“Chỉ bị trật khớp thôi, không có gì đáng lo cả.”
“Trật cả khớp luôn sao?”
Nhâm Phó Hạ nhỏ tiếng nói.
“Ừ, em ngồi thẳng đi.
Để cơ thể thẳng tắp xương sẽ tự động gắn lại như cũ.”
Nhâm Phó Hạ nghe lời, nhưng cô vẫn thấy rất sai.
Ngay khi ngồi thẳng, cánh tay của cô đột ngột bị tóm lấy.
Và một tiếng "rắc" nghe rất giòn vang lên, kèm theo đó là tiếng la của Phó Hạ.
Lục Hoàng Thiệu bên cạnh thấy mà nhăn mày đau giùm cô.
“Được rồi, xương tự động gắn lại rồi đó.
Chịu đau vài ngày là khỏi thôi.”
Thôi Lục vui vẻ nói.
Người cười, người khóc, người thấy thấm giùm.
Nhâm Phó Hạ đau thấy ứa nước mắt, cô nghĩ mình sẽ nhịn cơn đau này.
Vì thế răng liên tục cắn vào môi.
Lục Hoàng Thiệu nhìn Thôi Lục chất vấn.
“Này, sao cậu lại khiến em ấy đau như vậy hả!”
“Gì chứ! Chữa trị xương trật khớp thì phải đau rồi, thằng loè loẹt này.”
“Nhưng mày tự dưng không nói không báo bẻ tay người tay, biết đau như thế nào không hả.
Em ấy còn là con gái, mỏng manh yếu đuối nữa.”
“Mày không biết báo cho bệnh nhân biết bệnh nhân sẽ hoảng à, thà làm nhanh không phải tốt hơn à!” Thôi Lục vẫn hơi cười nói.
Nhưng Lục Hoàng Thiệu đã căng.
“Tốt cái đầu nhà mày, em ấy đau chưa kìa.
Tất cả là tại mày cả đấy, cái thằng ngu đần, ngứa đòn.”
“Chậc, này...!tao là bác sĩ hay mày là bác sĩ thế hả.
Lựa lời nói cho đàng hoàng vào nghe chưa, thằng loè loẹt chiết tiệt.”
Lục Hoàng Thiệu cau mày lại, dường như cảm xúc nóng giận muốn trào ra, viền mắt tối hẹp hơn.
Cậu chuẩn bị muốn bổ nhào tẩn cho Thôi Lục một trận.
Ngay khi tay liền động thủ, tiếng khóc của Nhâm Phó Hạ vang cả căn phòng.
Cả hai chàng trai bỗng căng thẳng quay mặt lại nhìn Nhâm Phó Hạ.
“Đau quá...!không chịu được...!hu oà...”
Sống trên đời đã gần 23 năm thế mà cũng có ngày Nhâm Phó Hạ lại khóc oà trước mặt người khác thế này.
Nước mắt cô rơi lã chã ngừng.
Thấy vậy Lục Hoàng Thiệu bắt đầu lo lắng.
“Đó, đã bảo là em ấy đau rồi mà.”
“Đau là điều đương nhiên rồi, tao cũng nể phục lắm vì em ấy có thể nhịn được chục giây mà không khóc đấy.”
“Mày chết, tao báo cho thằng Ngụy.”
“Thằng trẻ trâu.”
"Xấu hổ quá! Vậy mà mình lại khóc trước hai người này.”
Cánh tay đã được băng bó lại cẩn thận nên bây giờ cũng chẳng đau nữa, Nhâm Phó Hạ thở dài một hơi.
“Em muốn ăn à, bánh ngọt hay bánh cay?”
“Hay ăn đồ chiên.”
Nhâm Phó Hạ hơi cạn ngôn nhìn hai tên đàn ông đứng cạnh mình này, trên tay cả hai đều ôm đồ.
Đồ ăn.
Sống trong cuộc đời Nhâm Phó Hạ chưa từng nghĩ sẽ xảy ra tình huống này với mình.
Được hai người đàn ông chăm sóc hệt như những ông anh trai.
Có một tên Lục Hoàng Thiệu cũng thôi đi, giờ lại thêm một Thôi Lục.
Nhâm Phó Hạ thấy áp lực thêm 2.
