“Cô giúp tôi bôi thuốc trước” Phó Diệc Phàm lại đưa gói thuốc bột trong tay qua.
Tần Sơ Hạ cầm lấy gói thuốc bột, vui vẻ nói: "Đi, về phòng của tôi" Sau đó, Phó Diệc Phàm đi theo Tần Sơ Hạ về phòng của cô.
So với phòng ngủ của lâu đài Karl, phòng ngủ của Tần Sơ Hạ trong nhà Sarin càng sang trọng hơn, có thể so sánh với một căn phòng cao cấp rộng ba trăm mét vuông.
Từ đó có thể thấy ông bà nội thực sự rất yêu thương cô.
Trong một lâu đài cổ rộng lớn đặc biệt thiết kế cho cô một phòng ngủ rộng lớn.
“Tôi nói cho anh biết, loại thuốc bột này của tôi, sau khi đem sấy khô lại rã ra thành bột, đắp cho anh ba ngày, vết thương của anh sẽ hoàn toàn lành lai."
Tân Sơ Hạ lấy bông băng và cái lọ nhỏ từ ngăn kéo ra, bắt đầu giúp Phó Diệc Phàm điều chỉnh thuốc.
Thấy Phó Diệc Phàm đang đánh giá phòng của mình, cô ấy thúc giục: "Anh mau cởi đồ ra!"
Phó Diệc Phàm lúc này mới đưa tay lên cởi cúc áo sơ mi của mình.
Anh cởi ra cho đến đúng chỗ chỉ lộ ra vết thương trên bả vai.
Tần Sơ Hạ cầm lấy miếng bông nhúng thuốc bột đã được điều chỉnh, quay người lại, thấy Phó Diệc Phàm chỉ để lộ bả vai, liền nói: "Anh phải cởi hết ra! Nếu tôi không cẩn thận làm bẩn chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền của anh, tôi sẽ không đến đâu!"
“Cởi hết?”
Phó Diệc Phàm nhướng mày liếc nhìn Tần Sơ Hạ, khóe môi nhếch lên đầy khó hiểu.
Tần Sơ Hạ nghiêm túc gật đầu.
“Quần cũng phải cởi ra sao?” Dáng vẻ Phó Diệc Phàm nghiêm chỉnh hỏi.
Tần Sơ Hạ không chút do dự trả lời: "Ý tôi là áo của anh!"
"Nếu quần của tôi cũng bị làm bẩn thì sao? Quần của tôi cũng rất đắt" Phó Diệc Phàm nhướng mày nói.
Tần Sơ Hạ cười khan, khóe miệng giật giật: "Nếu anh muốn cởi hết, tôi cũng không ngăn cản! Đúng lúc tôi chưa từng nhìn thấy cơ thể trần truồng của một người đàn ông thực sự.
Rất tò mò không biết có giống với tác phẩm điêu khắc bằng đá cẩm thạch "David" trong bảo tàng không?" Phó Diệc Phàm cong môi, mang theo chút ý cười hỏi: "Cơ thể của tôi tốt hơn anh ta.
Cô có muốn xem một chút không?"
Tần Sơ Hạ ngây ngẩn, vô thức dời tầm mắt xuống thắt lưng của Phó Diệc Phàm, sau đó lập tức quay đầu nhìn sang một bên, lắp bắp nói: "Việc đó, việc đó vẫn là...!thôi đi!"
Nhìn thấy Tần Sơ Hạ hơi xấu hổ, Phó Diệc Phàm cười nhạt đầy ẩn ý, cởi áo sơ mi trắng ra.
Liếc mắt nhìn, Tần Sơ Hạ thấy anh đã cởi áo, lập tức đi ra phía sau lưng anh bắt đầu giúp anh đắp thuốc.
Lưng của Phó Diệc Phàm rất thẳng, bắp tay rắn chắc, trên da có vết thương do súng và dao.
