Phó Quân Tiêu giận dữ đến chất vấn mẹ, tại sao lại không tin con trai mình.
“Mẹ, con rời khỏi đây ba ngày cũng đã gọi điện thoại nói trước với mẹ rồi.
Nhà Kỳ Anh xảy ra chút chuyện, Quân Bác không có thời gian để đi cùng Kỳ Anh, nên con mới giúp Quân Bác về nhà Kỳ Anh giải quyết.
Tại sao mẹ lại không tin con? Mẹ không tin con, muốn kiểm tra sức khỏe thì có thể mời bác sĩ đến khám cho con, tại sao lại đi kiểm tra sức khỏe Kỳ Anh? Nếu như để Quân Bác biết chuyện này, mẹ muốn sau này hai vợ chồng nó sống với nhau như thế nào?”
Phó Quân Tiêu mạnh mẽ chất vấn.
Anh thật sự không ngờ, mẹ ruột của mình lại đi làm những chuyện nực cười như vậy.
Nhưng anh càng không ngờ rằng, những việc vô lý này là do Tô Hoài Lan xúi giục bà Lãnh làm.
Tô Hoài Lan biết Phó Quân Tiêu vì Đồng Kỳ Anh mà giận dữ với bà Lãnh.
Cô ta ngay lập tức chạy đến, xuất hiện vào đúng thời điểm thay bà Lãnh nói chuyện.
Tô Hoài Lan gọi bà Lãnh tiếng “mẹ”
thật êm tai: “Quân Tiêu, anh muốn mắng thì mắng em là được! Mẹ không có liên quan gì! Là em kêu mẹ làm như vậy! Mẹ cũng vì thương em mà thôi!”
Phó Quân Tiêu thấy tình hình như vậy thì trực tiếp nắm tay Tô Hoài Lan, kéo cô ta ra khỏi nơi bà Lãnh đang đứng.
“Từ nay về sau, cô về Mai viên ở, không cần sống ở nhà chính nữa! Còn có, sau này cô dám làm phiền tôi thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo!”
Phó Quân Tiêu đưa Tô Hoài Lan ra hành lang dài, lớn tiếng quát mắng.
Sau khi anh nổi giận với cô ta thì lập tức rời đi.
Tô Hoài Lan dựa vào bức tường bên hành lang, chậm rãi ngồi xổm xuống.
Tại sao Phó Quân Tiêu lại đối xử với cô ta như vậy? Cho dù cô ta là giả mạo làm mợ hai của nhà họ Phó, nhưng cô ta đã được ông cụ Phó và bà Lãnh đồng ý, giả cũng được mà thật cũng như thế, không phải sao? Phó Quân Tiêu bước nhanh trở về nhà chính, thấy cửa đang mở anh liền bước vào.
Đồng Kỳ Anh trùm khăn, cuộn người vào góc giường mà khóc.
Thực ra, khi nghe được tin, Đồng Kỳ Anh còn là xử nữ, lòng anh thoáng hiện lên một tia vui sướng.
Nhưng khi anh nhìn thấy khuôn mặt cô đẫm nước mắt, ngồi thất thần ở góc giường, tỉm anh lại bắt đầu đau nhói.
Trái tim anh, mỗi lần đều vì cô mà đau đớn như vậy.
“Kỳ Anh..”
Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh giường của Đồng Kỳ Anh, đưa tay lên lau nước mắt cho cô, nhưng bàn tay đang giơ lên lại dừng giữa không trung.
Anh muốn an ủi cô, nhưng lại không biết phải nói gì với cô.
Thực ra, vào lúc này, người Đồng Kỳ Anh đang cần nhất là Phó Quân Bác.
Phó Quân Tiêu đã ra lệnh cho mọi người trong trang viên im lặng, không được để chuyện này truyền đến tai Phó Quân Bác, nếu không sẽ gây sự hiểu nhầm giữa Quân Bác và Kỳ Anh.
Phó Quân Tiêu nghiêm nghị nói: “Em đã nghỉ hết ba ngày đi học, cho nên đừng lãng phí thời gian nữa.
Không phải em muốn một lần nữa được tham gia vào kì thi đại học, rồi vào một trường thật tốt sao? Quân Bác rất giỏi, em cũng phải khiến bản thân mình trở nên thật xuất sắc thì mới xứng với Quân Bác!”
Lúc này Đồng Kỳ Anh mới bừng tỉnh khỏi nỗi buồn bã.
Phó Quân Tiêu thở dài một hơi, sốt sắng nói: "Chưa từng xảy ra chuyện gì hết, cho nên Quân Bác cũng sẽ không biết chuyện hôm nay đâu.
Em yên tâm đi."
Đồng Kỳ Anh lau nước mắt, chớp chớp đôi mắt có phần mệt mỏi, cô nói với Phó Quân Tiêu: “Anh cả, anh ra ngoài trước đi! Em muốn yên tĩnh img
.