Cả thể xác lẫn tinh thần của Phó Quân Tiêu đều ngơ ngẩn: "Hả?" "Anh đang cầu hôn em à?" "Đúng." “Vậy thì...
hoa hồng, nhẫn cầu hôn, bánh cầu hôn thì sao?” Đồng Kỳ Anh nói đùa.
“Anh mua cho em ngay lập tức!” Phó Quân Tiêu hơi nhướng đôi mày kiếm, chưa bao giờ cảm thấy ngạc nhiên như vậy, khóe miệng hơi nhếch lên một cách vô tình, đứng bật dậy khỏi bàn gần như không suy nghĩ gì.
Anh nói ngay lập tức, thì cũng hành động ngay lập tức.
Đồng Kỳ Anh sững sờ, cô không ngờ Phó Quân Tiêu đứng dậy rời đi một cách nghiêm túc như vậy, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh!
Cô thực sự chỉ đang nói đùa với anh thôi! Sau khi anh rời đi, cô cười khổ.
Cô đã hai lần vấp ngã trong tình yêu, không muốn phải vấp ngã lần thứ ba.
Nếu đã không muốn tiếp tục vấp ngã, vậy thì không nên bắt đầu thêm lần nữa.
Một trăm lẻ tám bông hồng đỏ rực rỡ và tinh tế, chiếc nhẫn kim cương cầu hôn có ba chữ Phó Quân Tiêu, và một hộp bánh cầu hôn tinh tế.
Anh đi khắp thành phố Thuận Canh, dù là đến lúc mới chuẩn bị nhưng cũng không lơ là hay sao nhãng.
Sau khi chạy hết cửa hàng này đến cửa hàng khác, lựa chọn cẩn thận, tỉ mỉ, anh mới thu thập được ba loại lễ vật cần thiết cho việc cầu hôn.
Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ cảm thấy hạnh phúc như vậy.
Hôm nay mưa, trời mưa cả ngày, khưng không ảnh hưởng đến tâm trạng tốt đẹp của anh chút nào.
Lạc Minh Ánh đang đứng trước tủ sách do tổng giám đốc làm.
Khi đang sắp xếp lại tài liệu trên tủ sách, cô ta vô ý quay lại và nhìn thấy Phó Quận Tiêu một tay cầm bó hoa hồng đỏ, một tay cầm hộp bánh, thở hổn hển nhưng trên khuôn mặt lại tràn đầy tươi cười, kinh ngạc giật mình mà đánh rơi tài liệu khỏi tay.
"À." Lời nói của Lạc Minh Ánh còn kịp thốt ra.
Chỉ thấy Phó Quân Tiêu bước nhanh lên lầu, hoàn toàn không để ý đến sự tồn tại của cô ta.
"Kỳ Anh, em muốn."
Phó Quân Tiêu tràn ngập hăng hái lên tầng hai, nhưng khi thấy ở đây không có một bóng người, anh mới bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Kỳ Anh...
Đùa anh! Giỏi lắm! Người phụ nữ này! Cô thực sự có khả năng thoát khỏi anh hết lần này đến lần khác! Tuy nhiên, lần này, anh sẽ không để cô có cơ hội rời xa anh một lần nữa.
Phó Quân Tiêu đặt hoa hồng và bánh ngọt trên bàn ăn, lấy điện thoại di động ra gọi điện: "Hoàng Khải, phái người đi tìm Đồng Kỳ Anh cho tôi, trực tiếp trói đến Cục Dân chính."
"Chuyện đó, cậu Tư...
lúc này Cục Dân chính đã tan làm." "Sau khi tan sở, vẫn có thể tăng ca mà, đúng không?" "OK, hiểu rồi".
Ở dưới lầu, Lạc Minh Ánh còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, chỉ thấy Phó Quân Tiêu đang cau mày, tay cầm bó hoa hồng và hộp bánh đi xuống từ trên lầu, rời khỏi văn phòng tổng giám đốc ngay lập tức.
