Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Có thể là do hai người đã hành hạ nhau quá lâu, anh mới từ từ đoán ra được tính khí của cô.
Cho nên, anh sẽ không còn bốc đồng như trước, gián tiếp làm tổn thương đến cô một lần nữa.
Chắc là vậy, khi hai người không quen biết nhau lại bị buộc chặt vào một chỗ, hẳn là phải cần rất nhiều thời gian mới có thể hòa hợp được.
Nhưng, tại sao cô không quan tâm đến những nỗi khổ trong lòng anh?
Cô nhất định phải ép anh nổi giận, rõ ràng anh đã rất cố gắng học cách chăm sóc cô thật tốt nhưng kết quả vẫn luôn phản tác dụng.
Giờ phút này, Phó Quân Tiêu không biết mình đã làm sai điều gì, trước đây anh chưa từng yêu đương với ai, không hiểu những suy nghĩ của phụ nữ, nhưng anh yêu Đồng Kỳ Anh, một cách chân thành.
Hai người nhìn nhau rất lâu...!
Cơ thể Đồng Kỳ Anh hơi run lên vì sợ hãi bây giờ đã dần dần bình tĩnh lại.
Có một tia sáng kỳ lạ hiện lên trong đôi mắt mờ đục ban đầu của cô.
Phó Quân Tiêu không hiểu vì sao tâm trạng của cô đột nhiên lại thay đổi, đôi môi dịu dàng của cô tự giác áp lên môi anh.
Hai bàn tay mềm mại như không xương của cô, nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, áp sát anh vào người cô rồi hôn một hồi lâu.
Nhưng anh lại không có bất kỳ phản ứng gì.
Bỗng nhiên Kỳ Anh ôm ấp yêu thương anh, chắc chắn trong lòng cô đang tính toán chuyện gì đó.
Rốt cuộc cô đang nghĩ gì, anh không đoán được nội tâm cô nên cảm thấy vô cùng bối rối.
“Anh cả, em muốn sinh cho anh một đứa bé.
Về sau, lúc anh không ở bên cạnh em, sẽ có con ở bên em” Bỗng giọng nói Đồng Kỳ Anh trở nên dịu dàng như nước, tuy nhiên trong ánh mắt của cô vẫn khó có thể thăm dò được.
Phó Quận Tiêu lấy lại tinh thần, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Đồng Kỳ Anh, trong lòng biết cô có dự định khác, nhưng trái tim anh vẫn rung động đối với lời nói của cô.
"Kỳ Anh, em đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Anh muốn có suy nghĩ thật kỹ.
Anh muốn cô hiểu được nỗi khổ trong lòng anh.
Hai tay Đồng Kỳ Anh tiếp tục quấn lấy cổ anh, cô ngẩng đầu lên không trả lời câu hỏi đó, lại lần nữa hôn lên đôi môi mỏng của anh, cơ thể đè chặt lấy anh.
Phó Quân Tiêu đeo đồng hồ lên rồi nói: "Những người đó đã tra khảo cô ta một ngày một đêm rồi.
Không phải cô ta cũng không chịu nói gì sao? Nếu còn tiếp tục tra tấn, cô ta sẽ chết"
“Vì Đồng Kỳ Anh, cậu muốn để cho anh em chúng ta rơi vào dầu sôi lửa bỏng sao?” Nhiên Hoàng Minh vỗ bàn trách móc.
Sau khi Phó Quân Tiêu đeo đồng hồ xong, anh buộc một dải thuốc mê trên thắt lưng, bất chấp trả lời: "Tớ không có ý định kéo anh em chúng ta xuống nước.
Tớ sẽ đến đó một mình."
“Cậu muốn đột nhập vào nhà tù của tổ chức trong đêm nay sao?” Nhiên Hoàng Minh sửng sốt.
Phó Quân Tiêu gật đầu: "Chăm sóc Kỳ Anh giúp tới."
"Nếu như bây giờ cậu đi cứu Lý Nhã Uyên, nhất định cấp trên sẽ cho rằng cậu đã phản bội.
Đến lúc đó, cậu xảy ra chuyện gì không cần nói cũng biết" Nhiên Hoàng Minh vươn tay cản đường đi của anh.
Phó Quân Tiêu nở nụ cười bình thản: "Việc cả đời này tớ đều làm vì người khác, nhưng tới chưa từng bán mạng vì người phụ nữ mình yêu.
Lần này, dù đúng hay sai, tớ cũng sẽ làm vì Kỳ Anh."
- -------------------.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...