“Có thể nói cháu nghe được không ạ?”
Đồng Kỳ Anh hỏi tiếp.
Bố của Mã Anh Vũ gật đầu, kể hết đầu đuôi sự việc một cách sinh động: “Tôi nhớ mấy tháng trước Anh Vũ có nói với tôi nó muốn tìm tôi mượn hơn một tỷ.
Thằng bé nói nó muốn lấy số tiền đó để cưới người con gái mà nó thích.
Lúc đó tôi còn mắng cho nó một trận, nhưng tính nó rất bướng, nhất định phải có cho bằng được số tiền đó.
Mẹ của Anh Vũ mềm lòng nên đã giao thẻ ngân hàng và mật mã cho Anh Vũ.
Sau đó không bao lâu thì Anh Vũ lại trả lại thẻ ngân hàng cho mẹ nó, Anh Vũ nói nó đã không động đến tiền trong thẻ ngân hàng.
Thằng bé còn nói người con gái mà nó thích đã tìm được một người đàn ông tốt và gả cho anh ta rồi, không cần đến nó nữa.
Mẹ của Anh Vũ cũng đã kiểm tra, tiền bên trong thẻ không thiếu một đồng, hơn nữa trên bảng sao kê tài khoản cũng không có giao dịch tiền mặt.
Vì vậy Anh Vũ đã không nói dối.
Thằng bé đã không động vào tiền bên trong thẻ.
Chỉ là sau đó, Anh Vũ đã dính vào chuyện kiện tụng, nó đánh nhau với bạn cùng phòng ở trường, khiến bạn cùng phòng của nó bị thương nặng phải nhập viện.
Sau khi cậu bạn cùng phòng đó của nó khỏe lại thì đã kiện Anh Vũ.
Tôi và mẹ Anh Vũ đã phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi vì nó, vừa phải mời luật sư lại vừa phải bồi thường.
Toàn bộ tiền tiết kiệm của hai vợ chồng tôi cũng đã bị tiêu hết...”
“Lúc Mã Anh Vũ hỏi mượn tiền là trước khi anh ấy đánh bị thương bạn cùng phòng hay là sau khi anh ấy đánh bị thương bạn cùng phòng ạ?”
Đồng Kỳ Anh lại hỏi.
Bố của Mã Anh Vũ suy nghĩ một lúc rồi mới trả lời với vẻ chắc chắn: “Sau khi nó đánh bị thương bạn cùng phòng của nó, bạn cùng phòng của nó xuất viện thì nó mới đòi mượn tiền của hai vợ chồng tôi.
Sau đó nó nói nó muốn lấy tiền đi thành phố khác để tìm người con gái đó.
Sau khi nó trở về từ thành phố đó thì trả tiền lại cho vợ tôi.
Sau đó nữa thì nó đã bị cậu bạn cùng phòng đó kiện, còn bị nhà trường đuổi học...”
..“ Đồng Kỳ Anh nghe đến đây thì trầm ngâm, hàm răng trắng đều của cô cắn chặt lấy môi, môi cô cũng khẽ run lên.
“Cô gái à! Cô có còn muốn hỏi tôi chuyện gì nữa không?”
Bố của Mã Anh Vũ thấy Đồng Kỳ Anh không nói gì thì hỏi cô với giọng khàn khàn.
Đồng Kỳ Anh định thần lại, cô hít một hơi thật sâu, điều chỉnh lại cảm xúc rồi hỏi tiếp: “Vậy cái đêm trước khi Mã Anh Vũ chết, là ai đã hẹn anh ấy ra ngoài?”
“Chuyện này thì tôi không biết, hơn nữa, phía cảnh sát cũng đã lấy điện thoại của nó đi rồi, đến nay vẫn chưa trả lại cho tôi”
Bố của Mã Anh Vũ khẽ lắc đầu và nói.
Đồng Kỳ Anh mím môi, cô tắt bút ghi âm rồi rút tờ cuối cùng của tài liệu ra để bố của Mã Anh Vũ ký tên.
Bố của Mã Anh Vũ nhìn thấy bên trên tài liệu viết “một tỷ”
thì lập tức giật mình.
“Công ty bảo hiểm thật sự có thể bồi thường cho chúng tôi nhiều tiền đến thế sao?”
Bố của Mã Anh Vũ hỏi.
Đồng Kỳ Anh gượng cười trả lời: “Đương nhiên là có thể: Bố của Mã Anh Vũ do dự cầm bút lên rồi run run ký tên lên giấy.
Để giống thật hơn chút nữa, Đồng Kỳ Anh còn yêu cầu bố của Mã Anh Vũ điểm chỉ lên phía trên.
Sau khi tất cả các thủ tục giả vờ đều được hoàn thành thì Đồng Kỳ Anh liền rút một tỷ từ trong túi xách của mình ra và xếp ngay ngắn trước mặt bố của Mã Anh Vũ.
Một tỷ này là tiền lương lúc đầu cô đi hát cũng như tiền thưởng của khách dành cho cô.
Vốn dĩ cô định giữ số tiền này lại cho Quân Bác trả nợ nhưng gần đây cô phát hiện dường như Quân Bác không cần đến chút tiền đó của cô.
Vì vậy Đồng Kỳ Anh chỉ giữ lại cho mình trăm rưỡi triệu để phòng lúc cần dùng đến, số tiền còn lại cô đều rút ra và đưa hết cho bố mẹ của Mã Anh Vũ.
Đồng Kỳ Anh biết bố mẹ Mã Anh Vũ chỉ có mỗi một đứa con trai là Mã Anh Vũ mà thôi.
Sau khi bố của Mã Anh Vũ nhìn thấy tiền thì img
- -------------------
.