Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
“Anh Ninh là ai? Còn Anh Thập là ai?” Đồng Kỳ Anh ngây mặt ra.
Lý Nhã Uyên không thể không giới thiệu lại từ đầu cho Đồng Kỳ Anh.
Sau khi Đồng Kỳ Anh hiểu ra thì cô đã lập tức từ chối ngay tại chỗ: “Cô muốn tôi mạo nhận Anh Ninh đến bên cậu thập thật là không thỏa đáng! Có nói thế nào thì tôi cũng là cháu dâu của anh ta, không thể làm chuyện như thế này được
“Cô chỉ cần cùng anh ấy nói chuyện, ăn cơm là được rồi, để anh ấy gỡ được nút thắt trong lòng” Lý Nhã Uyên khẩn cầu nói: “Kỳ Anh, xin cô đấy, được không?”.
“Anh cả sẽ không đồng ý đầu” Đồng Kỳ Anh tiếp tục tìm lý do từ chối.
“Tôi.." Lý Nhã Uyên muốn nói nhưng rồi lại thôi.
Đồng Kỳ Anh thấy cô ta không còn gì để nói nữa thì nói tiếp: “Nếu như cô đã yêu anh ta đến thế thì cô nên để anh ta biết anh ta không thể không có cô”
"Tôi đã thử rồi nhưng không có tác dụng” Lý Nhã Uyên sầu não nói.
Vốn tưởng rằng anh ta vì cô ta mà phản bội lại ông Mạo của tập đoàn Những Người Mạo Hiểm thì chứng tỏ anh ta đã thoát khỏi nỗi ám ảnh về Anh Ninh và từ từ thích cô ta rồi.
Nhưng ai ngờ, anh ta thật sự thích cô ta nhưng người anh ta yêu vẫn là A Ninh.
Lý Nhã Uyên đột nhiên cảm thấy trái tim của mình rất rộng lớn, có thể không so đo chuyện anh ta luôn yêu một người đã chết.
“Nhưng dù sao thì tôi cũng không phải là Anh Ninh thật sự!” Đồng Kỳ Anh chàng vại xuống, vẻ mặt khó coi.
Lý Nhã Uyên kéo lấy hai tay của Đồng Kỳ Anh, rồi bất ngờ quỳ xuống.
Đồng Kỳ Anh giật mình vội vã kéo cô ta đứng dậy, cản cô ta lại và nói: "Cô đang làm gì thế hả?”
"Mấy ngày nay Anh Thập luôn buồn bã, không màn đến cơm nước.
Nếu cứ tiếp tục như thế thì tôi e rằng anh ấy sẽ...” Lý Nhã Uyên nói một lúc thì giọng trở nên nghẹn ngào.
Đồng Kỳ Anh tiến thoái lưỡng nan, không thể không khéo léo nói: “Hay là thế này đi, đợi anh cả về, tôi hỏi ý kiến anh cả xem thử? Nếu như anh ấy đồng ý thì tôi sẽ giúp cô, như thế là được rồi chứ gì?”
“Thật không?” Lý Nhã Uyên lập tức như nhìn thấy được hi vọng.
Đồng Kỳ Anh chắc chắn gật đầu.
Khó khăn lắm hai người họ mới đợi được Phó Quân Tiêu trở về nhưng không đợi Đồng Kỳ Anh và Lý Nhã Uyên lên tiếng nhắc đến chuyện đó thì Phó Quân Tiêu đã đuổi Lý Nhã Uyên về.
“Tôi hi vọng anh có thể đồng ý để Kỳ Anh giả làm Anh Ninh đến an ủi Anh Thập!” Lý Nhã Uyên cũng không định nói lời thừa thải, trước khi Phó Quân Tiêu đuổi cô ta về thì cô ta đã nói thẳng.
"Dù có nghĩ thì cô cũng đừng nên nghĩ tới những chuyện như thế! Cút!” Phó Quân Tiêu không khách sáo, hét lên lạnh lùng.
Lúc hai người họ căng thẳng với nhau thì Đồng Kỳ Anh chọn cách im lặng đứng bên cạnh.
Lý Nhã Uyên thấy cay xè sống mũi, cô ta nghẹn ngào nói: “Anh là người hiểu rõ hơn bất cứ ai cảm giác mất đi người mà mình yêu thương sẽ như thế nào.
Từ sau khi Anh Thập nhìn thấy Đồng Kỳ Anh chết đi sống lại thì anh ấy luôn buồn bã thất thần.
