Nghe được ba câu hỏi liên tiếp của cô, Phó Quân Tiêu có chút dở khóc dở cười: "Tại sao em lại quan tâm đến chuyện của Tô Hoài Lan?"
“Cô ấy mang thai con của anh, đơn phẫu thuật của bệnh viện là do anh ký!” Đồng Kỳ Anh vừa tổ cáo vừa đẩy người đàn ông đang đè lên người cô ra.
Phó Quân Tiêu cũng không thể không rời khỏi cô gái nhỏ trước, sốt ruột nói: "Anh thực sự không hiểu em đang nói vớ vẩn gì nữa."
Thấy Phó Quân Tiêu vẫn còn cãi chày cãi cối, Đồng Kỳ Anh đẩy anh ra, lấy máy tính bảng trên bàn đầu giường, mở email, sau đó đưa ra trước tầm mắt của Phó Quân Tiêu.
"Em có chứng cứ, là anh dám làm không dám nhận! Anh còn bảo em nói vớ vẩn!" Đồng Kỳ Anh tức giận mà khóc lóc kể lể.
Phó Quân Tiêu ngồi dậy, cầm lấy máy tính bảng xem nội dung bên trong, đột nhiên không nhịn được mà bật cười.
Thấy anh cười, Đồng Kỳ Anh càng khó chịu, tức giận đá người đàn ông xấu xa bên cạnh một cái.
Phó Quân Tiêu lanh tay lẹ mắt nắm lấy mắt cá chân của Đồng Kỳ Anh, đồng thời dùng tay kia đỡ lưng cô, ôm cả người cô vào trong vòng tay của anh.
"Á" một tiếng, chỗ nào đó bị đau khiển lông mày Đồng Kỳ Anh khẽ chau lại.
Cô đặt tay lên vai Phó Quân Tiêu, nhưng cổ và vai cô co rút lại vì chỗ nào đó đang đau đớn.
“Nét chữ bên trên bắt chước khá giống, nhưng dù sao nó cũng không phải là chữ ký do chính tay anh tự ký, nên nó không thể dùng để làm chứng” Phó Quân Tiêu hiểu ý cười, cúi người hôn lên đôi môi hồng của Đồng Kỳ Anh.
Đồng Kỳ Anh nhìn Phó Quân Tiêu nửa tin nửa ngờ, mím môi không hé răng.
Phó Quân Tiêu tiếp tục nói: "Anh không muốn gánh chuyện xấu này.
Em yêu à, thám tử tư mà em thuế quá thiếu chuyên nghiệp.
Dưới tay anh có một đội thám tử rất chuyên nghiệp, em có muốn anh giới thiệu cho em không?"
"Anh cả!” Đồng Kỳ Anh suýt chút nữa tức giận, không khỏi thẹn quá hóa giận: “Anh ngoại tình mà anh còn nói lý nữa, có phải hay không?”
“Anh thề, anh, Phó Quân Tiêu, chưa từng chạm vào người phụ nữ nào khác, ngoại trừ Đồng Kỳ Anh!” Phó Quân Tiêu giơ tay lên, mở ba ngón tay, nghiêm nghị nói.
Đồng Kỳ Anh nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phó Quân Tiêu, đột nhiên cảm thấy lòng dịu lại, như thể lại tin lời anh, nhưng trong lòng cô không hiểu sao lại cảm thấy rất hoảng loạn.
"Thế trong mộng của em có một cậu bé hai tuổi là sao? Em cởi quần áo nằm ở trên giường chờ anh, anh lại chạy tới bên người phụ nữ khác, lại là gì đây? Còn nữa, em luôn mơ thấy anh thân mật với một người phụ nữ khác giống hệt em, lại là sao nữ hả? Anh cả, anh có thể nói sự thật cho em biết, được không? Sống mũi Đồng Kỳ Anh chua xót, bắt đầu khó chịu nói thao thao bất tuyệt.
Phó Quân Tiêu hít sâu một hơi, vòng tay ôm Đồng Kỳ Anh nằm xuống trên giường lớn.
"Kỳ Anh, ngoan đi, đừng hành hạ anh.
Anh không nhịn được nữa."
Anh nói xong thì nghiêng người cúi đầu, ngăn lại cái miệng huyên thuyên của cô gái nhỏ.
Mới bắt đầu, Đồng Kỳ Anh bắt đầu ỡm ờ, nhưng cuối cùng vẫn thuận theo anh.
Cô đột nhiên cảm thấy mình thật không có cốt khí, phản ứng cơ thể của cô đối với anh cũng quá thành thật.
Vốn đang muốn tiếp tục cáu gắt với anh, kết quả ầmĩ đến cuối cùng một chút nóng này cũng không còn.
"Anh cả, em muốn biết sự thật” Khi hỏi câu này, Đồng Kỳ Anh rất bình tĩnh.
Thấy cô cứ cố chấp như thế, Phó Quân Tiêu đã phải thẳng thắn với cô những gì đã xảy ra trong quá khứ.
Quân Bác, người mà anh không muốn nhắc đến nhất, cũng được nhắc đến với cô.
"Quân Bác, hắn là được coi là mối tình đầu thực sự của em! Em đã từng yêu nó rất nhiều." Khi nói những lời này, trái tim Phó Quận Tiêu đau nhói.
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới hiểu những lời Phó Quân Bác nói với cô ngày hôm đó có ý nghĩa như thế nào.
“Kỳ Anh, đừng yêu Quân Bác một lần nữa, được không?” Anh khiêm tốn cầu xin.
Sau khi hoàn hồn, Đồng Kỳ Anh bắt gặp đôi mắt đen u ám của Phó Quân Tiêu.
Cô không nói gì mà chủ động hôn lên đôi môi mỏng của Phó Quân Tiêu.
Ngày hôm sau, mặt trời lên cao.
Phó Quân Tiêu bị đánh thức bởi âm thanh của những con chim nhảy nhót trên bệ cửa sổ.
Anh xốc chăn mỏng lên, rón rén vào phòng tắm để tắm rửa, sau khi rửa sạch những mệt mỏi trên người, tinh thần hồi phục, cuối cùng cũng sảng khoái.
Sau khi đi ra khỏi phòng tắm, Phó Quân Tiêu nhẹ nhàng trở lại giường rồi ngồi xuống, cô gái nhỏ bé trên giường vẫn đang ngủ say, trong tay ôm một cái gối.
Dáng vẻ ngủ say của Đồng Kỳ Anh có thể coi là khơi dậy ham muốn của Phó Quân Tiêu một lần nữa, anh giơ tay lên.
"Ưm...!anh cả...!dừng lại..." Đồng Kỳ Anh nhắm mắt lại, ôm chặt cái gối trong tay hơn chút nữa, bất mãn than thở: "Em còn muốn ngủ."
Sau khi bị anh cả giày vò cả đêm, đến bây giờ cô vẫn còn cảm thấy hơi kiệt sức.
Phó Quân Tiêu nghe theo nằm xuống bên cạnh Đồng Kỳ Anh, tìm được thời điểm thích hợp liền ghé vào tai cô hỏi: "Anh nghe thấy bụng em kêu."
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, hai chân co quắp không tự chủ được.
Cánh tay dài của anh vòng qua vai cô, đôi bàn tay to lớn của anh ôm trọn cơ thể cô vào lòng.
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...