Tân Sơ Hạ bước lên bậc thang đầu tiên, âm thanh trong trẻo lạnh lùng của từ trên cao của Mộc Kiều Hoan truyền đến: “Cô đứng ở đó, đừng đến gần tối”.
Lời nói lạnh như băng, nháy mắt dập tắt nhớ nhung nồng nàn của Tân Sơ Hạ đối với mẹ.
Bước chân cô gượng gạo, tay nhỏ tê dại đặt trên thanh vịn, cả người đơ cứng, ngây ra tại chỗ.
Giờ phút này, Tân Sơ Hạ chỉ cảm thấy trong lòng ngực mình nhói đau những ánh mắt cô tràn đầy khát vọng ngước nhìn Mộc Kiều Hoan cao cao tại thượng trên kia.
Năm đó, sau khi Mộc Kiều Hoan hạ sinh con gái, biết được dụng ý Tần Vũ Bảo đặt tên cho con gái là Tần Sơ Hạ, bà ta không chút do dự ly hôn với Tân Vũ Bảo.
Bà ta kiên quyết, làm Tần Vũ Bảo không nhịn nổi, thậm chí là trưởng bối hai nhà khuyên can cũng vô dụng.
Tân Vũ Bảo cuối cùng chỉ có thể chọn “ly hôn”.
Mộc Kiều Hoan kiêu ngạo từ tận xương tủy, từ bỏ quyền nuôi con, rời khỏi lâu đài Karl ở Anh trở về Viêm Phù.
Bà ta đường đường là đại tiểu thư cao ngạo nhà họ Mộc tại Viêm Phù, sao dễ dàng tha thứ cho việc chồng mình trong lòng vẫn còn chứa tình đầu, thậm chí còn dùng con gái bà ta sinh để nhớ về tình đầu.
Đây quả thực là sỉ nhục bà ta.
Mọi người đều nói con gái là người yêu kiếp trước của bố.
Mộc Kiều Hoan nhìn thế nào cũng cảm thấy Tân Sơ Hạ lớn lên giống Hạ Huyền Trâm, là chuyển thể của Hạ Huyền Trâm, có cả tấn liên quan đến Hạ Huyền Trâm.
Mỗi lần nhìn thấy đứa con gái này, bà ta lại sâu sắc cảm nhận được tình yêu của mình bị phản bội, hôn nhân bị lừa dối.
“Mẹ, người vẫn đẹp như vậy” Tần Sơ Hạ chịu đựng đau nhói trong tim, cố gắng nặn ra nụ cười mỉm, khen ngợi Mộc Kiều Hoan.
Cô đã sáu năm rồi không gặp Mộc Kiều Hoan.
Sáu năm trước, nếu không phải nhà ngoại có tiệc nhà, chỉ sợ cô sẽ càng khó thấy mặt mẹ mình.
Thật ra thì mỗi lần cô đến nhà ngoại, chuyện Mộc Kiều Hoan luốn tránh không gặp cô, cô biết.
.