân phẩm ngoại hình thì Phó Diệc Phàm đều rất xuất sắc, làm một chàng rể vàng cực kỳ tốt.
Tần Vũ Bảo ôm Tổng Thiên Thanh, ôn tồn nói: "Ngày mai, anh sẽ chủ động đến thăm ông cụ nhà họ Phó để nói chuyện về cuộc hôn này cho Vân Thùy"
“Thật sự có thể sao?” Hai mắt Tổng Thiên Thanh đột nhiên sáng lên.
Tần Vũ Bảo VỖ Vỗ tay Tống Thiên Thanh an ủi.
Bên kia, sau khi Tần Sơ Hạ lên lầu, trở về phòng mình, trực tiếp ném mình lên giường lớn, ôm gối mà khóc rống lên.
Nếu không phải vì sự an toàn của công chúa điện hạ, cô ta mới không thèm trở về ngôi nhà lạnh lùng và tàn nhẫn này đâu.
Sau khi Tổng Vân Thùy lên lầu, khi đi ngang qua cửa phòng của Tần Sơ Hạ thì nghe thấy tiếng khóc yếu ớt truyền ra từ bên trong, vì vậy trực tiếp đẩy cửa bước vào.
Tần Sơ Hạ thật sự đang nằm ở trên giường, ôm gối khóc.
Vừa rồi còn tỏ vẻ đúng lý hợp tình như vậy khiến người ta chán ghét, bây giờ lại là dáng vẻ trông rất đáng thương.
Tống Vân Thùy không thể hiểu được Tần Sơ Hạ, cảm thấy Tần Sơ Hạ giống như cô em gái cùng cha khác mẹ của cô ta là Tống Khả Như, là một bông sen trắng có thể giả vờ ngây thơ vô tội.
“Nếu cô muốn gả cho Phó Diệc Phàm thì cứ đường hoàng mà gả đi đi, tôi đã không cần nữa” Tống Vân Thùy lạnh lùng lên tiếng.
Tần Sơ Hạ nghe thấy giọng nói của Tống Vân Thùy, nhất thời ngừng khóc, đứng dậy từ trên giường, ngoái đầu nhìn chằm chằm Tổng Vân Thùy: "Ô, vậy à? Vì một người đàn ông mà cô tức giận như vậy, phỏng chừng là cô thích người đàn ông đó rồi".
"Tần Sơ Hạ, tôi không phải là một người phụ nữ để tiện và vô liêm sỉ như cô, đồng thời tôi cũng không phải là một người phụ nữ dễ bị người khác ức hiếp.
Phó Diệc Phàm, nếu cô thích thì có thể cưới đi.
Từ nay về sau, đừng để mẹ con tôi bắt quả tang cô đang giở trò sau lưng mẹ con tôi nữa đấy! Nếu không, hậu quả sẽ không đơn giản chỉ là một cái tát của chú Tần như thế đâu!” Tống Vân Thùy đứng bên giường, trịch thượng nhìn Tần Sơ Hạ đang ngồi trên giường, giọng điệu lạnh lùng và kiêu ngạo, không cho phép nói xen vào.
Tần Sơ Hạ dứt khoát đã phóng lao phải theo lao, không chịu thua kém giận dữ đáp trả Tống Vân Thùy: "Đúng là cười chết tôi rồi! Mưu mô tỏ vẻ chính Tổng Vân Thùy cô mới đúng! Cô thật là lợi hại! Có thể làm cho bố tôi đánh tôi một ngày hai lần! Tống Vân Thùy, tôi chúc mừng cô! Không có người đàn ông nào thích một cô gái nhiều mưu mô như cô đâu!"
“Cô tự giải quyết cho ổn thỏa đi!” Tống Vân Thùy không thèm tranh cãi với Tần Sơ Hạ nữa, sau khi lạnh lùng để lại một câu thì liền xoay người rời đi.
Tần Sơ Hạ tức giận nắm lấy cái gối trong tay, đập thẳng vào người Tống Vân Thùy.
Cũng may đó là gối, đập vào lưng cũng không bị ngứa hay đau, Tống Vân Thùy không muốn so đo với Tần Sơ Hạ nữa, bước ra khỏi cửa mà không thèm quay đầu nhìn lại.
Nhìn thấy Tống Vân Thùy bình tĩnh như vậy, trong lòng Tần Sơ Hạ càng cảm thấy không vui.
Một thân một mình ngồi trên chiếc giường lớn cầm lấy con búp bê đầu gỗ trên giường lên xem như là Tống Vân Thùy, Vỗ nhẹ vài cái vào đầu con búp bê.
Cô ta lẩm bẩm nói: "Tống Vân Thùy, cô đúng là ngứa đòn!".
Sau khi bình tĩnh lại, Tân Sơ Hạ nhấc điện thoại lên và gọi cho Viêm Ái Linh.
Sau khi điện thoại được kết nối, cô ta cố không quan tâm đến một bụng bất bình của mình nữa, việc đầu tiên là quan tâm đến sự an nguy của công chúa điện hạ: "Điện hạ, cô thế nào rồi?"
.