Thiếu Tướng Vợ Ngài Nổi Giận Rồi
“Anh cả, nơi này là văn phòng đấy, không thể đâu!”
Cô không muốn làm chuyện đó ở đây với anh cả!
Hơn nữa, nơi đó của cô thực sự có chút...!
Hả?
Khi anh ôm cô đi ra sau bàn làm việc, sau đó anh ngồi lên ghế ông chủ còn cô ngồi trong lòng anh.
Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh trong lòng, ngực kề sát vào người cô, một tay cầm tài liệu trên bàn mở ra, một tay rút ra một cây bút màu đỏ từ ống đựng bút, ôm cô vào lòng, bắt đầu chăm chú phê duyệt nội dung tài liệu trong tay.
Đồng Kỳ Anh không dám nhúc nhích để mặc anh ôm cô, hai mắt nhìn anh cầm cây bút đỏ, viết những dòng chữ rất đẹp lên tài liệu.
Chữ viết của Phó Quân Tiêu rất mượt, mỗi ký tự có thể được viết bằng một hai nét nhưng không hề qua loa, đẹp như một trang viết được in bằng máy tính vậy.
Cô biết anh không có thời gian để hưởng tuần trăng mật với cô nên cô không ầmĩ gây chuyện mà lặng lẽ tới giúp anh làm việc.
Đương nhiên, trong khoảng thời gian tiếp theo, cô cũng không có thời gian rảnh, bởi vì cô phải chịu trách nhiệm thiết kế của nhà thi đấu tiếp theo của thành phố.
“Anh cả, em chiếm vị trí thứ nhất rồi! Anh xem, em còn ký hợp đồng với công ty anh rồi này!” Sau khi thông qua một văn kiện, Đồng Kỳ Anh nhanh chóng đặt bản hợp đồng của cô trước mặt anh để khoe khoang.
Nói như vậy, cô cũng có thể được coi là một kiến trúc sư đã giành được giải thưởng, mặc dù cô chỉ được hạng nhất do cư dân mạng bình chọn mà thôi.
Phó Quân Tiêu hiểu ý mỉm cười, cầm hợp đồng lên giả vờ mới xem qua lần đầu, sau đó nghiêm túc khen ngợi: “Ừ, không tệ”
“Có phần thưởng không?” Đồng Kỳ Anh tinh nghịch chớp mắt, hai tay ôm lấy cổ Phó Quân Tiêu, hai chân buông thõng trên không trung khẽ lắc lư vì vui sướng.
“Có” Phó Quân Tiêu đưa tay lên vuốt ve sống mũi Đồng Kỳ Anh một cách dịu dàng, ngón trỏ trượt xuống, anh vén một lọn tóc dài trên ngực cô lên, đặt đôi môi mỏng của mình lên đó: “Buổi tối trở về anh sẽ cho em!”
Cái này, cái này...!
Đồng Kỳ Anh xấu hổ cúi đầu xuống, cô lại vừa nghĩ đến những chuyện kì quái rồi, phải làm sao đây?
Sau khi nhìn Lạc Minh Ánh ra ngoài rồi, Hạ Huyền Tịch nói thẳng: “Việc so sánh DNA của tất cả trẻ mồ côi ở thành phố Thuận Canh đã hoàn thành rồi, không có đứa trẻ nào là con gái của chú Cửu của tôi cả.
Dù nói như vậy, nhưng vẫn còn thiếu một đứa nữa!”
“Xem ra, cô cần sự giúp đỡ của tôi để kiểm tra đứa bỏ sót kia” Khóe miệng Phó Quân Tiêu khẽ nhếch, cố ý nói.
Hạ Huyền Tịch gật đầu, nhưng vẫn có thắc mắc: “Tôi tìm được vài thứ thú vị.
Tôi nghĩ anh nhất định sẽ muốn nghe một chút.”
“Nói một chút xem” Phó Quân Tiêu bình tĩnh nói.
- -------------------
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...