Thiếu Tướng Ngài Lại Bị Vợ Đục Sao


Người tiếp nhận đã quá quen với sự có mặt của cậu cho nên cũng chẳng phản ứng gì thái quá, mặc dù anh ta khá là tò mò về cậu nhưng chỉ đưa tay nhận lấy túi đồ để kiểm tra.

Sau một hồi kiểm kê, đo đếm thì mới thông báo “Vật phẩm của cậu gồm có hai mươi quái thú cấp một cao cấp, năm mươi quái thú cấp hai cao cấp, hai quái thú cấp ba sơ cấp và một trung cấp.

Anh bạn, thu hoạch thật không ít nha! Tổng mức tiền thưởng của cậu là một tỷ ba.” Số tiền này cũng không tính là quá lớn so với số vật phẩm mà một đoàn lính đánh thuê tầm trung hoặc một nhóm thợ săn cao cấp săn được, nhưng người thanh niên này thì lại khác, cậu ta dường như chỉ có một mình mà số vật phẩm đã nhiều như vậy.

Đáng nói hơn là chỉ trong một tháng ngắn ngủi đã săn được nhiều quái thú như vậy, có thể nói thanh niên này là một thợ săn không hề tầm thường, không nên chọc vào.
Tư Không Chiến gật nhẹ đầu xem như đồng ý, mặt không biểu lộ cảm xúc mà đưa sang cho anh ta một tấm thẻ từ loại đặc biệt, nó sẽ giúp cậu tránh trình trạng bại lộ tin tức hoặc bị truy vết khi chuyển khoản.

Đây là món quà mà ông lão quái vật tiện tay tặng cho cậu.
Người nọ nhanh chóng chuyển khoản, sau khi hoàn tất thủ tục thì cậu cũng lập tức rời đi.

Chỉ là cuộc nói chuyện ngắn vừa rồi lại khiến không ít người chú ý, vì cuộc chiến oanh động tối qua bọn họ có nghe nói đến, họ đều là cao thủ truy vết nên hiển nhiên biết trận chiến có bao nhiêu người tham gia.
Nhìn thanh niên nọ với vóc dáng nhỏ con, nhất thời có chút bán tín bán nghi, họ vẫn còn đang lưỡng lự nên mở lời thế nào thì người nọ đã chuồn mất.

Vài người đã đuổi theo sát nút nhưng rồi cũng mất dấu trong tích tắc, mợ nó, giờ ai nói kẻ thần bí đó là người này thì họ nhất định sẽ tin, thân thủ rõ nhanh.
Sau khi có tiền trong tay, cậu đi thẳng tới trung tâm thương mại tậu cho mình thanh Bá Vương Đao cấp ba kia, sau đó là một bộ phi đao cấp ba loại xịn, tổng tổn thất là một trăm hai mươi triệu tinh nguyên, Tư Không Chiến cầm thẻ thanh toán mà trái tim rỉ máu.


Tại sao cậu kiếm tiền thì nhanh mà tiêu tiền cũng nhanh không kém vậy? Cứ cái đà này thì biết đến khi nào cậu mới đủ tiền mua nhà mới cho cha đây, hầy, thật là…
Sau khi mua sắm xong thì cậu phải nhanh chóng rời đi, vì bộ phi đao cậu vừa mua là loại trưng bày mấy năm trời mà chưa có vị tinh thần khống chế sư nào đi ngang hốt dùm.

Bây giờ không chạy thì ở đó cho người ta tới thỉnh đi uống trà đàm đạo chuyện cơm áo gạo tiền à.

Cuối tuần là khoảng thời gian mà cậu mong chờ nhất, trừ bỏ được ngủ nướng thêm được mấy tiếng thì chính là có thể chạy tới trung tâm huấn luyện để tập luyện cơ giáp.

Ngày trước cậu chỉ có thể nhìn người khác luyện tập vì lúc đó cậu quá nghèo, nhưng bây giờ cậu đã có thể tự thuê một cơ giáp riêng rồi một mình một cõi hoặc vào đảng thương giết quái để rèn luyện thêm kỹ năng, có một số trường hợp cậu đều thí nghiệm trong thế giới ảo, sau đó chọn cách tối ưu nhất để ứng dụng vào thực tế.

Vì để tránh bị lộ nên cậu thường luyện tập một mình, thậm chí là cậu luôn cải trang thật kỹ rồi mới đến.
Chuỗi ngày học trò của cậu cứ thế quay cuồng giữa học tập, chiến đấu và rèn luyện.

