Tuy nhiên cô không thể thể hiện điều đó ra trước mặt người khác, vì vậy cô chỉ có thể cư xử như một người rất có học thức, nhẹ nhàng cùng Minh Phúc Đạt ăn xong bữa tối.
Sau bữa tối, Nhiên Mộc Miên muốn nhân cơ hội rời khỏi dinh thự nhà họ Minh, nhưng Minh Phúc Đạt lại nói: “Tư Thành, tối nay cháu ngủ ở phòng khách nhé.
Đưa phòng cháu cho Mộc Miên ngủ”
“Không vấn đề gì” Minh Tư Thành nhẹ nhàng cười.
Nhiên Mộc Miên liếc nhìn Minh Tư Thành, rồi mỉm cười với Minh Phúc Đạt.
Khi lần đầu tiên cô bước vào cổng của dinh thự, những người hầu không biết cô là ai.
Nhưng sau bữa ăn tối hôm nay, cô đã trở thành “cô chủ nhở”.
“Cô có muốn tôi đưa cô đi dạo ở chợ đêm Bắc Bình không?”
Sau bữa tiệc, Minh Tư Thành cảm thấy Nhiên Mộc Miên có vẻ buồn bực nên đã chủ động đến tìm cô, muốn làm cho cô vui vẻ.
Nhiên Mộc Miên tâm trạng không tốt liếc nhìn Minh Tư Thành, cô trả lời một cách hờ hững: “Tôi mệt, không muốn đi”
“Vậy tôi đưa cô về phòng nghỉ ngơi” Minh Tư Thành nhẹ giọng nói, kèm theo vẻ mặt tươi cười, giống như đang dỗ dành vợ nhỏ.
Nhiên Mộc Miên cảm thấy cô vốn là dắt mũi Minh Tư Thành, nhưng vào lúc này không hiểu sao mình lại bị anh dắt mũi.
€ó lẽ là do cô vừa mới khỏi sốt và cảm lạnh, cho nên cơ thể còn hơi yếu, cô thật sự chỉ cảm thấy mệt nên đành đi theo Minh Tư Thành về phòng.
Phòng của Minh Tư Thành là căn phòng cuối cùng của nhà chính “Ông tôi sống ở nhà chính, còn các cháu trai như chúng tôi sống ở dãy nhà này” Minh Tư Thành vừa giới thiệu vừa đi về phía trước.
Nhiên Mộc Miên tò mò hỏi: “Ông nội của anh có bao nhiêu người cháu trai thế?”
“Mười” Minh Tư Thành khẽ cười nói: “Bốn anh họ lớn tuổi nhất đã kết hôn rồi.
Nhưng không sao, không phải còn sáu người cho cô chọn sao?”
“..
Nhiên Mộc Miên thật không thể nói nên lời.
Phải nói rãng, trong số sáu đứa cháu chưa lập gia đình còn lại của Minh Phúc Đạt, cô chọn người cháu nhỏ tuổi nhất.
“Cô đúng là có mắt nhìn.
Ông nội nhà người khác thương cháu lớn còn ông nội tôi thích cháu nhỏ.
Vì vậy, cô gả vào nhà tôi chắc chắn sẽ được đối xử tốt hơn các chị dâu lớn rất nhiều” Minh Tư Thành khoe khoang nói.
Nhiên Mộc Miên nhìn tới nhìn lui và hỏi: “Ông nội của anh không có cháu gái à?”
Minh Tư Thành khẽ lắc đầu.
Đây là điều luật của gia tộc lớn, âm suy và dương thịnh.
Sau khi đến phòng của Minh Tư Thành, Nhiên Mộc Miên thấy hành lý của mình đã được đặt vào bên trong.
Minh Tư Thành tự giới thiệu: “Cô có thể coi đây như nhà của mình.
