Tục ngữ nói, không có so sánh thì không có đau thương.
Đồng Kỳ Anh chỉ cần ăn là được, toàn bộ quá trình đều là Phó Quân Tiêu nhúng lẩu cho cô, đến ngay cả vỏ tôm, cua và những món ăn có vỏ, anh đều bóc thật kỹ rồi mới bỏ vào trong bát của cô.
Ở bên cạnh Phó Quân Bác, từ trước đến nay cô chưa từng được hưởng thụ đãi ngộ "cấp công chúa" như thế này.
Trước đây, Phó Quân Bác còn gắp xương cá cho cô, nhưng sau khi hai người kết hôn không lâu, Phó Quân Bác dần dần bắt đầu lạnh nhạt với cô ở một số điều nhỏ nhặt.
Nhìn thấy Phó Quân Tiêu vất vả nhúng đồ ăn rồi lại bóc vỏ cho cô như vậy, bản thân cũng không ăn được mấy miếng, Đồng Kỳ Anh chủ động gắp miếng tôm trong bắt, đưa đến miệng của Phó Quân Tiêu.
"Thấy anh vất vả như vậy, em đút cho anh ăn" Cô cầm đôi đũa trong tay, nhấc cánh tay ở giữa không trung, mỉm cười nhìn anh.
Phó Quân Tiêu được yêu thương vừa mừng lại vừa lo liếc nhìn Đồng Kỳ Anh, một giây sau liền cắn lấy miếng tôm trên chiếc đũa của Đồng Kỳ Anh.
Sau khi đi tới đi lui, nhân viên phục vụ ở bên cạnh đã hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ, thì không còn dốc sức lấy lòng Phó Quân Tiêu nữa.
Lúc hai người bọn họ vừa mới tới đây, cô ta còn tưởng họ là anh em của nhau, nhưng bây giờ nhìn lại, cũng có chút giống như hai vợ chồng.
Con người, không thể ăn quá no, nếu ăn quá no sẽ cảm thấy buồn ngủ...
Sau bữa ăn, Đồng Kỳ Anh ngồi vào ghế lái phụ chưa được mười phút thì đã thở đều ngủ thiếp đi, hoàn toàn quên mất rằng cô đã quyết tâm sống riêng với Phó Quân Tiêu hai năm mà chọn cách chạy trốn.
Bởi vì buổi trưa ăn cơm quá lâu, sau khi Phó Quân Tiêu kiểm tra thời gian ở trên cổ tay, anh quyết định đưa Đồng Kỳ Anh cùng đến công ty trước, rồi mới kêu tài xế đưa cô về nhà riêng.
Đọc tiếp tại web T am l inh.
Hai giờ rưỡi, anh có một cuộc họp video xuyên quốc gia phải tổ chức đúng giờ.
Sau khi xe chạy vào tầng hầm để xe của tòa nhà tập đoàn Phó Thị, Phó Quân Tiêu cho xe dừng hẳn, ra khỏi ghế lại.
Khi anh đi vòng qua đầu xe, mở cánh cửa ở ghế lái phụ, phát hiện Đồng Kỳ Anh vẫn còn đang ngủ say, không khỏi mỉm cười, dứt khoát cởi dây an toàn cho cô, ôm cô ra khỏi ghế lái phụ.
Hai tay Phó Quân Tiêu ôm Đồng Kỳ Anh, để cô dựa vào lồng ngực của mình, anh dùng lưng nhẹ nhàng đẩy cửa xe đóng lại.
Các động tác được tiến hành một cách lưu loát, dễ như trở bàn tay.
Đọc tiếp tại web T am l inh.
Toàn bộ quá trình, anh đều thận trọng, vì sợ đánh thức cô, quầy rầy cô nghỉ trưa.
Anh còn phát hiện, Kỳ Anh của anh đã nhẹ hơn trước rất nhiều, xem ra, từ bây giờ, anh phải nuôi cô béo lên một chút mới được.
Phó Quân Tiêu ôm Kỳ Anh, đến phòng nghỉ bên trong phòng tổng giám đốc trên tầng hai của mình, anh nhẹ nhàng đặt cô lên giường, cô liền tỉnh lại.
Thấy cô dụi mắt, vặn vẹo người, dáng vẻ như chưa tỉnh ngủ hẳn, anh kéo lấy tay đang dụi mắt của cô, nhẹ nhàng dỗ dành nói: "Kỳ Anh, em ngủ thêm một lát đi".
"Thành Hưng..." Đồng Kỳ Anh vô thức gọi một tiếng, sau đó giữ chặt lấy tay của Phó Quân Tiêu, nghiêng người sang một bên, đặt bàn tay to của anh vào giữa má và gối, rồi chậm rãi nhắm đôi mắt lim dim buồn ngủ, nỉ non nói mớ: "Em rất nhớ anh, anh đang ở đâu."
Trong tiềm thức, cô đã cho rằng Phó Quân Bác và Long Thành Hưng là hai người đàn ông khác nhau.
Phó Quân Bác thuộc về Lý Tư San, còn Long Thành Hưng là của cô.
Người ấy quen biết với cô từ thuở nhỏ, sau khi lớn lên, lại một lần nữa bất ngờ gặp gỡ ở trong nhà ga, cho cô vé tàu miễn phí, chăm sóc cô ở thành phố Thuận Canh, sau đó giúp cô trả nợ,
- -------------------
.