Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi


Sau lưng Phó Quận Tiêu là một mảng xanh ngát của biển cả bao la nhưng cũng không thể lụ mờ tự thế hiên ngang anh dũng của anh.

Thời gian dần trôi, Đồng Kỳ Anh thất thần nhìn Phó Quân Tiêu, nhưng giờ phút này sự lo âu trong tâm trí làm cô không được an ổn.

Ban nhạc trên khán đài đang diễn tấu ca khúc của hôn lễ.
Nhiên Hoàng Biên cầm tay của Tô Hoài Lan giao cho Phó Quận Tiêu, nhưng anh vẫn chưa nhận lấy.

Không khí giữa ba người có hơi lúng túng, chủ trì hôn lễ lập tức tiến lên giải vây.

Đột nhiên bản giao hưởng dừng lại.

Sau khi người chủ trì hôn lễ đọc lời thề hẹn xong thì bắt đầu hỏi người bên tay phải mình là Tô Hoài Lan.

"Cô Đồng Kỳ Anh, cô có nguyện ý để người đàn ông này trở thành người chồng hợp pháp của cô không? Có nguyện ý yêu, chăm sóc anh ấy, tôn trọng anh ấy, chấp nhận anh ấy và trung thành với anh ấy đến cuối đời bất chấp nghèo đói, giàu có hay bất kỳ lý do nào khác hay không?”
“Tôi nguyện ý!” Giọng nói của Tô Hoài Lan không khác biệt gì mấy so với Đồng Kỳ Anh.

Người chủ trì hôn lễ lại nhìn về phía người đứng ở trái mình là Phó Quân Tiêu rồi hỏi: “Anh Phó Quân Tiêu, anh có nguyện ý để cô gái này trở thành người vợ hợp pháp của mình hay không? Cho dù bệnh tật hay khỏe mạnh, hoặc dù bất cứ có lý do nào khác, đều yêu thương, chăm sóc, tôn trọng và chấp nhận cô ấy, luôn luôn một lòng đối xử với cô ấy đến cuối đời hay không?”
“Tôi không nguyện ý” Phó Quân Tiêu lạnh lùng trả lời.


Dưới khán đài, sắc mặt Nhiên Hoàng Biên lập tức tức giận đến tím tái.

Còn chưa chờ ông ta lên tiếng chửi rủa, Phó Quân Tiêu đã bắn ánh mắt sắc lạnh tới người phụ nữ ngay trước mặt hỏi: “Tô Hoài Lan, cô cho rằng cô còn có thể giả mạo Kỳ Anh giống như lúc trước để trở thành người phụ nữ của Phó Quân Tiêu tôi sao?”
“Anh đang nói cái gì vậy? Em nghe không hiểu” Một mặt Tô Hoài Lan giả vờ hờn dỗi, mặt khác lại dùng tay véo lấy một góc của khăn che mặt, không ngừng quấn vào đầu ngón tay.

Phó Quân Tiêu hừ lạnh một tiếng, bỏ mặc Tô Hoài Lan rồi đi xuống dưới khán đài.

Đúng lúc mọi người còn đang hoang mang thì Phó Quân Tiêu đã bước đến chỗ một người phụ nữ ngồi ở hàng ghế cuối, cô trùm một cái khăn và đeo kính râm che hết khuôn mặt xinh đẹp.

Đồng Kỳ Anh ngây người ngẩng đầu lên nhìn Phó Quân Tiêu.

Khuôn mặt tuấn tú của anh thật thư thái và bình tĩnh, giờ phút này hoàn toàn không thể nhìn thấy tâm tình được tâm tình của anh.

Giây tiếp theo, Phó Quân Tiêu đưa tay kéo Đồng Kỳ Anh từ hàng ghế dài lên, một tay ôm lấy vòng eo của cô, mạnh mẽ áp lấy cô vào lòng, khóe miệng nâng lên mang theo một nụ cười có chút tinh nghịch: “Bà xã, chồng của em hôm nay có đẹp trai không?”.

"?” Vẻ mặt Đồng Kỳ Anh ngốc nghếch nhìn lấy anh.

Phó Quân Tiêu hiểu ý cười, anh cởi bỏ khăn trùm đầu và kính râm trên mặt cô, nhìn thấy trên môi cô có một vết rách da còn có chút máu, lập tức nụ cười trên khuôn mặt sáng chói của anh thu lại.