Anh vừa mới bước vào còn tươi cười, nhưng bây giờ lại cau mày bỏ đi.
Khoảng cách giữa trước sau quá lớn, nên Lạc Minh Ánh hoàn toàn không thể nắm bắt được.
Ở phía bên kia, trong nhà ga đường sắt cao tốc.
Khi Đồng Kỳ Anh đi theo đám đông náo nhiệt chuẩn bị tiến vào cửa tàu, bất ngờ bị hai người đàn ông mặc vest, giày da và đeo kính râm kéo ra khỏi hàng.
"Các người là ai?"
"Muốn làm gì?"
"Này! Bỏ tôi xuống!"
Chưa kịp rõ ràng tình hình hiện tại, Đồng Kỳ Anh đã bị một người đàn ông dễ dàng bế lên, treo ngược lên đôi vai dày rộng của anh rồi trực tiếp mang đi.
Còn những người xung quanh thì cứ như đang xem phim, không ai dám tiến tới để ngăn cản.
Vừa rồi, cô còn đang nhe răng múa vuốt như một con hổ cái điên cuồng, khi đến trước mặt Phó Quân Tiêu, ngay lập tức lại trở thành một con mèo nhỏ.
“Hi, anh cả, chúng ta lại gặp nhau rồi!” Đồng Kỳ Anh thật sự không biết nên mở lời với Phó Quân Tiêu như thế nào..
Trong phòng đăng ký kết hôn của Cục dân chính, bên kia có các nhân viên chứng nhận đang ngồi ngay ngắn thẳng thớm, còn bên đây là một hàng vệ sĩ màu đen cao lớn, Phó Quân Tiêu đứng trước mặt Đồng Kỳ Anh với bó hoa hồng trong tay, đứng thẳng tắp như cây tùng.
“Đừng gọi anh là anh cả, anh không phải anh cả của em” Đôi mắt sâu thẳm và âm u của Phó Quận Tiêu dường như chứa đầy ma lực, không bao giờ buông tha cho bất cứ ai.
Khi Đồng Kỳ Anh bắt gặp ánh mắt của Phó Quân Tiêu, không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, chỉ cảm giác bầu không khí ở đây có chút không thích hợp.
Có phải cô đang rơi vào tình trạng không trâu bắt chó đi cày"?
"Lãnh, anh cả Phó, anh là người lớn không chấp nhặt người dưới.
Em sợ rằng anh sẽ giúp Phó Quân Bác không để em đi, cho nên mới tìm một cái cớ để đánh lạc hướng anh.
Chuyện đó...
em đã sai rồi, được không? Em xin lỗi anh! Anh tha thứ cho em, thả em ra đi, được không? "Đồng Kỳ Anh chắp tay, đôi môi hồng đang co rút, đáng thương cầu xin..
Phó Quân Tiêu khẽ mở đôi môi mỏng nhàn nhạt kiên quyết, không có chút cảm xúc gì mà nói: "Anh không cần lời xin lỗi của em! Cũng sẽ không để em đi!"
Anh bước từng bước đến gần cô, cô vô thức lùi lại phía sau từng bước một..
Cho đến khi anh ép cô vào góc và không thể rút lui được nữa, cô muốn chạy thoát, nhưng đôi chân của cô không tuân theo mệnh lệnh của mình, sợ hãi đến nỗi nhũn cả người trước khi tràng mạnh mẽ của anh.
"Anh đã mua hoa hồng, nhẫn cầu hôn và bánh cầu hôn, tất cả những thứ mà em muốn” Đôi mắt đen của Phó Quân Tiêu ánh lên một tia sáng yếu ớt, thì thầm bằng giọng đầy từ tính và cực kỳ êm tai.
Anh lấy từ trong túi ra chiếc nhẫn cầu hôn kim cương, nâng lên ngang mày, tao nhã quỳ một gối.
“Kỳ Anh, kết hôn với anh!” Một cách rất thành khẩn và nghiêm túc.
- -------------------
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...