Nếu cử tiếp tục như thế thì anh ấy sẽ chết mất! Dù cho anh không nể mặt tôi thì anh cũng nên niệm tình anh ấy là chú nhỏ của anh mà giúp anh ấy một tay chứ!”
Lúc này đến lượt Phú Quận Tiêu im lặng.
Đồng Kỳ Anh thấy hai người họ tranh chấp với nhau mãi thì chỉ đành lên tiếng, nhỏ nhẹ nói: “Hay là, em chỉ đi ăn cơm chung với cậu Thập thôi?”
“Thật sự có thể sao?” Lý Nhã Uyên lập tức nhìn Đồng Kỳ Anh với vẻ mong chờ.
".." Phó Quận Tiêu không biết nói gì thêm.
Đồng Kỳ Anh lại bất giác nhìn sang Phó Quân Tiêu, chớp mắt như đang muốn xin ý kiến của anh.
Cuối cùng Phó Quân Tiêu vẫn gật đầu đồng ý.
Sau khi Đồng Kỳ Anh thu dọn hành lý xong, trước khi cô đi cùng với Lý Nhã Uyên thì đột nhiên Phó Quân Tiêu đã ôm chặt cô vào lòng.
“Không cho em thích cậu Thập!” Đột nhiên anh như một đứa trẻ, vừa bá đạo lại vừa có chút lo lắng.
Đồng Kỳ Anh không kiềm được nên nói: “Nếu như anh không yên tâm thì anh cũng có thể đi cùng em.”
"Ai nói anh không yên tâm?” Phó Quân Tiêu nghĩ một đàng nói một nẻo, giật nhẹ khóe miệng, rồi nói một mình: “Có thế nào thì chồng em cũng giàu có hơn, trẻ hơn, đẹp trai hơn anh ta! Chắc em cũng không đến nỗi không có mắt nhìn”
“Đương nhiên!” Đồng Kỳ Anh nhón chân, giơ hai tay vòng lên cổ của Phó Quân Tiêu rồi cảnh cáo anh: “Mấy ngày em không có ở nhà anh không được lăng nhăng đâu đó! Nếu như anh dám lăng nhăng thì em sẽ..”
"Hả?” Phó Quân Tiêu khẽ nhích mày.
“Cắt của quý của anh!” Đồng Kỳ Anh nheo hai mắt lại, nghiến răng nghiến lợi mô tả.
Phó Quân Tiêu hít một hơi, mỉm cười nói: “Em yên tâm, anh sẽ vì em mà giữ thân như ngọc, dù sao thì anh phải giữ lại nó để sau này em được sống trong hạnh phúc”!”
“Khặc khặc." Lý Nhã Uyên đứng bên cạnh không kiềm được họ lên vài tiếng, nhắc nhở chỗ này vẫn còn có cô ta đang đứng bên cạnh.
Đồng Kỳ Anh liền thè lưỡi, đá lông nheo với Phó Quân Tiêu như đang phóng điện, xem như là hai người họ đã ngầm hiểu ý nhau.
Phó Quân Tiêu yêu chiều xoa nhẹ lên đỉnh đầu của Đồng Kỳ Anh, sau đó buông cô ra rồi giúp cô xách vali đi về phía đuôi xe.
Sau khi anh đặt vali vào trong xe thì vẫn không quên dặn dò tài xế lái xe chú ý cẩn thận.
Sau khi Lý Nhã Uyên cùng với Đồng Kỳ Anh lên xe thì xe được khởi động, Đồng Kỳ Anh vẫn ngoảnh đầu nhìn lại bóng lưng Phó Quân Tiêu quay người rời đi.
“Tôi đang nghĩ phải chăng trước đây Anh Ninh cũng thân mật với cậu Thậg chống như cô thân mật với Phó Quân Tiêu không?” Lý Nhã Uyên có cảm giác đó nên hỏi.
Đồng Kỳ Anh ngoảnh đầu lại, liếc Lý Nhã Uyên một cái rồi trả lời với vẻ không đồng ý: “Theo tôi thấy thì nhất định là Anh Ninh không yêu cầu Thập!”
“Cô.." Lý Nhã Uyên muốn nói nhưng rồi lại thôi, sau khi cô ta dừng lại một lúc thì mới phản bác lại với vẻ bất mãn: "Chuyện cô không hiểu thì đừng nên nói lung tung”
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...