Thỉnh thoảng ông lão quái vật sẽ đích thân hướng dẫn cho cậu hoặc mang cậu đi đánh quái thú cấp ba cao cấp, lâu lâu nổi hứng thì chơi luôn quái thú cấp ba đỉnh cấp.

Kết quả là cậu suýt thì ngủm củ tỏi, cuối cùng vẫn là lão “quái vật tàn nhẫn” kết thúc trận chiến rồi hốt xác cho cậu.
Hành trình chờ đợi ròng rã ba năm cuối cùng cũng đến, bước ra khỏi phòng thi ngột ngạt, cậu vươn vai hít thở bầu không khí tự do.
Lữ Băng cũng vừa hoàn thành xong bài thi liền đuổi theo, bá cổ quàng vai cười hề hề nói “Cuối cùng chúng ta đều có thể thuận lợi tốt nghiệp rồi, tiếp theo cậu có tính toán gì chưa?’’

Tư Không chiến rũ mi nói “Tôi sẽ thi vào trường quân đội Vương Tinh” Cậu biết chắc chắn một điều là cha sẽ kịch liệt phản đối, nhưng mà ý cậu đã quyết, chỉ có vào học tại ngôi trường tốt nhất, trở thành học viên ưu tú nhất mới có cơ hội tìm kiếm quân công.

Mà lúc này Lữ băng không khỏi trợn mắt “Cậu…cậu nói đùa phải không? Trường đó đòi hỏi rất cao, cậu… cha cậu sẽ đồng ý sao?’’ Hắn nghẹn một hơi với độ cứng đầu của thằng bạn, hắn biết Tư không Vân Tường luôn phản đối Tư Không Chiến đến học tại trường quân đội mà trường Vương Tinh thì càng không được, còn nguyên nhân thì không rõ.
Tư Không chiến thở dài “Hầy, nhưng đó là cách tốt nhất để đưa cha rời khỏi đây, chỉ có tham gia trường quân đội mạnh nhất tôi mới có cơ hội ra chiến trường lập công, lấy quân công mua loại thuốc mà cha đang cần.” Vì loại thuốc đó khá hiếm và mắc, hơn nữa muốn mua thì cũng cần có chút mối quan hệ.
Nghe thằng bạn nhắc lại chuyện này, Lữ Băng thoáng buồn, hắn rũ mi che đi mất mác nơi đáy mắt.

Bạn thân của hắn sắp phải rời đi, không biết đến bao giờ có thể gặp lại.

Hắn biết bạn của hắn một khi đã quyết định thì không ai cản nổi, không cần biết Tư Không Chiến có vào nỗi ngôi trường đó hay không nhưng hắn biết chắc chắn một điều là bạn thân của hắn sẽ nỗ lực hết mình để đạt được ước mơ của mình.

Chợt Tư không Chiến quay đầu hỏi ngược lại “Vậy còn cậu? Đã quyết định sẽ học ở đây sao?’’
“Ừ, học ở đây cũng không tệ, nếu phải đi xa hơn...kinh phí để theo học đối với gia đình tôi là một vấn đề lớn.” Vì ngành mà hắn muốn học là thiết kế cơ giáp, cái đó thì ngốn tiền khỏi phải bàn.
Tư Không Chiến nhìn Lữ Băng muốn nói rồi lại thôi, suy tư chốc lát rồi nói “Vậy nếu… có đủ tiền thì cậu sẽ đi chứ?’’ Cậu cũng muốn Lữ Băng thực hiện được ước mơ của mình, bây giờ cậu không quá dư dả nhưng ít nhất là có tiền hơn Lữ Băng.

Lữ Băng hơi bất ngờ, quay mặt sang nhìn thằng bạn đầu úng nước hỏi “Cậu hỏi vậy là sao? Nếu có tiền thì tất nhiên là tôi sẽ đến trường Vương Tinh rồi, giáo sư ở đó ai cũng là thiên tài.

Nhưng mà… thôi đi.”

“Nếu tôi giúp cậu tiền học phí, cậu…sẽ đi chứ?’’ Tư Không Chiến dừng bước, nghiêm túc nhìn thẳng vào mắt Lữ Băng nói.

“Nói giỡn hoài cha nội.

Ha ha bữa nay biết đùa vậy?’’ Hắn còn không biết hoàn cảnh của Tư Không Chiến hay sao? Nếu có chắc cũng là đi vay mượn, tiền này hắn không thể nhận.
“Tôi nói thật, tôi có thể cho cậu mượn, cậu thiết kế cơ giáp cho tôi, được không?’’
Lữ Băng “…”
Biết tính thằng bạn không bao giờ lợi dụng bạn bè, Tư Không Chiến nói - “Cậu yên tâm, tôi không gạt cậu cũng không làm chuyện phi pháp.

Tôi có quen một người, ông ấy nói chỉ cần cậu đồng ý thì ông sẽ tài trợ cho cậu đi học, khi nào thành tài thì hoàn trả sau cũng được, không tính lãi.”
Lữ Băng nheo mắt tỏ ra nghi ngờ nói - “Trên đời này làm gì có người tốt như vậy? Chiến, cậu đừng để bị ông ta lừa, tôi đã xác định rồi, sẽ không thay đổi ý định đâu.

Cậu đừng lo cho tôi, cậu nên lo cho bản thân trước đi.”
Tư Không Chiến bất đắc dĩ thở dài - “Yên tâm, tôi không ngốc như vậy, lại nói, nếu cậu có thể đi cùng tôi thì tốt biết mấy, như vậy chúng ta có thể hỗ trợ lẫn nhau, cậu thiết kế còn tôi thử sản phẩm dùm cho cậu, cậu lời quá rồi haha.”
“Cậu tính cũng hay thật ý đó, nhưng mà tôi nghe nói kinh phí một năm học của khoa thiết kế tốn đến cả tỷ để mua vật liệu thực hành.

Vẫn là thôi đi, tôi không đủ khả năng, đừng nói là bốn năm học, dù chỉ một tháng tôi cũng không đủ kinh phí.” - Lữ Băng ủ rủ hẳn, vì hắn biết như vậy cho nên mới ngăn cản Tư Không Chiến giúp mình mặc dù trong thâm tâm của hắn vẫn muốn được theo học tại trường Vương Tinh.
Nghe Lữ Băng nói mà Tư Không Chiến giật mình kinh hãi, quả thật là cậu không ngờ học ngành chế tạo sư lại tốn kém như thế, nếu cậu mang cha đi cùng, mua một ngôi nhà nữa thì quả thật là không đủ tiền để lo cho Lữ Băng.

Mọi thứ ở tinh cầu giàu có đều rất mắc, cho nên cậu có liều mạng cũng không đảm bảo nuôi nỗi hai cha con, nhưng mà bỏ lại cha ở nơi này thì cậu lại càng không an tâm.

Thấy Tư Không Chiến trầm mặc, Lữ Băng khoát tay lên vai cậu an ủi rằng không cần lo cho hắn, hắn có thể học trong ngôi trường lớn nhất trên tinh cầu.

Dù sao thì khi ra trường hắn cũng có việc làm, không đói được.
Cả hai cùng ôm tâm sự mà thả bước đi dạo trên hè phố, tháng ngày cuối cùng làm bạn với nhau rất nhanh sẽ kết thúc.

Trời chiều thu se lạnh, lá vàng rơi theo gió nhẹ nhàng bay.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi trong lúc chờ kết quả thi tốt nghiệp và đăng ký khảo sát.

Đây là lần đầu Tư Không Chiến xuất hiện trong khu phế tích dưới ánh sáng mặt trời.
Mười bảy tuổi, cơ thể cậu đã cao lên không ít, lại vô cùng cường tráng, tinh thần lực cũng tăng lên đáng kể sau nhiều lần cọ sát, đúc kết kinh nghiệm trong nhiều năm, ít nhất thì lão quái vật cũng tạm công nhận là cậu có tiến bộ chút đỉnh.

Vì lẽ đó cho nên cậu đã không còn sợ có người nhắm vào mình để gây khó dễ, còn muốn phỏng tay trên thì xin lỗi cậu hôm nay khác với ba năm về trước rồi.
Vào khu phế tích không lâu thì cậu đã phát hiện ra một trận hỗn chiến nhỏ, có một nhóm thợ săn tầm trung khoảng mười người đang bị bao vây bởi hơn năm mươi quái thú cấp hai trung cấp, một con quái thú cấp ba sơ cấp, còn một con đại ca cấp ba trung cấp vẫn đang ẩn thân gần đó.

Chậc chậc, lần này cậu gặp may rồi.

Nếu tính theo lẽ thường thì nhóm thợ săn này cầm chắc 99% khả năng là bị làm thịt.
Nhưng mà nếu cậu giữa chừng nhảy ra thì có hơi kỳ nha, hơn nữa cậu đang rất nghèo, không thể giúp không công được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận