Đường nét cơ ngực của người đàn ông rất rõ ràng, đầy đủ chỗ lồi chỗ lõm, khi chạm vào thì cảm thấy đường cong đặc biệt rắn chắc.
Bàn tay nhỏ bé không thành thật của Đồng Kỳ Anh đặt trên ngực trái của anh, môi thì hết lần này đến lần khác đè lên môi anh.
Đột nhiên, một bàn tay lớn ấm áp bắt lấy bàn tay nhỏ bé không thành thật của cô.
Đồng Kỳ Anh đột nhiên mở mắt ra, bốn mắt nhìn nhau với đôi mắt đen láy của Phó Quân Tiêu.
“Muốn không?” Giọng nói của anh đột nhiên trầm xuống.
Đồng Kỳ Anh ngây người chớp chớp mắt, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng lên.
“Em muốn yêu anh lúc nào, thì anh sẽ muốn em lúc đó” Đôi môi Phó Quân Tiêu hơi nhếch lên, giọng điệu không nóng không lạnh, ngược lại cũng không có vẻ như là đang nói đùa.
Vừa rồi cô bị làm sao vậy?
Cơ thể dường như không nghe theo chỉ dẫn của bộ não mà muốn đến gần anh hơn.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng rút tay ra khỏi bàn tay to lớn của Phó Quân Tiêu, hai chân thì co lại, đồng thời dời mông khỏi cơ thể của Phó Quân Tiêu.
Phó Quân Tiêu xoa xoa huyệt thái dương bên lông mày, chỉ cảm thấy đầu óc mê man, sau đó lập tức ra lệnh: “Đi nấu cho anh bát canh giải rượu đi”
"..." Đồng Kỳ Anh không nói nên lời, sau khi im lặng một lúc mới bởi ngược lại: “Canh giải rượu nấu như thế nào?”
Thấy cô một lúc lâu sau cũng không có động tĩnh gì thì anh mới nhớ ra cô bây giờ không biết đến chuyện nấu nướng.
"Thôi bỏ đi!” Phó Quân Tiêu lại lẩm bẩm nói: “Để anh tự đi nấu vậy”
Anh đã thỏa hiệp.
Thỏa hiệp với cô.
Biết rõ cô ở lại bên cạnh anh là quả bom hẹn giờ có thể đe dọa đến sự an toàn và tính mạng của anh bất cứ lúc nào nhưng anh vẫn quyết định giữ cô lại.
Thà chết trong tay cô còn hơn chết trong tay người khác.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa đang mở bị người ta gõ vang lên tiếng “thùng thùng thùng”.
Trong tay Lạc Minh Ánh cầm một cái bát trong tay và nói tỉ mỉ: “Tổng giám đốc Phó, tôi đã nấu cho anh một bát canh giải rượu, mau uống nhân lúc còn nóng”
Cô ta nghe thấy được tiếng súng đầu tiên.
Khi cô ta chạy tới cửa phòng anh, những gì cô ta lại nhìn thấy là anh đang hôn Đồng Kỳ Anh.
Mỗi lần nhìn thấy hai người họ thân mật với nhau, trái tim cô ta sẽ đau như kim châm vậy, nhưng càng như vậy cô ta lại càng bình tĩnh hơn, vì vậy cô ta xoay người đi xuống bếp dưới nhà và làm cho anh một bát canh giải rượu.
"Cảm ơn” Phó Quân Tiêu bình tĩnh trả lời.
Sau khi Lạc Minh Ánh bước vào, thì cô ta đưa bát canh giải rượu trên tay cho Phó Quân Tiêu.
Đồng Kỳ Anh thấy thể thì vội vàng lui vào một góc ở đầu giường, hai tay ôm đầu gối, tránh xa người đàn ông âm tình bất định Phó Quân Tiêu.
"Cô Đồng, tôi đưa cô đến phòng bên cạnh để nghỉ ngơi! Đã muộn như vậy rồi, tổng giám đốc Phó cũng cần phải nghỉ ngơi” Lạc Minh Ánh đứng bên cạnh giường, ra dáng một bà chủ từ trên cao nhìn xuống nói với Đồng Kỳ Anh.
Sau khi Phó Quân Tiêu uống xong bát canh giải rượu, vừa đưa chiếc bát trống không cho Lạc Minh Ánh, vừa lạnh lùng trả lời thay cho Đồng Kỳ Anh: “Tối nay cô ấy ngủ ở chỗ của tôi, cô đi xuống đi! Đóng cửa lại”.
Lạc Minh Ánh mím môi không nói nên lời, sau khi nhận lấy bát xong, lập tức quay người rời đi.
Sau khi đi ra ngoài, cô ta liền đóng cửa phòng lại.
Đồng Kỳ Anh theo bản năng liếc nhìn Phó Quân Tiêu một cái, sau đó dời tầm mắt sang một bên.
Phó Quân Tiêu thích thú nhìn về phía Đông Kỳ Anh đầy ẩn ý, khóe miệng không cầm nổi mà hơi nhếch lên.
Kỳ thực, trên người Kỳ Anh bây giờ, vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của Kỳ Anh trong quá khứ.
Quả thực tối nay anh đã uống say, thậm chí say đến mức mê man bất tỉnh, nhưng ngay lúc anh đột nhiên tỉnh lại, nhìn thấy cô muốn cố rút súng lục của anh ra, trong lòng anh đều cảm thấy hoảng loạn và tức giận.
Nhưng khi anh nhìn thấy cô khóc và nói rằng không muốn rời xa anh, thì anh lại mềm lòng.
Anh không có cách nào nhẫn tâm với cô, ngay cả khi bây giờ cô đã thay đổi.
Nếu cô đã thay đổi, vậy thì anh lại mê hoặc để cô yêu anh thêm lần nữa, chơi trò lạt mềm buộc chặt với cô.
“Nếu em không muốn rời xa anh, vậy thì em phải học cách ngoan ngoãn nghe lời anh, đừng làm những chuyện chọc tức anh hay phản bội anh” Phó Quân Tiêu tiến lại gần Đồng Kỳ Anh, bàn tay to thon dài nhẹ nhàng nắm lấy cằm của cô, từ từ nâng lên, để khuôn mặt xinh đẹp của cô hướng về phía mình, giọng nói đột nhiên trở nên hung ác: “Nếu không thì anh sẽ giết em.
Em phải biết, em vốn dĩ là một người đã chết”
Cơ thể và trái tim của Đồng Kỳ Anh bị kiềm hãm, cô đưa mắt nhìn về phía đôi mắt đen sâu thẳm của Phó Quân Tiêu.
Đây mới là bản chất thật của anh sao?
Toàn thân anh đầy sự hung ác và bá đạo, những sự dịu dàng và ân cần chăm sóc đó chẳng qua chỉ là sự giả tạo của anh mà thôi.
Nhưng rõ ràng anh lại có thể làm mọi thứ để cứu cô, ngay cả tính mạng của mình cũng không quan tâm đến.
“Em, em đi tắm một chút” Đồng Kỳ Anh cơ bả vai lại, thoát ra từ trên người Phó Quân Tiêu nhanh chóng xuống giường, đi thẳng tới phòng vệ sinh.
Ánh mắt Phó Quân Tiêu nhìn theo bóng lưng của Đồng Kỳ Anh, đôi môi mỏng nhếch lên một độ cong đầy ẩn ý.
Giống như mọi khi, sau khi cô tắm xong, anh sẽ chủ động lấy máy sấy tóc để sấy tóc cho cô, sau khi sấy tóc xong thì anh mới đi tắm.
.
Hãy tìm đọc trang chính ở ~ TrùmTru yện.
N E T ~
Đợi đến khi anh đi ra khỏi phòng tắm thì cô đã lên giường ngủ, mà anh lại chỉ ngủ trong góc của ghế dài Anh với cô vẫn chỉ là ở cùng phòng nhưng không cùng giường.
7
Anh để lại chiếc giường lớn của mình cho cô hưởng thụ.
Chỉ là điều khiến cho trái tim Đồng Kỳ Anh trở nên nguội lạnh chính là kể từ sau khi cô rút súng ra để giết anh vào đêm qua, sáng sớm nay cô tỉnh dậy thì cậu con trai của ông Nhiên là Nhiên Hoàng Minh đã cấy máy nghe trộm và định vị vào mô liên kết ở dưới da sau gáy của cô rồi.
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...