Anh đưa tay lên búng tay một cái.

Lập tức, những người mặc đồ đen mang kính râm từ bốn phía bước tới.

Bọn họ không nói một lời, bước nhanh lên sân khấu nhấc bổng Tô Hoài Lan lên.

Tô Hoài Lan sợ đến mức hốt hoảng xin tha: “Phó Quân Tiêu! Anh thả em ra! Thả em ra! Nể tình em từng sinh con cho anh tha lỗi cho em lần này có được không...!hức..” Một người áo đen thô bạo dùng tay đánh mạnh một cái vào gáy Tô Hoài Lan khiến cô ta hôn mê bất tỉnh.

Dưới khán đài được một phen thổn thức.

Sau khi Nhiên Hoàng Biên nghe được lời nói của Tô Hoài Lan đã đi đến trước mặt Đồng Kỳ Anh, kéo Đồng Kỳ Anh từ trong lòng Phó Quân Tiêu ra.


7
“Hừ! Đồ đàn ông tệ bạc.

Đừng mơ tưởng đến chuyện tôi gả con gái cho cậu” Nhiên Hoàng Biên tức giận nói.

Đồng Kỳ Anh nóng nảy hất tay Nhiên Hoàng Biện ra, chạy đến khoác lấy tay Phó Quân Tiêu, tức giận nói với Nhiên Hoàng Biên: “Chuyện của tôi không liên quan gì đến ông”
“Cậu ta đã có con với người phụ nữ khác con còn muốn kết hôn với cậu ta.

Có phải con bị ngốc không vậy?” Giờ phút này lòng dạ của Nhiên Hoàng Biên đã như kiến bò trên chảo lửa.

Nhiên Hoàng Minh không thể đứng nhìn được nữa, chạy lên kéo Nhiên Hoàng Biện qua một bên.

Trên khán đài, người chủ trì hôn lễ cầm micro, yếu ớt hỏi: “Phó Quân Tiêu...!anh có muốn tiếp tục hôn lễ không?”
“Đương nhiên là tiếp tục” Phó Quân Tiêu hiểu ý cười, nắm tay Đồng Kỳ Anh hướng về phía khán đài.

Người chủ trì hôn lễ lập tức đọc lại lời tuyên thệ lúc nãy một lần nữa.

Cho đến khi Phó Quân Tiêu và Đồng Kỳ Anh trao nhẫn cưới cho nhau, cuối cùng dưới khán đài cũng có thể vang lên tiếng vỗ tay như sấm.

Nhiên Hoàng Minh kể lại đầu đuôi câu chuyện của Tô Hoài Lan cho Nhiên Hoàng Biên nghe.

Vừa nghe xong, trong lòng ông ta đầy căm phẫn nói: “Hừ! Dựa vào người phụ này mà cũng dám bắt nạt con gái ta.


Xem ta đối phó với cô ta như thế nào?
“Không cần bố động thủ, Quận Tiêu sẽ không buông tha cho Tô Hoài Lan một lần nữa” Nhiên Hoàng Minh buồn cười nói.

Nhiên Hoàng Biên lập tức vỗ vỗ bả vai Nhiên Hoàng Minh, cảnh cáo nói: “Nhóc con, từ nay về sau con phải bảo vệ em gái mình thật tốt.

Nếu em gái con bị Phó Quân Tiêu khi dễ, người đầu tiên bố hỏi tội sẽ là con”.

“Chuyện của hai vợ chồng bọn họ thì có liên quan gì với con chứ?” Nhiên Hoàng Minh khổ sở nói.

Nhiên Hoàng Biên nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Ai bảo là con cùng một phe với tên Phó Quận Tiêu kia?”
“Khiếp.

Con lớn như vậy rồi mới biết thật ra bố là kiểu làm nô lệ cho con gái mình luôn đó” Ngay cả Nhiên Hoàng Minh cũng không thể không dùng ánh mắt khinh thường nhìn Nhiên Hoàng Biên.

Trong tiếng vỗ tay của mọi người, khi chủ hôn yêu cầu chú rể trao nụ hôn cho cô dâu, ngay lập tức Nhiên Hoàng Biên đứng lên phản đối: “Phó Quân Tiêu, tôi không cho phép cậu hôn con gái tôi ở trước mặt mọi người."
- -------------------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui