“Tới rồi.” Phó Diệc Phàm trả lời câu hỏi, hai mắt nhìn chăm chú vào phía trước.
Tần Sơ Hạ nhìn theo ánh mắt của anh.
Trước mặt là màn đêm dày đặc sương mù, ngoài bóng cây ra thì không nhìn được gì khác.
Phó Diệc Phàm lấy một chiếc đèn pin mini từ trong túi ra, chiểu về phương hướng cách đó không xa.
Lúc này Tần Sơ Hạ mới nhìn thấy một căn nhà kính có diện tích khoảng ba trăm mét vuông, không khỏi xúc động nói: “Đây là loại đèn pin gì vậy? Có thể xuyên qua cả sương đêm”
“Đèn pin quân dụng” Phó Diệc Phàm thản nhiên đáp lời, tiếp tục đi về phía trước.
Tân Sơ Hạ thấy thế nhanh chóng đuổi theo.
Chẳng mấy chốc, hai bóng người biến mất trong làn sương đêm.
Nếu không đi theo Phó Diệc Phàm, Tần Sơ Hạ cảm thấy mình chắc chắn sẽ lạc đường.
Khi đến cửa nhà kính, Phó Diệc Phàm đưa chìa khóa cho Tần Sơ Hạ: “Cô mở cửa đi”
Tần Sơ Hạ nhận lấy chìa khóa, mở cửa ra, sao đó cầm di động chiếu sáng nội thất bên trong, nhất thời kinh ngạc không thôi.
Một loạt kệ xếp ngay ngắn với nhau, bên trên đặt những chậu cây đang được nuôi cấy.
Thứ được trồng trong chậu cây chính là cái cây thân cỏ rậm rạp xanh tốt mà chỉ có thể sinh trưởng trong khu rừng già ở vùng núi của Hải Vân.
Từ đầu đến rễ của cái cây thân cỏ này đều là bảo bối.
Lá cây có thể được chiết xuất dùng làm kem dưỡng da, đóa hoa có thể tinh luyện thành tinh dầu, quả có thể làm mặt nạ dưỡng da, rễ cây thì nghiền nát thành bột phấn, sau khi gia công có thể cho ra hiệu quả dưỡng nhan làm đẹp.
Nhưng hoàn cảnh sinh trưởng của nó vô cùng khắc nghiệt, cho dù là môi trường sinh trưởng nhân tạo cũng không cho phép chúng tồn tại lâu dài.
Cho nên chi phí sản xuất mới cao như vậy, bị rất nhiều công ty nghiên cứu sản phẩm chăm sóc da bỏ qua.
“Tất cả những cây thân thảo này đều được vận chuyển bằng đường hàng không từ Hải Vân về đây hôm qua và được những người trồng trọt chuyên nghiệp gieo trồng.
Nhưng một khi cây thân cỏ này rời khỏi rừng rậm, nơi sinh trưởng ban đầu của chúng để đến nơi cấy ghép này trữ hàng thì chỉ kéo dài được nhiều nhất hai tháng.
Cho nên cô và đội ngũ của cô chỉ có hai tháng để nghiên cứu và phát triển” Phó Diệc Phàm chậm rãi nói.
Tần Sơ Hạ vui vẻ trả lời: “Tôi sẽ cho người của tôi nắm bắt thời gian!”
“Cô cũng đừng vui mừng quá sớm” Phó Diệc Phàm nhịn không được hắt một bát nước lạnh: “Tôi nghe người gieo trồng nói loại thực vật này buộc phải trồng trong nhà kính.
Ban ngày không thể có người đi vào bởi vì sẽ phá hủy mật độ dưỡng khí trong nhà kính.
Đồng nghĩa mọi người
cũng không thể lấy nó ra ngoài nghiên cứu.
Như vậy đội của cô bắt buộc phải tăng ca vào buổi tối.”
“Chuyện này tôi biết” Tần Sơ Hạ gật đầu, giờ di động lên, đi đến trước một gốc cây xanh tươi, không nhịn được vuốt ve nó như vuốt ve một con vật cưng.
Tay cô vừa vuốt ve lá cây xanh mơn mởn, trong lòng vừa tràn đầy vui mừng lẩm bẩm: “Bảo bối, rốt cuộc chị đây cũng có được cưng!”
Xem xong chưa?” Phó Diệc Phàm hỏi.
Tần Sơ Hạ gật đầu.
Phó Diệc Phàm tiếp lời: “Vậy quay về thôi”
“Được!”
Tần Sơ Hạ trả lời, sau đó đi theo Phó Diệc Phàm rời khỏi nơi này.
Trở lại trong xe, Phó Diệc Phàm đưa cho cô một tập tài liệu.
Tân Sơ Hạ cầm tài liệu trong tay, dựa vào ánh sáng từ đèn xe để đọc nội dung của nó.
Tất cả đều là chi phí phát sinh hoặc liên quan đến việc di dời cây thân cỏ kia đều được tính toán rõ ràng trong này, bao gồm nhân công cấy ghép, vận chuyển hàng không, gây trồng, đất đai, xây dựng nhà kính, lắp đặt hệ thống môi trường sinh thái...!tổng cộng lên đến hơn ba mươi lăm tỷ đồng.
“Cái này..” Sau khi Tần Sơ Hạ xem xong đành
.