Bảy giờ rưỡi tập hợp, giờ còn mười lăm phút.
Nhiên Mộc Miên không kịp sấy khô tóc, cô trực tiếp mang giày vào, cầm di động và chìa khóa, đóng cửa phòng lại rồi đi.
Đại học Cung Huy rất lớn, sau khi Nhiên Mộc Miên rời khỏi ký túc, cô không tìm được bảng chỉ đường, chỉ đành tìm sự giúp đỡ của các đàn anh, đàn chị đi ngang qua.
"Chị ơi, cho em hỏi phòng học số năm ở đâu ạ?"
"Không biết"
"Anh ơi, cho hỏi phòng học số năm ở đâu?"
"Xin hỏi.”
Nhiên Mộc Miên hỏi thăm không dưới mười đàn anh, đàn chị, một là họ không trả lời, hai là trực tiếp quay đầu đi.
Cho dù cô có ngốc tới đâu cũng nhận ra được bọn họ là đang cố tình né tránh cô.
Điều mà cô không hiểu chính là tại sao bọn họ lại muốn trốn tránh có chứ?
Giờ phút này Nhiên Mộc Miên vô cùng hối hận, đáng lẽ lúc tới báo danh cô nên lấy một tấm bản đồ trường mới phải.
Rơi vào đường cùng, cô chỉ đành gọi điện thoại cho Cố Thiên Ngân, thế nhưng Cổ Thiên Ngân không bắt máy.
Lúc này, cô nhớ tới Minh Tư Thành.
Nhưng vừa nghĩ tới thái độ của anh đối với cô hồi sáng, cô lại gạt phăng suy nghĩ gọi điện cho anh để hỏi đường.
Cuối cùng, Nhiên Mộc Miên đành phải chạy tới cửa trường học, lấy một tấm bản đồ ở chỗ chú bảo vệ mới mò được đường tới phòng học số năm.
Kết quả bởi vì đến muộn, cô bị chủ nhiệm phê bình trước cả lớp.
"Xem ra, vị trạng nguyên khối xã hội của khóa này lại là một nữ sinh không có quan niệm thời gian.
Điều này nói lên, người ta có thể lấy được chức Trạng Nguyên, hoàn toàn là dựa vào thiên phú." Chủ nhiệm lớp nói một câu trêu chọc như vậy, toàn thể sinh viên ngồi dưới lại cười vang không ngừng.
Nhiên Mộc Miên thật không biết chuyện này có gì buồn cười.
Khi cô lặng lẽ tìm chỗ ngồi xuống mới phát hiện Cố Thiên Ngân đang ngồi chung với hai người bạn cùng phòng khác rồi.
Buổi tập hợp này, ngoại trừ điểm danh, chủ nhiệm lớp còn phổ biến về chuyện đi quân sự trong nửa tháng tới, đồng thời còn giới thiệu các huấn luyện viên của đợt quân sự lần này.
Nhiên Mộc Miên không nhịn được mà lén lút thò tay vào hộc bàn, nhắn ba bốn cái tin ngắn cho Cổ Thiên Ngân, hỏi cô ta tại sao không đợi cô, tại sao không nhận cuộc gọi của cô.
Kết quả, cô vừa mới nhấn nút gửi tin đi, đã bị chủ nhiệm lớp gọi tên trước mặt sinh viên một lần nữa.
“Nhiên Mộc Miên, cho dù là giờ tập hợp của lớp, giáo viên và huấn luyện viên đứng trên bục giảng nói chuyện, làm một sinh viên, em lại lén lút chơi di động dưới hộc bàn, có nên không?" Chủ nhiệm lớp là một cô giáo, nên giọng nói có hơi bén nhọn.
Nhiên Mộc Miên vội vàng cất di động, nở một nụ cười lúng túng về phía giáo viên chủ nhiệm đang đứng trên bục giảng.