Nhà vệ sinh và phòng tắm nãm phía sau tấm chän, đi thẳng về phía trước sẽ có chỗ uống nước”
Nhiên Mộc Miên khẽ gật đầu và bắt đầu nhìn vào phòng Minh Tư Thành.
Phòng của anh tuy không lớn như phòng của cô nhưng rất gọn gàng sạch sẽ, trông rất thoải mái.
Phía Tây là tủ sách âm tường và bàn làm việc, có nhiều danh hiệu và giấy chứng nhận lớn nhỏ khác nhau.
Nhiên Mộc Miên tò mò bước tới xem nội dung của những chiếc cúp và giấy chứng nhận đó.
Hầu hết đều là giải nhất Olympic Toán học, giải nhất cuộc thi nghe, đọc, viết ngoại ngữ, dù sao đó cũng là những chứng chỉ, danh hiệu gắn liền với việc học.
Ngoài ra, trên giá sách còn có một số bức ảnh chụp lúc trao giải.
Tuy nhiên, có một bức ảnh đã thu hút sự chú ý của Nhiên Mộc Miên.
Trong ảnh, là lúc Minh Tư Thành khi chưa trưởng thành, anh để tóc gần sát da đầu và mặc đồng phục học sinh Nhiên Mộc Miên nhìn chằm chằm vào bức ảnh rồi thấy một vết đen trên cổ anh, cô nghĩ răng đó là một vết bẩn nên vô thức đưa tay lên lau nó.
Nhìn thấy thế, Minh Tư Thành lập tức nói “Đừng đụng vào, đó là vết bớt của tôi.”
“Trước cổ của anh có một vết bớt sao?”
Nhiên Mộc Miên kinh ngạc quay lại, sau đó quay người đi tới trước cổ Minh Tư Thành, cô ngẩng đầu nhìn cổ Minh Tư Thành một cách cẩn thận: “Không có gì mà”
“Sau khi tốt nghiệp xong cấp 3, tôi đã che vết bớt này lại rồi.
Ông nội hơi mê tín, ông nói vết bớt ở giữa cổ là biểu tượng của sự giàu sang, nhưng nếu lộ ra ngoài thì có nghĩa là tiền bạc bị rò rỉ.
Nên tôi đã che nó lại.
Cho nên, mỗi khi tôi để lộ vết bớt này thì đều bị ông nội la.
“Minh Tư Thành bất lực giải thích rồi đưa tay chạm vào cổ mình Nhiên Mộc Miên nhìn Minh Tư Thành, đột nhiên cô trầm tư, nhưng rồi trong lòng lại thầm phủ nhận Người anh trai đã cứu cô khi cô còn nhỏ là Lạc Vũ, không phải Minh Tư Thành!
Từ nhỏ Minh Tư Thành đã sống ở thành phố Bắc Bình này, vì vậy anh không thể nào xuất hiện ở thành phố Thuận Canh.
Hơn nữa, Lạc Vũ cũng thừa nhận anh ấy là anh trai đã cứu cô, Lạc Vũ sẽ không nói dối cô.
“Cô đang nghĩ gì vậy?” Nhìn đôi mắt không có trọng tâm của Nhiên Mộc Miên, Minh Tư Thành đưa tay lên đưa qua đưa lại trước mặt cô.
“Không có chuyện gì” Nhiên Mộc Miên vội tỉnh táo lại, cô khẽ lắc đầu.
Lúc này, Nhiên Mộc Miên không nhịn được chỉ vào cái mũi Minh Tư Thành rồi chất vấn: “Anh đã hứa với tôi là sẽ chủ động nói chuyện với ông nội về việc hủy hôn, nhưng biểu hiện của anh ngày hôm nay là có ý gì?”
“Chuyện này… ” Lập tức Minh Tư Thành bị câu hỏi của cô làm cho bối nh dừng lại một lúc lâu rồi mới nghĩ ra lý do nói: ” Ông tôi dạo này sức khỏe không tốt, tôi sợ ông ấy sẽ nổi giận.
“
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...