Vì thế cô chẳng thích ứng nổi, Phó Hạ liên tục lảng tránh sự quan tâm của họ.
“Không cần đâu, cũng muộn rồi nên em về đây.”
“Nhanh vậy sao? Em chưa ăn gì mà?”
Lục Hoàng Thiệu đưa đưa ra hai túi đồ chứa bánh, biểu ý muốn cho Phó Hạ ăn.
Thế nhưng cô từ chối ngay lập tức.
Vì cô có lí do.
Tuy nhiên đúng là bụng đói thật.
Ngửi thấy mùi thơm từ túi của Thôi Lục, Nhâm Phó Hạ có chút thèm thuồng.
Nhìn bánh cay, bánh ngọt cũng rất hấp dẫn, cô thèm sắp nhỏ rãi tới nơi nhưng khi nhớ lại lời dặn của mẹ: “Đừng ăn đồ linh tinh, bụng con mà to ra một tí là mẹ cho ăn rau một tuần.”
Nhâm Phó Hạ ủ rũ thu lại ánh mắt của mình.
“Vẫn là thôi đi.
Bụng mà to là ăn rau xanh một tuần đấy, đáng sợ lắm.”
“Là mẹ em cấm không cho em ăn à?”
Một người tồn tại trong giới giải trí lâu năm như Lục Hoàng Thiệu liền có thể hiểu ngay sau khi Phó Hạ nói ra.
Thi Hoa hậu, đặc biệt phải có dáng đẹp.
Tuy nhiên cấm ăn uống như vậy cũng làm quá rồi.
“Ăn một chút đi, không ai mách mẹ em đâu.”
Lục Hoàng Thiệu đưa một túi cho Phó Hạ.
“...”
“Gì chứ! Sao em lại nhìn anh với đôi mắt tròn đáng sợ kia thế hả.” Anh gào lên nói.
“Là tại anh, anh chết chắc rồi.”
Lời nói thốt ra sắc lẹn xong Nhâm Phó Hạ liền giật túi đồ.
“Ăn xong còn của anh nữa nhá.”
"Ý, là Ly Ly kìa."
Nhâm Phó Hạ liền chạy theo bóng lưng quen thuộc đó.
Diệp Thư Cát Ly bỗng giật mình quay người lại, thấy Nhâm Phó Hạ cô ta liền gào lên một tiếng.
“Doạ chết tớ rồi!”
“Hi hi.”
“Đêm rồi còn chơi dọa ma, doạ người ta chút nữa là chết tim rồi mà cậu còn cười được?”
“Đừng lo, có bác sĩ lừa bịp số một này cô sẽ không bị chết đâu.”
Diệp Thư Cát Ly thấy đằng sau Phó Hạ xuất hiện hai người đàn ông, cô ta gần như sắp hoảng, tuy nhiên thấy gương mặt quen thuộc cô ta liền bất ngờ.
“Bác sĩ Lục, chào anh.”
Cô lễ phép gật đầu cúi chào.
“Ừ.”
“Phó Hạ, sao cậu cũng quen biết bác sĩ Lục sao?” Diệp Thư Cát Ly thì thầm.
Nghe xong Nhâm Phó Hạ cười hơi vui vẻ mà nói: “Bạn của người yêu mình nên chỉ biết thôi, chứ không quen.”
“Ò, đúng rồi! Tại sao mấy ngày nay cậu không trả lời tin nhắn của mình thế hả.
Bộ có người yêu nên quên tớ, hay là do tớ nghỉ việc rồi cậu không nhớ nữa hả.”
Cô ta trừng căng cặp mắt ra nhìn Phó Hạ, gần như là tức tới mức muốn nôt tung đầu óc vậy.
Nhâm Phó Hạ hơi lảng tránh ánh mắt, có chút cười khẽ nói.
“Xin lỗi! Tớ quên.”
“Chậc, sao lại cười tươi tắn như được mùa thế hả.
Yêu thằng đấy tốt hơn thằng Giả Ninh rồi sao?”
“Yêu đúng người mà.”
“Haizz...!cứ cười cho đã đi.
Tớ cũng phải chuẩn bị đám cưới rồi.”
“Hả, cậu sắp cưới? Cưới ai vậy?”
“Cưới heo.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...