Rất khó có thể tưởng tượng được một cậu chủ được nuông chiều từ nhỏ như anh đã phải trải qua những gì.
"Nhóm người làm anh bị thương sử dụng xà tiên là vũ khí buôn lậu.
Vì vậy thuốc giải độc đưa cho anh chỉ cứu được mạng chứ không có tác dụng loại bỏ chất độc còn sót lại trong cơ thể anh.
Tại sao anh không cho tôi xem vết thương của anh sớm hơn? Nếu anh để tôi xem sớm hơn thì đã không phải mỗi ngày phải chịu đau như vậy?
Tần Sơ Hạ vừa đắp thuốc cho anh vừa lo lắng nói.
Phó Diệc Phàm không trả lời cô, vẫn ngồi bất động trên băng ghế gỗ, hai tay ôm gối như khi còn là nhập ngũ.
Lúc Tần Sơ Hạ dán bông băng lên người anh, đầu ngón tay vừa lạnh vừa mềm của cô ấn nhẹ lên làn da cứng rắn của anh, phát hiện nhiệt độ cơ thể anh nóng hơn trước một chút, cô không kìm được hỏi: “Phó Diệc Phàm, có phải anh khó chịu không?"
“Vậy cô có thể nhanh hơn được không?” Phó Diệc Phàm đột nhiên nói.
Tần Sơ Hạ nhấp môi: "Sắp xong rồi!"
Sau khi dán miếng băng cuối cùng vào, cô mỉm cười: "OK! Xong rồi!" Phó Diệc Phàm lập tức đứng dậy, cầm chiếc áo sơ mi trắng mặc vào cho ngay ngắn.
Anh vẫn quay lưng về phía cô, đến việc đưa tay lên để cài cúc áo, cũng có vẻ hơi bối rối.
"Này? Có phải vết thương bị viêm khiến anh phát sốt không? Tại của anh đều đỏ lên rồi"
Tần Sơ Hạ đột nhiên nhảy đến trước mặt anh, nghiêm túc nhìn anh.
Phó Diệc Phàm sửng sốt, nhưng vẫn bình tĩnh nở nụ cười cứng nhắc: "Phòng của cô bí quá! Tôi đi ra ngoài hít thở không khí!"
"?” Tần Sơ Hạ nhất thời ngẩn ra.
Phó Diệc Phàm không nói một lời nào đi ngang qua cô.
Lần này, anh càng giống như đang chạy trốn khỏi cô.
Tần Sơ Hạ có hơi không biết làm sao.
Thu dọn đồ đạc xong xuôi, sau khi ra khỏi phòng, Tần Sơ Hạ nhìn thấy Phó Diệc Phàm đang đứng trên lan can trên sân thượng của lối đi.
Dáng người anh cao gầy, vạt áo trắng bay trong gió, bóng lưng tinh tế, tuấn tú.
Từ xa nhìn lại anh, khiến cô chợt nhớ đến cậu bé ăn xin hồi nhỏ cô đã cứu.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ, cậu bé ăn xin trồng thanh tú như một bé gái, chỉ là làn da hơi trắng bệch.
Khi đó, cô đã bảo quản gia mua quần áo trắng mới cho cậu bé ăn xin.
Tuy nhiên, cậu bé ăn xin lại hung dữ với cô nói: "Tôi ghét nhất là màu trắng!"
Phải biết rằng, ngoài màu hồng, cô còn thích màu trắng.
Nhưng cậu bé ăn xin lại không thích, còn ở trước mặt cô dùng tay không xé toàn bộ quần áo trắng mới thành những mảnh vải vụn màu trắng.
Mặc dù vậy, cô cũng không vì thể ghét cậu bé ăn xin.
Chỉ là sau này, điều duy nhất khiến cô hận cậu bé ăn xin là cậu ta đã lấy trộm chiếc vòng cổ thiên thần nhỏ mà mẹ đã làm cho cô.
.