Mặc dù số sinh viên lén lút chơi di động không chỉ có mình cô, nhưng một buổi bị điểm mặt hai lần, Nhiên Mộc Miên có cảm giác mặt mũi mình đã mất hết rồi.
Sau khi giải tán lớp, Nhiên Mộc Miên chủ động đi về phía Cố Thiên Ngân.
Ai ngờ Cổ Thiên Ngân lại làm như không thấy cô, vội vàng kéo tay hai người bạn cùng phòng khác rời khỏi phòng học.
Hơn nữa, Cố Thiên Ngân cũng không trả lời tin nhắn của cô.
Sau khi quay về phòng, ba người họ thật ra có nói chuyện với nhau, nhưng chỉ cần Nhiên Mộc Miên muốn chen miệng vào, ba người họ lập tức im lặng, làm bộ đang bận chuyện riêng.
Đều là sinh viên mới vào trường, họ không thể vô duyên vô cớ đối xử với cô như vậy được.
Thừa dịp Cổ Thiên Ngân đi vệ sinh, Nhiên Mộc Miên cũng theo vào, một cước đóng cửa phòng vệ sinh lại.
"Nói đi! Rốt cuộc các cậu bị sao vậy?" Nhiên Mộc Môn khoanh tay trước ngực, ra vẻ tức giận, hỏi.
Rõ ràng trước đó còn cùng cô nói nói cười cười vì có chung sở thích với nhau, tại sao lại đột ngột cho cô ăn bơ?
Cố Thiên Ngân bị khí thế của Nhiên Mộc Miên dọa cho một trận, cô ta rụt cổ theo bản năng, nhỏ giọng trả lời: “Lúc cậu đang tắm, có một đàn chị chạy tới phòng chúng ta, bảo rằng phải cô lập cậu, còn nói đây là lệnh của “đại ca” trong trường.
Nếu chúng tôi không nghe theo, người kế tiếp bị bắt nạt sẽ là chúng tôi".
Cái gì? Đại ca? Cô lập? Bắt nạt?
"Mộc Miên, trước đây cậu có đắc tội ai trong trường không?" Cố Thiên Ngân nuốt một ngụm nước bọt, hỏi.
Nhiên Mộc Miên nhíu mày, không tìm được chút manh mối nào.
Cô là một tân sinh viên, mới năm nhất đại học, vừa tới trường báo danh thôi, còn chưa quen biết được mấy người, sao có thể đắc tội ai chứ?
Nhiên Mộc Miên thấy thế, đơn giản hạ bài với hai người bạn còn lại luôn.
Cô khẽ nhếch khóe miệng, nói: "Nếu các cậu muốn tiếp tục cô lập tôi, tôi không có ý kiến.
Chỉ là con người tôi ấy mà, tính tình rất là cực đoan! Có ơn báo ơn, có oán báo oán, nếu các cậu cô lập tôi thì cứ làm đi, nhưng nhất định đừng trêu chọc tôi.
Bởi vì...!tôi biết đánh nhau, hơn nữa sẽ không hạ thủ lưu tình với con gái đầu."
Ba người nghe xong, đồng thời trầm mặc.
Cổ Thiên Ngân là người đầu tiên phá vỡ bầu không khí im lặng: "Mộc Miên, tớ không thèm quan tâm mấy chuyện này nữa.
Hai chúng ta vẫn là bạn tốt."
Hai người bạn cùng phòng khác bốn mắt nhìn nhau, sau đó cũng bước tới trước mặt Nhiên Mộc Miên chào hỏi:
"Mộc Miên, xin chào, tớ là Lộ Minh Ái."
"Tôi là Triệu Thanh Tâm"
Nhìn thấy hai người bạn khác thay đổi thái độ với mình, Nhiên Mộc Miên lập tức vui mừng không thôi, vội vàng lấy một cái bọc nhỏ từ hộc quần áo bên dưới giường ra, đặt xuống cái bàn lớn giữa phòng ngủ.
- -------------------.