Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
Nhân viên bảo vệ đưa anh và cô gái đến phòng giáo vụ, cô gái cử khóc sướt mướt từ đầu đến cuối, khăng khăng rằng anh đã cưỡng hiếp cô ta.
Hơn nữa, có hai nhân viên bảo vệ làm chứng rằng anh còn cởi quần và suýt đè lên người cô gái, may mà họ đến kịp thời để cứu cô gái, thật khiến anh không thể phản bác.
Chuyện này xảy ra, gọi điện cho bố mẹ là lẽ đương nhiên.
Cha mẹ của cô gái đã báo cảnh sát vào đêm hôm đó và cũng đưa anh ra tòa.
Vì vậy, với tư cách là một nghi phạm hình sự, anh đã bị đưa đến đồn cảnh sát để ghi nhận khẩu cung và nhờ bác sĩ pháp y khám nghiệm toàn thân và kiểm tra tâm lý, còn bị buộc phải tạm giam trong một nhà tù dành cho thiếu niên vài ngày, chờ đợi kết quả điều tra của cảnh sát và kết quả giám định pháp y, sau đó sẽ đến toà án để mở phiên tòa.
Cuối cùng, các kết quả kiểm tra khác nhau đã được hoàn thành.
Anh không có vấn đề gì cả về thể chất và tinh thần, cũng không nói dối.
Dấu vân tay mới nhất trên người anh, ngoại trừ của chính anh thì là của hai nhân viên bảo vệ, còn có dấu tay của cô gái ở hai bên quần, có thể chứng minh là quần của anh đã bị cô gái dùng hết sức cởi ra.
Và cô gái đó bị nghi là nói dối.
Trên người và trên quần áo của cô ta có dấu vân tay của những kẻ tình nghi khác, duy chỉ không có dấu vân tay của Phó Quân Tiêu.
Ít nhất điều này có thể chứng minh rằng Phó Quân Tiêu chưa từng chạm vào cô ta, kể cả quần áo của cô ta cũng chưa từng đụng vào.
Do bằng chứng không đủ nên Phó Quân Tiêu được tuyên trắng án trước tòa.
Nhưng cha mẹ của cô gái lại vu khống rằng ông nội của anh rất giàu có và quyền lực, đã đi nhờ vả các mối quan hệ nên mới được trắng án.
Đối với sự vu khống của phụ huynh cô gái, anh chỉ gửi thư cảnh có của luật sư đến gia đình bọn họ.
Sau đó không thèm đoái hoài gì đến họ nữa.
Dù giàu có và quyền lực, nhưng ông nội không phải là loại người vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp.
Nếu Phó Quân Tiêu thực sự phạm tội, ông nội của anh sẽ không bao giờ bao che cho anh.
Nếu thực sự bao che cho anh, anh cũng sẽ không bị bắt giam trong nhà tù dành cho thiếu niên rồi chờ kết quả của nhiều cuộc giám định khác nhau.
.
truyện kiếm hiệp hay
Cũng chính vì sự việc này mà Phó Hoằng Khôn mới phát hiện ra cháu trai cả của mình thực sự có năng lực.
Những bức tường của các trường cao đẳng và đại học bình thường không thể giữ được anh, vì vậy ông ấy đã gửi Phó Quận Tiêu anh đến học viện quân sự.
Vừa lúc Phó Quân Tiêu anh cũng muốn thừa hưởng nguyện vọng cuối cùng của bố mình là gia nhập quân đội tham gia quân ngũ.
Sau khi biết được ngọn nguồn của chuyện này, Đồng Kỳ Anh không kìm được mà đẩy Phó Quân Tiêu lên ghế sô pha.
Cô bò lên ngực anh, không khỏi thốt lên: "Hóa ra hồi đó anh cả cũng có lúc ngớ ngẩn đó nha!"
"Lúc đó anh không gọi là ngớ ngẩn mà gọi là hoàn toàn không biết phải làm sao.
Lần đầu tiên gặp phải kiểu bị con gái làm bậy như thế này, anh còn lo lắng rằng sau này mình không thể thi vào đại học quân sự" Phó Quân Tiêu cười khổ.
“Quân Bác có biết chuyện này không?” Đồng Kỳ Anh hỏi tiếp.
ttl
Trước mặt những người phụ nữ đó, anh đã vượt qua các cửa ải gần như không có cản trở.
Phải nói người phụ nữ duy nhất khiến anh gục ngã chỉ có một mình Đồng Kỳ Anh cô.
Đêm đó, khi làm nhiệm vụ rồi bị thương, hành tung bị bại lộ, trên đường gặp phải người đuổi giết, anh nhảy xuống từ trên sân thượng dọc theo bảng điều hòa gắn tường ở bên ngoài, trùng hợp nhảy vào ban công của căn nhà cho thuê của cô.
Vốn dĩ anh muốn rời đi để vừa tiếp tục chạy thoát thân vừa đợi đồng đội đến tiếp viện, nào ngờ vào lúc đó, Đồng Kỳ Anh cô vừa lúc mở rèm lên, mở cửa kính ra, sau đó gặp mặt anh.
- -------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...